Sau hoàng hôn, trên bàn cơm.

Hứa Nhị lang phát hiện đại ca rất kỳ quái, luôn không nói một lời nhìn chằm chằm mình, ánh mắt chuyên chú mà sâu sắc, như là đánh giá bảo bối.

“Đại ca, huynh nhìn chằm chằm đệ mãi làm cái gì.” Hứa Nhị lang không thể nhịn được nữa, trầm giọng nói.

“Ta gần đây thích tô vẽ, muốn vẽ Nhị lang.” Hứa Thất An thuận miệng giải thích, vẫn nhìn chằm chằm Hứa Nhị lang.

Thì ra là như thế... Hứa Nhị lang hơi nâng cằm, gật đầu nói: “Đại ca có thể vẽ ra một hai phần mười vẻ đẹp của đệ, liền tính là nhập môn rồi.”

Hứa Nhị thúc nghe không nổi nữa, đầu ngón tay gõ mặt bàn, nói sang chuyện khác: “Hôm qua, nghe nói cháu một đao chém một lục phẩm võ giả?”

Hứa Thất An rụt rè nói: “Tiểu nhân vật mà thôi.”

... Hứa Nhị thúc liếc con trai một cái, lại liếc cháu trai một cái, thầm nhủ không khí tự đánh giá cao bản thân, tự cao tự đại này, không phải là truyền thống của lão Hứa gia ta.

“Sáng mai chính là ngày yết bảng nhỉ.” Thẩm thẩm nhìn về phía Nhị lang.

“Vâng.” Hứa Nhị lang gật đầu.

“Niên Nhi nhất định là hội nguyên.” Thẩm thẩm vui vẻ gắp thức ăn cho con.

Hứa Nhị thúc nhìn thê tử đẫy đà xinh đẹp, bừng tỉnh đại ngộ, thầm nhủ đều là người phụ nữ này, làm hỏng gia phong rồi.

“Chờ sau khi hạnh bảng ra, cả nhà chúng ta cùng đi xem.” Hứa Thất An nói.

Nghe được hai chữ “hạnh bảng”, Hứa Linh m lập tức ngẩng đầu lên.

“Không phải đồ ăn.” Hứa Linh Nguyệt vỗ vỗ đầu nó.

Hứa Linh m cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

Sau bữa chiều, Hứa Thất An rửa mặt xong, nhổ ra nút gỗ của một bình sứ, trộn với nước sạch rửa mặt, phần mặt ngâm thời gian một chén trà nhỏ, làn da bắt đầu nóng lên, ngũ quan xuất hiện dấu hiệu “tan chảy”.

Hắn lập tức tới trước gương đồng, vận chuyển pháp môn hành khí không quá quen thuộc, thử thay đổi ngũ quan của mình.

“Môi mỏng chút nữa, mũi hẹp lại một ít... Xương mặt phải co rút lại... Hình dạng con mắt tròn một chút...”

Một khắc đồng hồ sau, Hứa Nhị lang giả xuất hiện, chuẩn xác mà nói, là anh em ruột mất tích nhiều năm của Hứa Nhị lang.

“Xấp xỉ có năm phần giống.” Hứa Thất An soi gương đồng tự cao.

Bộ dạng này của ta, gọi thẩm thẩm là mẹ, chỉ sợ cả nhà đều sẽ tin... Không không không, thu hồi ý tưởng nguy hiểm này, Nhị thúc và thẩm thẩm ly hôn thì không ổn... Nghĩ nghĩ, khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, trong đầu hiện lên rất nhiều thao tác xấu xa.

Đương nhiên, về sau dịch dung thành bộ dáng Nhị lang, đi cùng bạn diễn đàn của diễn đàn nói chuyện phiếm tuyến Địa Thư offline, cái này rất thú vị.

Cũng không phải vì sợ hãi chết về mặt xã hội, thuần túy là cảm thấy thú vị.

“Cuộc sống buồn tẻ như vậy, phải biết tự mình tìm việc vui... Đã lâu chưa đi câu lan nghe khúc rồi.”

...

Xuân bảng còn gọi là “Hạnh bảng”, bởi vì lúc này, chính là thời điểm ra hoa của hoa hạnh.

Ngày 27 tháng 2, trời tờ mờ sáng.

Tối nay không cấm đêm, cửa thành mở rộng, sĩ tốt bên đường qua lại tuần tra, Đồng la nha môn Đả Canh Nhân hầu như dốc toàn bộ lực lượng.

Vô số sĩ tử ùa vào nội thành, tụ tập ở cổng trường thi, chờ đợi yết bảng.

Xuân bảng năm nay đặc biệt náo nhiệt, chẳng những có mấy ngàn sĩ tử tha thiết chờ đợi, càng gặp dịp Thiên Nhân chi tranh của đạo môn, lượng lớn nhân sĩ giang hồ chen chúc vào thành.

Người giang hồ có một đặc điểm lớn nhất: hóng hớt!

Nơi nào có náo nhiệt, bọn họ liền ghé vào nơi đó.

Cái này tạo thành áp lực trị an thật lớn cho kinh thành ngũ vệ, phủ nha cùng nha môn Đả Canh Nhân.

Đến cuối cùng, Hứa Bình Chí cũng không thể đi cùng con trai xem hạnh bảng, bởi vì khu vực hắn phụ trách cách trường thi có hơi xa, căn cứ vào đạo lý tương tự, Hứa Thất An cũng phải phụ trách trị an một mảng khác.

Người giang hồ ngư long hỗn tạp, nếu tồn tại một ít gián điệp, hoặc là nhân sĩ phản xã hội, như vậy các học sinh liền nguy hiểm.

Thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt Linh m ba vị nữ quyến cũng muốn đi cùng vô giúp vui, Nhị thúc đành phải an bài tùy tùng trong phủ đi theo hộ vệ, Hứa Thất An thì cho rằng khu vực mình tuần thú cách trường thi không xa, có thể chiếu cố bất cứ lúc nào.

Vấn đề không lớn.

“Ngày yết bảng kỳ thi mùa xuân khoá trước, đều là náo nhiệt như vậy. Triều đình nuôi quân nhiều năm, là ở sáng nay.”

Kiếm khách trung niên dẫn theo đám vãn bối như Liễu công tử đi lại ở con đường đông nghìn nghịt, ung dung nói: “Vi sư năm đó du lịch kinh thành, gặp đúng lúc kỳ thi mùa xuân, may mắn từng thấy một màn này.

“Hội nguyên lúc đó tựa như tên là Sở Nguyên Chẩn, về sau lại thành trạng nguyên. Lần này đến kinh, hỏi thăm một chút, mới biết vị trạng nguyên lang kia đã từ quan.

“Ài, thời gian thấm thoát, mười năm nhanh như chớp mắt.”

“Ồ, từ quan không làm?” Tiêu Hồn Thủ Dung Dung tò mò hỏi:

“Đây là vì sao? Ta nghe nói đỗ đạt cao có thể vào Hàn Lâm viện, trở thành trữ tướng*. Tiền đồ tốt, vì sao từ bỏ.”

Kiếm khách trung niên lắc đầu.

Đi tiếp về phía trước, hầu như đã không còn đường, khắp nơi đều là học sinh mặc nho sam, cùng với một ít nhân sĩ giang hồ.

Quan binh gian nan duy trì trật tự, lớn tiếng quát mắng.

“Sư phụ, nếu không chúng ta nhảy lên nóc nhà xem đi.” Liễu công tử đề nghị.

“Ngươi muốn bị Đả Canh Nhân một đao chém ngã, hay là bị Ngự Đao vệ vạn tiễn xuyên tâm?” Kiếm khách trung niên tức giận nói.

Một chỗ đất trống cách trường thi khá gần đặt một cỗ kiệu, phủ vải đỏ, kiệu có một đám thị vệ đeo đao vây quanh, cùng với hai nha hoàn xinh đẹp.

“Xuân Nhi, còn bao lâu yết bảng?”

Trong kiệu truyền đến giọng nữ tử dễ nghe dịu dàng.

“Tiểu thư, còn có hai khắc đồng hồ.”

Nha hoàn bên trái tên Xuân Nhi, kiễng mũi chân nhìn bóng mặt trời nơi xa.

Cô nương trong kiệu là con gái đương triều thủ phụ Vương Văn Trinh, xưa nay thích nhất tham gia một ít thi hội, văn hội của người đọc sách tổ chức, lại là tính cách thích vô giúp vui, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ sự kiện như kỳ thi mùa xuân yết bảng.

Vị Vương tiểu thư này tài danh không nhỏ, tuy nói không bằng Hoài Khánh công chúa kinh tài tuyệt diễm như vậy, nhưng nếu là nam nhi, thi đỗ cử nhân là dễ dàng.

“Cũng không biết năm nay hội nguyên là ai.” Xuân Nhi dịu dàng nói.

Vương tiểu thư cười cười, khẽ lắc đầu.

Kỳ thi mùa xuân nhiều lần gian lận cấm không hết, tuy nói còn không đến mức to gan lớn mật, nhưng nhân tố ngầm bên trong rất lớn, hội nguyên cái danh hiệu này, ở trong mắt dân chúng tràn đầy mánh lới, nhưng ở trong mắt người trong nghề thật sự, cũng chỉ có thể chắp tay nói một tiếng:

Huynh đài hào khí!

Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ có kim phượng hoàng bay vào chuồng gà xuất hiện, chung quy vẫn có chút tài tử xanh xứng với thực đoạt giải quán quân.

Lúc này, một vị nha hoàn khác chưa mở miệng bỗng nhiên chỉ vào xa xa, khen: “Thư sinh thật tuấn tú.”

Vương tiểu thư vén rèm xe lên, lộ ra một khe hở, hướng bên ngoài quan sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play