Nửa canh giờ trước bữa trưa, Nguyên Cảnh đế chấm dứt ngồi thiền quay về tẩm cung, đại thái giám vui vẻ chạy vào, tươi cười đầy mặt nói:
“Bệ hạ, vụ án Phúc phi có tiến triển to lớn, có tiến triển to lớn rồi.”
Nguyên Cảnh đế ngạc nhiên, lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nói.”
Lão thái giám mang tin tức tiểu hoạn quan báo cáo, không sót một chữ thuật lại cho Nguyên Cảnh đế, người sau lặng lẽ nghe, chưa tỏ thái độ.
“Bệ hạ...” Lão thái giám rụt rè: “Lão nô cả gan hỏi một câu, thái tử thế này có tính là trong sạch không?”
Nguyên Cảnh đế khẽ lắc đầu: “Hơi sớm... Chỉ hai ngày, đã có thể bước đầu thăm dò mạch lạc vụ án, Hứa Thất An thật là một nhân tài, chỉ là nhiều tâm kế chút.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Đi thúc giục nội các, sớm đi soạn chiếu thư, không cần chọn ngày lành tháng tốt.”
Lần trước hắn bảo lão thái giám đi nội các truyền chỉ, nội các tiếp, nhưng lấy việc gần đây không có ngày tốt làm lý do, kéo dài.
“Tuân mệnh.”
.....
Hứa Nhị thúc phụ trách tuần tra ban ngày ôm mũ giáp về phủ, bội đao đeo sau lưng lay động theo bước chân.
Buổi trưa có nửa canh giờ thời gian nghỉ ngơi, thân là bách hộ trưởng Hứa Bình Chí sẽ ở lúc này về phủ dùng bữa, thuận tiện uống trà một lát.
Phòng bếp còn đang bận rộn bữa trưa, thẩm thẩm ở trong hậu viện trồng Quân Tử Lan mới mua. Nàng mặc la thường màu lam nhạt, váy dài nhiều nếp gấp màu đồng, trên quần áo thêu hoa văn đám mây phức tạp.
Lúc cúi người trồng hoa lan, nổi bật ra vòng eo mảnh khảnh cùng mông đầy đặn.
Hứa Nhị thúc ôm mũ giáp, đứng ở cách đó không xa, đằng hắng cổ họng: “Phu nhân, ta đói rồi, ngươi đi nhà bếp thúc giục một phen.”
Thẩm thẩm chỉ để ý việc của mình là cắm hoa, hờ hững.
“Phu nhân?”
“Gọi cái gì.” Thẩm thẩm vẻ mặt lạnh như băng: “Hứa đại nhân tối nay muốn xã giao với đồng nghiệp, không về hay không.”
Hứa Nhị thúc sửng sốt: “Phu nhân nói gì vậy.”
Thẩm thẩm cắm xong một cây Quân Tử Lan cuối cùng, phủi phủi tay, ấn lưng, cười lạnh:
“Có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng, máu mủ tình thâm. Đứa cháu ruột đó của ông, phát tài cũng không quên ông, biết lén dúi bạc cho ông người Nhị thúc này.”
Hứa Nhị thúc nghe vậy ngạc nhiên, thầm nhủ đại lang dúi bạc cho ta cũng là chuyện rất lâu trước kia rồi, là trước khi nó đi Vân Châu, sao món nợ cũ này còn lật ra cho nàng.
“Nào có, đại lang hôm qua mới từ trong quan tài nhảy ra, cùng ngày ra ngoài, đêm không về ngủ, làm sao có thời gian dúi bạc cho ta.”
Hứa Nhị thúc khẳng định là không thừa nhận, có cũng không thừa nhận, huống chi là chuyện giả dối hư ảo.
Thẩm thẩm vừa nghe, bếp, mày liễu dựng ngược, lớn tiếng nói: “Hứa Bình Chí, ông quả nhiên là muốn cầm năm mươi lượng tiền riêng lén đi lầu xanh.
“Nhị lang sáng nay nói với tôi Hứa Ninh Yến trộm đưa cho ông năm mươi lượng, tôi nghĩ ông nếu thừa nhận, vậy thì bỏ qua, không ngờ ông thật sự muốn giấu riêng.
“Ông không thừa nhận đúng không, Nhị lang sẽ lừa tôi sao? Hứa Bình Chí tên không có lương tâm này, lão nương lo liệu nhà này, dốc hết tâm huyết, còn mang đứa cháu xui xẻo của ông nuôi lớn, ông là hồi báo tôi như vậy?”
“Nhị lang đâu? Bảo nó đi ra.” Hứa Nhị thúc tức giận.
“Phi, Nhị lang đang ngủ bù, ông đừng làm ồn tới nó, chớ nói lảng sang chuyện khác, năm mươi lượng ông nộp hay không.”
