Ngày thứ hai sau khi vụ án Phúc phi chấm dứt, Hứa Thất An rốt cuộc tìm về được con ngựa cái nhỏ hắn yêu quý.
Đây là một con ngựa số phận nhiều trắc trở, ngày đó vừa nhặt về một cái mạng nhỏ, sau khi bị chủ nhân đuổi đi, nó chạy rồi chạy, chạy rồi chạy, bị Ngự Đao vệ tuần thành bắt gặp.
Ngự Đao vệ vừa thấy dấu ấn trên mông ngựa, thầm nhủ đây không phải ngựa của chúng ta sao? Vì thế mang về vệ doanh.
Con ngựa này quả thật là ngựa quân đội chuyên dụng của Ngự Đao vệ, Nhị thúc thông qua quan hệ của mình, trả giá thấp kiếm được. Sau khi mua được chưa cưỡi bao nhiêu năm, liền tặng cho cháu trai cưỡi.
Sau đó, nha môn Đả Canh Nhân thông qua trong miệng Ngự Đao vệ trực ngày đó ở khu vực này biết được quả thật “nhặt” được một con ngựa, tìm hiểu nguồn gốc, tìm về con ngựa cái nhỏ Hứa Thất An yêu quý.
Buổi sáng hôm nay, Hứa Thất An cùng gia nhân ở đại sảnh ăn cơm.
Tiểu Đậu Đinh hôm nay nghỉ, không cần đi học nó cực kỳ vui vẻ, ăn bữa sáng vô cùng ngon lành.
“Nghỉ một ngày, cứ như nhặt được bảo vật, ta đời này chưa từng sinh đứa con gái nào ngốc như con.” Thẩm thẩm chán ghét nói.
“Bà tổng cộng cũng chỉ có hai đứa con gái.” Hứa Nhị thúc thay con gái út tỏ sự bất bình, nhưng không dám đấu võ mồm trắng trợn với thẩm thẩm, chỉ có thể âm thầm tranh cãi.
“Còn có mặt mũi nói, Linh m ngốc như vậy, chính là giống ông.”
Quả nhiên, thẩm thẩm luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, mang trách nhiệm Hứa Linh m vì sao không thông minh đẩy cho Nhị thúc.
“Nhưng con không muốn đọc sách mà.” Hứa Linh m tủi thân và uất ức nói.
“Linh m à, muội không phải ngốc, đừng nghe mẹ muội nói bừa.” Hứa Thất An xoa đầu nó, nhớ tới một phương pháp lão sư đời trước dạy.
“Về sau lúc muội không muốn học bài, muội cứ tưởng tượng trong đầu mình có hai người...”
“A? Trong đầu muội có người sao.” Hứa Linh m chấn động, hai cái tay mập mạp ôm đầu.
“... Tưởng tượng, đại ca nói là tưởng tượng.” Hứa Thất An hít sâu một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói: “Một người tí hon không muốn đọc sách, như vậy một người tí hon khác phải nói: Ta thích đọc sách, ta thích đọc sách.
“Cứ thế mãi, muội liền thích đọc sách.”
“Tự mình ám thị!” Hứa Tân Niên khẽ gật đầu, bình luận: “Hiệu quả không tệ, đệ trước kia khêu đèn vất vả học tập, thật sự mệt nhọc, sẽ ám chỉ mình không muốn ngủ, hiệu quả không tệ.”
Thẩm thẩm vừa nghe, có con trai của mình xác nhận, nhất thời sinh ra chờ mong đối với phương pháp của cháu trai, nói: “Linh m, con thử xem?”
Hứa Linh m ngốc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, chậm rãi gật đầu.
“Thế nào.” Thẩm thẩm vội vàng hỏi, thật ra nàng để ý đứa con gái út này nhất.
“Một người tí hon trong đầu con nói, không muốn đọc sách không muốn đọc sách. Một người tí hon khác nói, được được.”
“...” Thẩm thẩm lấy tay ôm trán.
“Có lẽ con bé thật sự không thích hợp học hành, thẩm thẩm cũng đừng cưỡng cầu.” Hứa Thất An an ủi.
“Ngày kia chính là kỳ thi mùa xuân rồi nhỉ.” Nhị thúc bỗng nhiên nói.
“Ừm!” Hứa Tân Niên trầm ổn gật đầu.
Thẩm thẩm lập tức bóc vỏ một quả trứng cho con trai, nói: “Lấy học thức Nhị lang nhà ta, đỗ tiến sĩ không nói chơi. Lão gia, thời điểm Hứa gia rạng rỡ tổ tông đến rồi.”
Tuy Hứa Thất An bây giờ được Ngụy Uyên thưởng thức, lại có quan hệ với công chúa, nhưng hắn chung quy là võ phu.
Ở thời đại tất cả đều hạ phẩm chỉ có đọc sách cao này, tên đề bảng vàng mới là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
Đối với điều này, cho dù là Hứa Linh Nguyệt thiên hướng đại ca, cũng đồng ý cái nhìn của mẫu thân, cho rằng Hứa gia muốn rạng rỡ tổ tông, phải xem nhị ca phát huy trong kỳ thi mùa xuân.
“Nhị ca, Hứa gia chúng ta có thể chen thân giai tầng sĩ phu hay không, trông vào huynh đó.” Hứa Linh Nguyệt cười gắp thức ăn cho Nhị lang.
Hứa Tân Niên cao ngạo ngẩng đầu.
Tức phát run, võ phu khi nào có thể đứng lên, thế giới này còn có thể tốt hay không, khắp nơi tràn ngập kỳ thị đối với võ phu... Hứa Thất An thở dài trong lòng.
Nhớ tới ngày hôm trước nói chuyện với Ngụy Uyên, hệ thống võ phu từng thế hệ hoàn thiện cùng truyền thừa, mới có cửu phẩm hôm nay. Nhưng cho đến ngày nay, hệ thống võ phu cũng chưa đi đến cuối.
Con đường vượt qua phẩm cấp, chưa mò mẫm ra.
Bởi vậy hệ thống võ phu chưa có tồn tại võ thần.
“Theo lý thuyết không nên, người đi hệ thống võ giả nhiều nhất, dưới số lượng khổng lồ, chung quy sẽ có thiên tài trào ra, từng thế hệ tích lũy, không có khả năng không xuất hiện võ thần. Thôi, suy xét vấn đề này còn quá sớm, ta đời này có thể đạt tới tứ phẩm đã vui vẻ rồi.”
Ăn xong bữa tối, Nhị thúc ôm mũ giáp, đeo bội đao, đang muốn ra ngoài.
“Đợi một chút, Nhị thúc là trưởng bối trong nhà, hôm nay ở lại trong nhà.” Hứa Thất An gọi hắn lại.
Hứa Nhị thúc mờ mịt quay đầu, “Hôm nay là ngày lễ gì sao?”
Thẩm thẩm lắc đầu.
Hứa Linh Nguyệt cùng Hứa Tân Niên mờ mịt nhìn Hứa Thất An.
Hứa Thất An thì nhìn thẩm thẩm, nâng lên cái cằm kiêu ngạo, “Hôm nay không phải ngày lễ gì, nhưng lại là ngày Hứa gia làm rạng rỡ tổ tông.”
“Làm rạng rỡ tổ tông?”
Thẩm thẩm trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại, thầm nhủ Niên Nhi tên đề bảng vàng cũng phải là chuyện cả tháng sau, chờ cháu trai lộ ra vẻ mặt rắm thối, nàng mới ý thức được cháu trai đang chém gió.
Thẩm thẩm trợn đôi mắt đẹp, bĩu môi nói: “Ô ô ô, đại lang nhà ta là gia quan tiến tước phải không.”
Vừa mở miệng đã biết là người chuyên đâm chọc.
“Ta nghe hàng xóm láng giềng nói, chỉ có người đọc sách, mới có thể có vị trí trên triều đình. Ngươi, thăng quan như thế nào nữa, cũng chỉ là Đả Canh Nhân.”
Tuy thẩm thẩm dần dần cởi bỏ khúc mắc, không oán niệm sâu nặng giống như trước, nhưng ở trên đề tài “cháu trai cùng con trai ai có tiền đồ hơn” này, thẩm thẩm cảm thấy mình là phải thủ vững nguyên tắc.
Nàng không giống trượng phu Hứa Bình Chí, con trai cháu trai đều là đứa nhóc của Hứa gia, nuôi ở nhà hai mươi năm, không khác gì con trai ruột.
Thẩm thẩm thì không quen nhìn tư thái diễu võ dương oai của Hứa Thất An, thường thường ở trước mặt nàng đắc ý một phen, không mang thẩm thẩm này đặt trong lòng tôn trọng chút nào cả.
Cho nên, Nhị lang nhất định phải có tiền đồ hơn đại lang, như vậy thẩm thẩm ở trước mặt cháu trai có thể thẳng lưng.
“Thẩm thẩm không tin?” Hứa Thất An liếc.
“Ta tin chứ, thăng quan mà thôi.” Thẩm thẩm chẳng hề để ý nói.
Thời gian trước Hứa Nhị thúc cũng thăng quan, từ ngoại thành điều đến nội thành, có một khu vực tuần tra cố định. Khu vực đó đều là phú hộ, bọn họ vì gia đình an bình, sẽ bỏ tiền hiếu kính Ngự Đao vệ phụ trách quanh mình, tạo quan hệ tốt đẹp.
Cho nên Nhị thúc gần đây tiền riêng đặc biệt nhiều, bị bắt nộp năm mươi lượng bạc, hắn vẫn có bạc có thể đi Giáo Phường Ti chơi bời.
Đương nhiên, Hứa Nhị thúc thật ra chưa từng chủ động đi Giáo Phường Ti, dù sao cô nương Giáo Phường Ti kém thẩm thẩm quá xa, phàm là qua đêm ở Giáo Phường Ti, đều là vì xã giao giữa đồng nghiệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT