Hắn bỗng nhiên nổi giận, một cước đạp ngã thê tử, nổi giận mắng: “Tại ngươi hết tại ngươi hết...”
Hắn vừa đá, vừa tức giận mắng, hận không thể bỏ vợ, điều kiện tiên quyết là có thể sống trở về.
Nữ nhân gào khóc.
Hứa Thất An gọi ngục tốt tới, mang hai người bắt giam, sau đó tìm đến ngục đầu, dặn dò: “Đôi vợ chồng vừa giam giữ vào, cho bọn chúng biết tay chút, chú ý chừng mực.”
“Cái chừng mực này của ngài... Là giữ lại mạng, hay là giữ lại chân?” Ngục đầu khó xử nói.
“...” Hứa Thất An tức giận nói: “Còn sống, nhưng mỗi ngày đều đánh bọn họ một trận. Lúc đánh chú ý chừng mực, đừng thiếu tay gãy chân, hai người này ta dùng tới, biết chưa.”
Vừa nói như vậy, trong lòng ngục tốt liền tự tin, Hứa đại nhân chỉ là dạy dỗ bình thường, để hai người ở trong ngục chịu khổ.
“Chỉ vậy? Đây là địa lao Đả Canh Nhân đó.” Ngục tốt thầm nhủ, loại việc nhỏ này còn cần bắt giam ở nha môn Đả Canh Nhân?
“Cái này gọi là cải tạo lao động, bản quan thân là Đả Canh Nhân, thủ hộ hoàng thành an nguy, được bệ hạ tín nhiệm cùng trọng dụng, nên giáo hóa ngu dân.”
“Đại nhân anh minh.”
Ra khỏi đại lao, hắn ở Xuân Phong đường nói chuyện phiếm với thẩm thẩm cùng muội muội, thẳng đến lúc lại viên đồ đen báo lại, nói có một vị quan viên tự xưng Văn Tuyển ti lang trung cầu kiến.
Cái này ở trong dự đoán của Hứa Thất An, thế giới này quan niệm tông tộc mạnh hơn kiếp trước không biết bao nhiêu, đổi thành kiếp trước, cháu gặp loại chuyện này, làm chú chịu bỏ ra bao nhiêu sức, khó nói.
Dù sao Hứa Thất An bây giờ không phải Đả Canh Nhân bình thường, là Đả Canh Nhân tay cầm kim bài.
“Mang hắn dẫn đến Xuân Phong đường.” Hứa Thất An đứng dậy, rời khỏi phòng bên, vào “văn phòng” của Lý Ngọc Xuân, ngồi ở trên vị trí của hắn.
Qua thời gian nữa ta hẳn cũng là Ngân la rồi, ai da, có mười danh ngạch Đồng la, ta nên thông báo tuyển dụng ai đây... Mười danh ngạch trước cho Nhị thúc một cái, cho thẩm thẩm một cái, cho Nhị lang một cái, cho Linh Nguyệt một cái, ồ, Linh m cũng phải một cái, ha ha, cả nhà đều hưởng lương.
Hắn tự tìm niềm vui mà nghĩ, cửa tối đi một chút, lại viên dẫn một vị quan viên râu dê tiến vào, hắn hơn năm mươi tuổi, mặc quan bào màu xanh, hình vẽ chỗ bổ tử (mảnh vải vuông ở ngực, có các loại hình ảnh, để thể hiện phẩm cấp địa vị của quan lại) ở ngực là một con bạch nhàn, dưới mũ quan lộ ra thái dương hoa râm.
Khoảnh khắc bước vào cửa Xuân Phong đường, vị lão đại nhân trước nay lặng lẽ, quan uy rất nặng này nở rộ ra nụ cười như tắm gió xuân:
“Hứa đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu... Ai da, bản quan chức vị thấp kém, trước nay vô duyên gặp được Hứa đại nhân, nghe nói ngài là khách quen của ngự thư phòng.”
Hứa Thất An thản nhiên nói: “Muốn gặp bản quan, đi Giáo Phường Ti không phải được rồi.”
Triệu Lang Trung sửng sốt.
Hứa Thất An cười ha ha: “Triệu đại nhân so với Giáo Phường Ti cô nương còn không thú vị bằng... Ha ha, mời ngồi mời ngồi, người đâu pha trà.”
Triệu lang trung ngoài nịnh bợ trong lòng chê bai, ám chỉ Hứa Thất An là kẻ gây chuyện, gây thù hằn vô số.
Hứa Thất An thì mang hắn so sánh thành nữ tử phong trần.
Sau một hồi giao phong không có ánh đao cũng không có bóng kiếm, lại viên dâng trà nóng, Triệu đại nhân nhấp một ngụm trà, vào thẳng chủ đề:
“Hứa đại nhân, không biết đứa cháu không nên thân kia của bản quan phạm vào tội gì?”
“Vấn đề lớn đó!”
Hứa Thất An mặt mày đau khổ, như đang phiền não vì Triệu lang trung, nói: “Sai sử đứa nhỏ làm việc cậy mạnh cướp đoạt, sau khi chuyện xảy ra, lại triệu tập gia đinh, có ý định mưu hại bản quan cùng người nhà bản quan.
“Triệu đại nhân, chúng ta làm quan cùng triều, vốn nên nể mặt nhau, nhưng... Pháp bất dung tình!”
Triệu đại nhân lăn lộn quan trường nhiều năm mặt không đổi sắc, thậm chí lộ ra một tia hổ thẹn: “Đều là bản quan chưa ước thúc tốt nó, để nó tùy ý làm bậy.”
Triệu đại nhân từ trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu, đặt ở bên cạnh bàn, thành khẩn tạ lỗi: “Hứa đại nhân giơ cao đánh khẽ.”
Hứa Thất An nhìn thoáng qua, mặt giá trị một trăm, thở dài nói: “Muội muội ta bị thương.”
Triệu đại nhân lại lấy ra một tấm.
Hứa Thất An thở dài nói: “Thẩm thẩm ta bị thương.”
Triệu đại nhân lại lấy ra một tấm.
Hứa Thất An thở dài nói: “Muội muội ta bị thương.”
“Muội muội của Hứa đại nhân đã từng bị thương.”
“Ồ, ta có hai muội muội.”
Triệu đại nhân lại lấy ra một tấm.
Hứa Thất An thở dài nói: “Bản quan cũng bị thương.”
Khóe miệng Triệu đại nhân giật giật, lại lấy ra một trăm lượng.
“Cái vòng tay mất đi đó, là bệ hạ ban cho...”
Lại một tờ.
Lần này, trên bàn cả thảy năm trăm lượng, dù là Triệu đại nhân chìm nổi quan trường mấy chục năm, cũng có chút không khống chế được co rúm khóe miệng.
Hứa Thất An chưa tiếp tục làm khó, không phải chuyển biến tốt thì thu, mà là Triệu Thân không lâu trước đó mở miệng đòi bắt chẹt năm trăm lượng, bây giờ gậy ông đập lưng ông.
“Chuyện này, ta liền tha thứ bọn họ.” Hứa Thất An cẩn thận thu lại ngân phiếu, nhét vào trong lòng.
“Vậy... Hứa công tử xin thả người đi.” Triệu đại nhân nhẹ nhàng thở ra.
“Cái này không được.” Hứa Thất An lắc đầu.
Sắc mặt Triệu đại nhân bỗng sa sầm.
Hứa Thất An uống ngụm trà, mặt mang mỉm cười: “Thiếu nợ thì trả tiền, nhưng còn phải thu lợi tức đúng không, năm trăm lượng ngân phiếu này là lợi tức, tiền gốc ngươi còn chưa đưa ta đâu.”
Triệu đại nhân ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn, một lát sau, hít sâu một hơi: “Hứa đại nhân muốn cái gì?”
Hắn là lang trung thực quyền, nắm giữ điều hành quan viên, phần quyền lực này không tầm thường, có thể nói quyết định vận mệnh quan triều đình địa phương.
Trừ đô chỉ huy sứ, bố chính sứ, Đề Hình án sát sứ, bổ nhiệm ba quan viên nhị phẩm này hắn không can thiệp được, điều động, bổ nhiệm quan địa phương khác, đều phải qua tay Lại bộ Văn Tuyển ti.
Chỉ có Hứa Thất An, hắn là đành chịu.
Đả Canh Nhân vốn chính là cơ cấu đặt ra vì giám sát bách quan, trời sinh chức vụ đã xung khắc nhau, với lại bổ nhiệm nhân sự không thuộc về quan Lại bộ. Còn có một nguyên nhân, tiểu tử này là tên lưu manh.
Cấp trên có Ngụy Uyên che chở, liên tiếp được bệ hạ ủy nhiệm phá án, đừng nói là hắn một tên lang trung, ngay cả chư công triều đình, đối với Đồng la nho nhỏ này, trong lòng là nhổ nước bọt phì phì, mặt ngoài lại đành chịu.
“Cũng không phải việc gì lớn, đến, Triệu đại nhân ngồi, ngồi.” Hứa Thất An ra hiệu hắn ngồi xuống, lại giơ lên chén trà ra hiệu, chờ Triệu đại nhân miễn cưỡng uống một ngụm trà, hắn mới cười tủm tỉm hỏi:
“Nghe nói Văn Tuyển ti nắm việc điều phối quan viên?”
Triệu lang trung gật gật đầu.
“Mấy ngày nữa là kỳ thi mùa xuân, bản quan có một đường đệ, tài trí hơn người, học nhiều biết rộng, đỗ tiến sĩ là việc dễ dàng.” Hứa Thất An nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT