“Mẹ, vậy con ở nhà học cùng nhị ca được không.” Hứa Linh m lấy lòng nói.

“Bề ngoài thì xấu nhất, nghĩ thì đẹp nhất.” Thẩm thẩm mắng: “Nhị ca con lập tức phải tham gia kỳ thi mùa xuân, làm sao có thời giờ quản con đứa nhỏ ngốc này.”

“Kỳ thi mùa xuân là cái gì.”

“Chính là khoa cử.”

“Khoa cử là cái gì.”

“Chính là cuộc thi.”

“Cuộc thi là cái gì.”

“Hứa Linh m ngươi muốn chọc giận chết ta sao.” Thẩm thẩm bị chọc tức kêu ngao ngao.

Lúc này, Hứa Nhị lang mang theo một túi quýt xanh vào phủ, thấy mẫu thân đang dạy dỗ muội muội, cũng không để ý, tùy tay mang quả quýt đưa qua:

“Linh m, cho muội mang tới lớp tư thục ăn.”

Hứa Linh m vui vẻ tiếp nhận, vừa thấy là quýt màu xanh, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo thành một cục, dựng thẳng hàng lông mày nhỏ: “Nhị ca, quýt này không ngon.”

Hứa Nhị lang sửng sốt: “Muội từng ăn?”

Thẩm thẩm giải thích: “Lần trước cha con từng mua loại quýt xanh này.”

... Hứa Tân Niên nhìn thật sâu vào mắt thẩm thẩm, nói: “Mẹ...”

Thẩm thẩm nghi hoặc nhìn hắn: “Có việc thì nói, ấp a ấp úng.”

“Cũng không phải việc gì lớn.” Hứa Nhị lang thuận miệng nói: “Con ngày hôm qua nhìn thấy đại ca cho cha năm mươi lượng bạc, ngài sớm một chút thu lại, miễn cho ông ấy ra ngoài ăn chơi đàng điếm.”

Thẩm thẩm vừa nghe, hàng lông mày lá liễu dựng lên: “Hứa Ninh Yến này, đáng hận.”

Thật ra Hứa Nhị lang là lừa thẩm thẩm, sở dĩ nói như vậy là vì để mẹ thu lấy tiền riêng của cha. Vì trấn an mẹ, cha nghiến răng cũng sẽ giao ra tiền riêng, như vậy thì không cách nào ra ngoài ăn chơi đàng điếm.

Sau đó, đại ca đáng ghét sẽ bị mẹ ghi hận một đoạn thời gian rất dài.

Một mũi tên hạ hai con chim, hoàn mỹ!

Hứa Nhị lang hài lòng về thư phòng đọc sách.

...

Hoàng cung.

Tay cầm lệnh bài, một đường thông suốt vào hoàng cung, tới Thiều m uyển, đón Phiếu Phiếu cùng đi phá án.

Lâm An công chúa hôm nay mặc cung trang màu lửa đỏ, màu sắc nhất trí ngày hôm qua, nhưng kiểu dáng khác. Nàng vui vẻ nhảy nhót tới, mặt trứng ngỗng hiện lên nụ cười ngọt ngào, trong mắt hoa đào tràn đầy phong tình rực rỡ.

Sau khi quen Lâm An, Hứa Thất An mới biết được, hồ ly không phải chỉ có mặt trái xoan, có một loại nữ nhân mặt trứng ngỗng, cũng có thể rất quyến rũ cùng dụ người.

Đáng tiếc thời đại hạn chế Lâm An phát huy, bằng không có thể làm tóc cuộn sóng, mặc quần bò ngắn cùng áo đai đeo, nhất định là nữ thần quyến rũ.

Loại quen mặt ở quán ăn đêm.

Phiếu Phiếu nhảy nhót tới, nhẹ nhàng xoay người, làn váy bay lên. Đây là cố ý ở trước mặt Hứa Thất An triển lãm vẻ đẹp, có thể chính nàng chưa ý thức được.

Hứa Thất An buồn bực nói: “Ngươi sao luôn mặc váy đỏ...”

Vừa dứt lời, sắc mặt Phiếu Phiếu lập tức sa sầm.

“Hừ, cẩu nô tài, ngươi không phải nói bản cung mặc váy đặc biệt xinh đẹp sao?”

Hứa Thất An bỗng che mắt, kêu lên thảm thiết.

Phiếu Phiếu quan tâm nói: “Làm sao vậy?”

“Điện hạ thật sự quá đẹp, hào quang vạn trượng, sáng mù mắt ty chức rồi.” Hứa Thất An lớn tiếng nói.

Phiếu Phiếu vừa nghe, chuyển giận thành mừng, Hứa Ninh Yến nói chuyện rất dễ nghe, rất thú vị.

“Điện hạ, ta hôm nay chuẩn bị đi Thanh Phong điện nhìn một chút.” Hứa Thất An nói.

Lâm An gật gật đầu, dịu dàng nói: “Bản cung phải đợi một người.”

Nét mặt của nàng có thần thái đắc ý, nâng cằm lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng trẻo.

Trong lòng Hứa Thất An bỗng trầm xuống, thầm nhủ không thể nào không thể nào, sẽ không giống với ta nghĩ chứ.

Cũng chỉ một khắc đồng hồ, Hoài Khánh mặc váy cung đình màu trắng, lạnh lùng xinh đẹp, khi bước đi phong tình tuyệt không thể tả đến đây.

Hứa Thất An: “...”

Lâm An công chúa chống hông, khí phách hiên ngang như gà mái tơ, nhẹ nhàng nói: “Hoài Khánh cứ đòi đi theo chủ tớ chúng ta tăng thêm kiến thức, bản cung liền làm chủ thỏa mãn nhu cầu của cô ta, cẩu... Hứa Ninh Yến, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Nàng cố ý mang hai chữ “chủ tớ” cắn rất nặng, tựa như đang biểu thị công khai quyền sở hữu người nào đó.

Hứa Thất An ở trong lòng giận dữ hét: ta cảm thấy rất thú vị!

Ta từ bao giờ thành người hầu của ngươi... Hắn mặt ngoài mỉm cười nói: “Ty chức thế nào cũng được.”

Hoài Khánh công chúa ánh mắt trong trẻo quét đến, thản nhiên nói: “Vậy bản cung liền nhận ơn của Hứa đại nhân rồi.”

Trưởng công chúa, không phải như ngươi nghĩ, ta cùng Lâm An rất trong sạch, ta cũng là trâu ngựa của ngươi. Khóe miệng Hứa Thất An giật giật.

Hắn không ngờ Hoài Khánh sẽ tham dự vụ án Phúc phi, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy đây là việc không thể tránh được.

Đầu tiên, Hoài Khánh rất có hứng thú đối với tra án phá án, chỉ là thân là công chúa ngàn vàng, nàng trước kia không có lý do cũng không có hoàn cảnh đi tiếp xúc.

Lúc vụ án Tang Bạc, Hoài Khánh liền thường thường triệu Hứa Thất An vào cung hỏi tình hình cụ thể vụ án, còn cùng hắn vùi đầu sách sử, tìm kiếm manh mối.

Bây giờ trong cung đã xảy ra vụ án lớn như vậy, Hoài Khánh có sự chú ý, cũng sinh ra hứng thú nồng hậu, đây là điều có thể lý giải.

Lúc trước cơ cấu chủ sự là tam ti, Hoài Khánh không xen vào được, mà nay quan chủ thẩm biến thành Hứa Thất An, Hoài Khánh tự nhiên tới. Đương nhiên, Hứa Thất An hoài nghi trong đó còn có thành phần Phiếu Phiếu phá bĩnh.

Ví dụ như lon ton chạy đến trước mặt Hoài Khánh nói: Cẩu nô mới của bản cung trở lại, cẩu nô tài nghe lời bản cung nhất... vân vân, dù sao khoe các kiểu các kiểu.

Hứa Thất An nô bộc ba họ (1 câu chửi Lã Bố, chỉ hạng người không có chút lòng trung thành nào cả) rất xấu hổ, vì thế trên đường tới Thanh Phong điện, hắn lặng lẽ tụt lại ở phía sau hai vị công chúa, không nói một lời, hạ thấp cảm giác tồn tại.

Mẹ kiếp, Phiếu Phiếu luôn làm như vậy, ta một ngày nào đó sẽ bởi vì chân đứng hai thuyền mà dạng chân, dạng đến tận trứng...

Trên đường, bảo thị vệ đang trực đi tìm đến tiểu hoạn quan hôm qua.

Thái độ tiểu hoạn quan chuyển biến rất lớn, sau khi cung kính hành lễ với Hoài Khánh Lâm An, hắn lại hướng tới Hứa Thất An hành lễ: “Hứa đại nhân, hôm qua nô tài có chỗ va chạm, xin Hứa đại nhân đừng trách. Ý tốt của Hứa đại nhân, nô tài nhớ hết ở trong lòng.”

Hứa Thất An sửng sốt, thầm nhủ ta nào có ý tốt, ngươi đang nói cái gì?

Nhưng hắn chưa biểu lộ cảm xúc, bất động thanh sắc “Ừm” một tiếng.

Đoàn người hướng tới Thanh Phong điện đi đến, hai vị công chúa đi tận cùng phía trước, áo trắng với áo đỏ, đều là mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, cái đẹp của các nàng không chỉ có riêng ở dung mạo và khí chất, dáng người cũng là phần cứng trụ cột không thể thiếu của người đẹp.

Mông Lâm An không to bằng Hoài Khánh...

Chân cũng không thon dài bằng Hoài Khánh, Hoài Khánh so với Lâm An còn cao hơn nửa cái đầu...

Ai da, Phiếu Phiếu ngươi sao cái gì cũng không bằng được tỷ tỷ? Đồ vô dụng.

Hoài Khánh không hổ là nữ thần công sở cao ngạo lạnh lùng trong mắt ta, thực làm người ta có ham muốn chinh phục, muốn làm nàng khóc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play