“... Tôi nộp, phu nhân đừng tức giận.” Hứa Nhị thúc ủ rũ vào phòng ngủ, vì không để thẩm thẩm phát hiện chỗ giấu ngân phiếu, bước chân hắn rất nhanh.
Vào phòng ngủ, hắn đến thẳng phòng nhỏ của Hứa Linh m, nhấc lên phản giường của khuê nữ, bên dưới là toàn bộ tiền riêng của hắn, tổng cộng tám mươi lượng.
Hứa Nhị thúc nghiến răng hạ quyết tâm, rút ra hai tấm hai mươi lượng, hai tấm năm lượng ngân phiếu.
Lúc này, hắn bỗng thấy cái bàn nhỏ bên giường đặt một túi quýt xanh.
Quýt xanh ở trong mắt Hứa Bình Chí không phải quýt đơn thuần, bởi vậy hắn đặc biệt mẫn cảm đối với quýt xanh, trong lòng lập tức nghi ngờ.
“Quýt xanh vừa chua vừa chát, bình thường dùng để làm thuốc, vô duyên vô cớ mua nó làm gì? Còn đặt ở trong phòng Linh m.”
Trong lòng lóe lên nghi hoặc, Hứa Nhị thúc rời khỏi sương phòng, trở lại sân, ngoan ngoãn mang ngân phiếu dâng lên.
Sắc mặt thẩm thẩm hơi giãn ra, hừ một tiếng, hướng trong lòng lấy ra cái hầu bao nhỏ thanh tú, thu lại ngân phiếu.
Hứa Bình Chí thuận thế hỏi: “Trên bàn Linh m sao có quýt xanh? Là đại lang mua?”
“Là Nhị lang mua.”
Năm mươi lượng vào sổ, thẩm thẩm rất hài lòng nói.
Nhị lang mua, Nhị lang mua thứ này làm chi... Nó mua quýt xanh mục đích hẳn là khác với ta... Không đúng!
Hứa Nhị thúc giật mình: “Nhị lang đêm qua giống với đại lang, trắng đêm không về, đúng không.”
“Nhị lang là đi xã giao cùng đồng nghiệp, về phần cháu ông, ai biết nó đi chỗ quái nào.” Thẩm thẩm trợn mắt.
Nếu không phải từng có vài lần chết về mặt xã hội trước đây, Hứa Bình Chí đối với lời thê tử nói là bày tỏ cực kỳ đồng ý. Nhưng bây giờ, hắn biết con mình là người hế nào.
Đại lang trắng đêm không về, Nhị lang cũng trắng đêm không về... Theo hiểu biết của ta đối với đại lang, nó quá nửa là đi Giáo Phường Ti, nhưng quýt xanh lại là Nhị lang mua về...
“Nhị lang người toàn mùi quýt, đúng không.” Hứa Bình Chí giọng điệu tùy ý hỏi.
Thẩm thẩm không quá để ý gật đầu, thưởng thức Quân Tử Lan mình trồng.
Đáp án rất rõ ràng... Là đại lang dạy Nhị lang, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại lang mang ta bán đứng rồi, vì thế Nhị lang bịa ra tiền riêng giả dối hư ảo gõ ta... Đồ vô liêm sỉ, ngay cả lão tử cũng dám tính kế.
Hứa Bình Chí trầm giọng nói: “Xem ra Nhị lang gần đây đau đầu.”
“Hả?”
Thẩm thẩm mờ mịt nhìn qua, nàng đối với con trai vẫn là rất để bụng.
“Quýt xanh có thể thả lỏng tinh thần, trị liệu đau đầu, còn có rất nhiều chỗ tốt, bằng không thứ này vừa chua vừa chát, còn có người bày ra bán?” Hứa Bình Chí nói.
Quýt xanh quả thật có giá trị làm thuốc, nhưng chữa đau đầu là Hứa Nhị thúc bịa, dù sao thê tử năm ngón tay không dính nước mùa xuân, đọc sách cũng không nhiều không có khả năng nhìn thấu.
“Nhất định là kỳ thi mùa xuân áp lực quá lớn.” Thẩm thẩm nhất thời rất đau lòng.
“Phu nhân, Nhị lang còn chưa lập gia đình, nàng người làm mẹ này phải dốc lòng chăm sóc, đừng cả ngày đùa nghịch hoa cỏ.” Nhị thúc giáo huấn:
“Đây là Nhị lang mua về tự mình ăn, sao nàng lại đặt trong phòng Linh m.”
Thẩm thẩm không phải nữ tử loại hình người mẹ hiền lành, có thể là bởi tự cao về vẻ đẹp, đặc biệt kiêu ngạo với đỏng đảnh. Quan tâm đối với con cái xa xa không đạt tới trình độ hỏi han ân cần.
Cho nên mới thường xuyên ghét Hứa Linh m kêu ngao ngao, gặp bữa ăn, liền mang con gái út giao cho Lục Nga chăm sóc, bản thân ăn cơm vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT