Nguyên Cảnh đế thản nhiên nói: “Man tộc phương Bắc nam hạ xâm nhập, Ngụy Uyên có tội không giám sát chặt chẽ, miễn chức tả đô ngự sử. Phạt một năm bổng lộc.”
Trong điện im lặng một chút, trong đầu quần thần bay ra dấu chấm hỏi rậm rạp.
Đả Canh Nhân mặc dù có chức trách thăm dò tình báo, nhưng cái đó thuộc loại nghiệp vụ tiện tay thì làm. Với lại, man tộc phương Bắc nam hạ xâm nhập, Trấn Bắc vương tử thủ không ra, cũng không chiến, cho dù sớm biết man tộc muốn xâm lấn biên quan, lại có ý nghĩa gì?
Tội này như thế nào cũng không đổ ụp đến trên đầu Ngụy Uyên chứ?
Nhưng, hiếm khi Nguyên Cảnh đế mang lửa đạn chuyển hướng Ngụy Uyên, tuy trong lòng hoang mang, nhưng các quan văn lập tức bắt lấy cơ hội, nhân cơ hội công kích Ngụy Uyên, hô to thánh nhân anh minh.
Một vị ngự sử bước ra khỏi hàng, cường điệu nói: “Bệ hạ, Trấn Bắc vương ngồi xem dân chúng chịu họa binh đao, thờ ơ, xin bệ hạ giáng tội.”
Nguyên Cảnh đế đáp lại chỉ ba chữ: “Trẫm biết rồi.”
Ngự sử không cam lòng lui về.
Triều hội dần dần tới kết thúc, chờ sau khi xử lý xong chính vụ đè xuống trong khoảng thời gian này, quần thần dừng tấu lên, Nguyên Cảnh đế nâng ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Vừa rồi đều là tấu đối bình thường, tuy miễn chức tả đô ngự sử của Ngụy Uyên làm người ta bất ngờ, nhưng Nguyên Cảnh đế đột nhiên triệu tập triều hội, tuyệt đối không phải vì “việc nhỏ” này.
Lão thái giám mở ra chiếu thư trong tay, cao giọng nói: “Trẫm đã điều tra rõ từ đầu đến cuối vụ án Phúc phi, hoàng hậu Thượng Quan thị sai sử cung nữ Hoàng Tiểu Nhu giết hại Phúc phi, mưu hại thái tử...
“Trải qua trẫm chất vấn mọi cách, Thượng Quan thị đã khai nhận đối với hành vi phạm tội, hoàng hậu mất trật tự, đức hạnh không xứng với địa vị, không thể gánh vác mệnh trời. Đóng ấn lên, bãi lui ở cung Trường Xuân.”
Cung Trường Xuân chính là lãnh cung.
Trong điện ngoài điện, một mảng tĩnh mịch.
Từ nhất phẩm tam công, cho tới quần thần ngoài điện, phàm là nghe được nội dung chiếu thư, tất cả đều ngây dại.
Trong một mảng lặng im, có thanh âm trầm thấp vang lên:
“Bệ hạ, việc này không được.”
Nguyên Cảnh đế nheo mắt, mặt không biểu cảm nhìn một bộ áo xanh bước ra khỏi hàng.
Ngụy Uyên hai bên tóc mai hoa râm, trong đôi mắt lắng đọng ra tang thương năm tháng, nhìn thẳng đối diện Nguyên Cảnh đế.
Không biết qua bao lâu, Hình bộ thượng thư cùng Đại Lý tự khanh đồng thời bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, vụ án Phúc phi chưa qua tam ti thẩm tra xử lí, không thể dễ dàng định luận.”
Nguyên Cảnh đế gằn từng chữ: “Đây là việc nhà của trẫm.”
Tân nhậm Lễ bộ thượng thư đứng ra, chắp tay, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, phế hậu cũng là việc lớn quốc gia, không thể qua loa. Còn xin bệ hạ mang vụ án Phúc phi giao cho tam ti xét duyệt, định đoạt sau.”
Tuy trên chiếu thư nói, hoàng hậu đã nhận tội. Nhưng chuyện phế hậu liên quan trọng đại, chư công dưới điều kiện tiên quyết không biết tình huống, là sẽ không đồng ý Nguyên Cảnh đế phế hậu.
“Khả!”
...
Sáng sớm, Hứa Tân Niên rửa mặt xong, tới phòng khách riêng hưởng dụng bữa sáng, xa xa thấy Hứa Linh m mặc váy nhỏ ngồi ở trên bậc thang ngoài phòng, tức giận phồng má.
Bóng người nho nhỏ nhìn qua cô đơn, cực đáng thương.
“Linh m, sao muội ngồi ở chỗ này?” Hứa Tân Niên hỏi.
Hứa Linh m ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không quan tâm.
“Nhị ca hỏi muội đó.” Hứa Tân Niên nhíu mày.
“Mẹ đuổi muội ra, còn đánh muội.” Hứa Linh m cáo trạng, “Nhị ca có thể giúp muội mắng mẹ không.”
Hứa Tân Niên lắc đầu.
Tiểu Đậu Đinh vẻ mặt quả nhiên như thế, nhăn cái mũi nói: “Đại ca nếu ở nhà thì tốt rồi, đại ca thích nhất bắt nạt mẹ.”
Hứa Tân Niên vào phòng, ngồi ở trên vị trí quen thuộc, chờ Lục Nga múc cho hắn một bát cháo, vừa ăn vừa nói: “Mẹ, Linh m lại chọc giận mẹ?”
“Không, đại ca con chọc mẹ tức giận.” Thẩm thẩm lạnh như băng nói.
“Đại ca cũng chưa trở về...”
Thẩm thẩm cười lạnh nói: “Đây là bản lãnh của đại ca con, không có mặt, còn có thể chọc tức chết ta.”
Hứa Tân Niên nhìn muội muội cùng phụ thân cúi đầu húp cháo, hỏi: “Chuyện gì vậy.”
Hứa Linh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Linh m hôm nay ăn bánh bao, ăn một miếng nôn một miếng, nói như vậy sẽ không đói, có thể ăn cả đời không ngừng.”
“... Đại ca dạy?” Khóe miệng Hứa Tân Niên giật giật.
Hứa Linh Nguyệt gật gật đầu.
Hứa Nhị thúc bổ sung nói: “Linh m sau khi nôn xong, cảm thấy đáng tiếc, lại muốn nhặt về ăn, bị mẹ con đánh một trận.”
Hứa Tân Niên:...
Hắn cúi đầu nhìn gầm bàn, mới phát hiện quả nhiên vụn bánh bao ăn xong ói ra.
“Đại ca hôm nay lại không về nhà.” Hứa Linh Nguyệt buồn bực nói.
Hứa Nhị lang cùng Hứa Bình Chí ăn ý nói: “Khẳng định ở Giáo Phường Ti.”
...
Hứa Thất An ở trong sương phòng hậu viện nha môn tỉnh lại, sân nhà to lớn im ắng, chỉ có một lão lại viên lưng còng, ở trong sân quét rác.
“Cái chăn này bao lâu không giặt rồi, mùi là lạ, ký túc xá công cộng đúng là rác rưởi.”
Hắn chán ghét xốc chăn lên, bước chân phập phù xuống giường, đẩy ra cửa sổ, để ánh mặt trời chiếu vào.
Nơi này là ký túc xá công cộng của nha môn Đả Canh Nhân, cho lại viên, Đả Canh Nhân tăng ca nghỉ ngơi. Trừ kim la có phòng riêng, phòng còn lại đều là xài chung.
Tình trạng vệ sinh cũng không tốt, cũng không biết trong chăn bông thật dày mai táng con cháu của bao nhiêu người.
Được lợi bởi linh dược Ti Thiên Giám, cùng với thể phách cường đại của mình, vết thương xuyên qua vai trái đã kết vảy, qua hai ngày nữa có thể khỏi hẳn.
Trái lại Thiên Địa Nhất Đao Trảm vắt cạn tinh lực còn chưa khôi phục, mỏi mệt tựa như nhất diệp thất thứ, thân thể đều bị vét sạch.
Hứa Thất An rót chén trà súc miệng, đến trong viện lấy một thùng nước giếng mát lạnh trong vắt, rửa mặt, sau đó tới Xuân Phong đường.
“Phù, thoải mái...”
Sau khi ăn xong một bữa ra trò do lại viên đưa tới, Hứa Thất An vuốt cái bụng phình lên, thỏa mãn nằm ở trên ghế của Lý Ngọc Xuân, hai chân đặt lên bàn.
Lúc này, hắn mới có thời gian tự hỏi sự kiện đêm qua bị ám sát.
“Bình thường ta là đầu giờ Thân đúng giờ rời khỏi hoàng cung, ngày hôm qua bởi vì điều tra danh sách ra vào Ngự Dược phòng, qua giờ Dậu mới rời khỏi hoàng cung.
“Thích khách mai phục ta biết tuyến đường về nhà của ta không kỳ quái, ta mỗi ngày đều đi con đường đó, nhưng bọn hắn sao lại nắm bắt thời gian chuẩn như vậy?
“Đả Canh Nhân thường xuyên ở nóc nhà quan sát, cho nên ba gã thích khách không có khả năng luôn bám vào nóc nhà chờ ta, bằng không đã sớm bị Đả Canh Nhân tuần tra ban đêm phát hiện.
“Rõ ràng dễ thấy, bọn họ biết ta là rời khỏi hoàng cung khi nào... Kẻ làm chủ phía sau màn vô cùng có khả năng là người trong cung, bằng không không thể giải thích một điểm này.
“Là hoàng hậu sao? Ta hôm qua vừa tra ra manh mối bất lợi đối với bà ta, bà ta quay đầu liền phái người ám sát ta... Là không muốn để ta điều tra tiếp?
“Nếu thật là hoàng hậu làm, vậy ta cùng Hoài Khánh cũng chỉ có ly hôn.”
Hứa Thất An day day mi tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT