Sau đó nhớ tới bọn họ mới là cổ phiếu có tiềm lực, quay sang lao vào trong lòng bọn họ.

Đẳng cấp của Dung Dung cô nương hiển nhiên không phải nông cạn như các thiếu hiệp nghĩ, nàng lộ ra ánh mắt quan tâm đầy đủ, tuy vị Ngân la kia trừ đẹp trai, không được cái nết gì cả đưa lưng về phía nàng.

Lúc này, Hứa Thất An xoay người, một tay đè lại chuôi đao sau lưng, nói: “Bản quan đi chút rồi về.”

“Ài!”

Dung Dung cô nương đột nhiên áp sát, kéo cánh tay Hứa Thất An, ở trước khi hắn nhíu mày buông tay, áy náy cười, nói: “Cần gì phân cao thấp với một gã thất phu giang hồ.”

Hứa Thất An không quan tâm, lắc đầu, đi thẳng xuống lầu.

“Cho dù ngươi bối cảnh ngập trời, ngươi tốt xấu cũng phải tìm trợ thủ trước, như vậy đi lên, không phải bị đánh vô ích sao.” Dung Dung cô nương nói thầm.

Ra khỏi tửu lâu, Hứa Thất An đi về phía lôi đài, ngón cái nhẹ nhàng bắn ra, tràn ra một luồng khí cơ.

Hán tử Đồng Bì Thiết Cốt kia, cùng với giang hồ khách trong đám người lập tức có sự phát hiện, đều xoay người nhìn tới. Đợi sau khi thấy rõ sai phục Ngân la của Hứa Thất An, trong lòng hiểu rõ.

Chánh chủ đến rồi.

Tự giác thối lui.

Dân chúng hóng hớt không có giác ngộ như vậy, vẫn như cũ vây quanh ở bên ngoài.

“Cút ra!”

Hứa Thất An nhắm một hán tử mặc áo vải đạp mạnh, đạp hắn chật vật chạy trốn, dân chúng lúc này mới kiêng kị lui về phía sau một chút, nhường đường.

“Cút, cút hết!”

Hứa Thất An tháo xuống vỏ đao, gặp người liền đánh, mặc kệ nam nữ già trẻ.

“Mọi người lui ra mười trượng, không thể tới gần... Này, lão già, ngươi đừng cậy già lên mặt, có muốn nếm thử cái tát của ‘sóng sau’?

“Con nít nhà ai, nếu không có người bế đi lão tử kéo đi bán... Khóc cái gì mà khóc, cứ ép lão tử đá ngươi... Đại thẩm, cơm trưa làm chưa, rửa bát chưa, ngươi chạy tới đây xem náo nhiệt... Đánh ngươi làm sao, ngươi trẻ lại hai mươi tuổi nữa, lão tử mang ngươi bán vào lầu xanh.”

Tửu lâu, đài quan sát.

Các thiếu hiệp chống tay lên lan can bảo hộ, nhìn một màn Hứa Thất An ức hiếp dân chúng, lòng đầy căm phẫn.

“Đồ chó này, thế mà lấy dân chúng chung quanh trút giận.”

“Có bản lãnh lên đài đánh đi, chỉ biết bắt nạt dân chúng, tính là Đả Canh Nhân cái gì?”

“Một tên thùng rỗng kêu to.”

Hứa Thất An không có mặt, bọn họ liền có thể thoải mái mắng.

Một thiếu hiệp ngũ quan không tồi xoay người, đi đến bên cạnh Dung Dung, ôn hòa nói: “Dung Dung cô nương, chúng ta trở về uống rượu đi, tình huống sư phụ ta du lịch phương Bắc, kiếm trảm man tộc, lại kể kỹ với nàng.”

“Đúng vậy, uống rượu với cái tên con ông cháu cha thùng rỗng kêu to đó có gì thú vị, Dung Dung cô nương xem, hắn chỉ biết bắt nạt dân chúng.” Thiếu hiệp còn lại phụ họa.

Dung Dung cô nương ngồi ngay ngắn, nhìn quét qua đám thiếu hiệp trẻ tuổi này, cười tủm tỉm nói: “Các ngươi cảm thấy hắn là đang bắt nạt dân chúng?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Các thiếu hiệp hỏi lại.

Dung Dung cô nương chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói: “Giang hồ có câu: cao thủ so chiêu, người rảnh rỗi tránh lui! Nói là cao phẩm võ giả khí cơ dao động có thể dễ dàng đánh chết người thường, các ngươi sẽ không là ngay cả cái này cũng không biết chứ, không thể nào, không thể nào?”

... Các thiếu hiệp nhất thời đỏ mặt lên.

“Vậy nói thẳng tình huống là được, còn không phải muốn mượn cơ bắt nạt bình dân, phát tiết cảm xúc.” Vị thiếu hiệp mời Dung Dung kia không cam lòng phản bác.

Dung Dung cô nương cúi đầu uống rượu, mượn cái này che giấu sự khinh thường trong mắt.

Dân chúng phố phường ngu muội cỡ nào, lựa lời hay ý đẹp nói rõ lợi hại với bọn họ, bọn họ sẽ nghe sao, bọn họ biết cái gì gọi là “Cao thủ so chiêu, người rảnh rỗi tránh lui” sao.

Dân chúng phố phường không chỉ có ngu muội, lưu manh vô lại còn nhiều. Bọn họ chỉ sợ quan sai, đối phó bọn họ, vẻ mặt ôn hoà không bằng đại bổng hầu hạ.

Các thiếu hiệp gia cảnh hoặc sư môn đều không tệ này, ngoài miệng nói người ta là sâu mọt nằm ở trên bóng mát công đức tổ tông, thật ra còn không bằng Hứa Ngân la.

....

Đánh một vòng quanh lôi đài, cuối cùng mang đám bình dân đui mù kia đuổi tới chỗ xa, Hứa Thất An lúc này mới nhảy lên lôi đài, chống đao, kiêu ngạo nhìn hán tử cao hơn hắn một cái đầu, hỏi:

“Ngươi là người của ai?”

“Ta là người của mẹ ngươi.” Hán tử cao tám thước cười nhạo nói.

Miệng nhả hương với ta? Được rồi, giữ lại một hơi, áp giải đến trong địa lao Đả Canh Nhân lại dạy hắn làm người, không sợ hắn không thành thật khai ra... Hứa Thất An mang bội đao treo về sau lưng, đè chuôi đao, nói:

“Đối phó ngươi loại con kiến lục phẩm này, bản quan chỉ cần một đao.”

Cuồng vọng cỡ nào?!

Các giang hồ khách xung quanh chấn kinh, lục phẩm võ giả ở trên giang hồ cũng coi như nhân vật, mà ở một ít quận huyện, đó là địa vị võ lâm minh chủ, bá chủ một phương.

Cho dù kinh thành cao thủ nhiều như mây, càng có nhất phẩm thuật sĩ trong truyền thuyết, nhưng lục phẩm võ giả vẫn như cũ không phải rau cải trắng mặc cho ai cũng có thể nắn bóp.

“Ha ha ha ha.”

Hán tử cao tám thước, cơ bắp cuồn cuộn cười dữ tợn nói: “Lão tử chẳng những phải bóp nổ trứng của ngươi, còn muốn cắt lấy đầu lưỡi của ngươi nhắm rượu.”

Phòng quan sát, Dung Dung cô nương quay đầu nhìn Đồng la chỉ để ý uống rượu dùng bữa, nhíu mày nói: “Vị đại nhân này, ngươi không phải gọi người sao?”

Thủ trưởng sắp chịu thiệt bị thương rồi, hắn thế mà lại ăn ngon lành như vậy, thật khó tin tưởng là làm việc trong nha môn, nửa điểm đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu.

“Ầy!”

Đồng la khoát tay: “Một tên Đồng Bì Thiết Cốt cảnh mà thôi, có cái gì. Ngươi căn bản không biết sự cường đại của Hứa đại nhân chúng ta.”

“Hứa đại nhân cũng là Đồng Bì Thiết Cốt?”

Dung Dung nhớ lại một phen, liền phủ định phán đoán của mình, nàng từng quan sát Hứa Thất An, ngoài thân không có thần quang chỉ Đồng Bì Thiết Cốt cảnh có.

Đồng la nhìn đám thiếu hiệp, cười nhạo nói: “Hứa đại nhân đương nhiên không phải Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, nhưng, hắn có lần ở bên đường gặp ám sát, sát thủ là hai gã Luyện Thần cảnh, một gã Đồng Bì Thiết Cốt cảnh... Ngươi đoán sau đó thế nào?”

Dung Dung lắc đầu.

Sau đó đương nhiên là không có việc gì, dù sao Hứa Thất An êm đẹp còn sống, nàng biết Đồng la muốn nói không phải điều này.

“Một đao!”

Đồng la dựng thẳng lên một đầu ngón tay.

“Cái gì?”

Dung Dung cô nương quyến rũ dụ người chưa nghe hiểu.

Đồng la chỉ vào bên ngoài, thản nhiên nói: “Tự xem.”

Phành!

Tiếng bề mặt lôi đài sụp đổ truyền đến, Dung Dung cô nương xoay phắt người lại, thấy đại hán tám thước đạp nứt cẩm thạch dưới chân, hóa thành một tàn ảnh màu đen.

Một đầu khác, Hứa Thất An bước vòng cung hạ đầu gối, ngón cái nhẹ nhàng bắn ra.

Keng... Tiếng lưỡi đao ra khỏi vỏ truyền khắp toàn trường, réo rắt vang dội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play