Lúc này, hắn bỗng nhiên tim đập nhanh một trận, biết diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư có người sủi bọt rồi.

“Điện hạ, ta đi nhà vệ sinh một chuyến, ngài chờ.” Hứa Thất An đứng dậy, rời khỏi đại sảnh, lập tức rời khỏi.

Tiểu hoạn quan hầu ở bên ngoài thấy hắn đi ra, lập tức nhấc chân đuổi theo, nhưng thấy Hứa Thất An hướng phía nhà vệ sinh bước vào, dừng bước, từ bỏ việc đi theo.

Vào nhà vệ sinh, lấy ra gương ngọc thạch nhỏ, xem xét nội dung truyền thư.

【 6: Kim Liên đạo trưởng, có thể che chắn người khác cho ta hay không, ta có lời muốn nói với số 3. 】

Hằng Viễn tìm ta làm gì...

Thành viên Thiên Địa hội nhìn thấy số Sáu truyền thư, tâm tình đều không giống nhau, trải qua lúc trước truyền thư, có một số người đã đoán được số 3 chính là đường đệ của vị Hứa Thất An hi sinh vì nhiệm vụ ở Vân Châu.

Đại khái chỉ có số Năm lòng như nước lặng, tâm tư trong sáng, không có nhiều “tạp niệm” như vậy.

Số Bốn nghĩ: vị Đồng la tên Hứa Thất An kia vừa hi sinh vì nhiệm vụ, Hằng Viễn liền tìm số 3 “nói chuyện bí mật”, xem ra hắn cũng đoán được thân phận chân thật của số 3.

Số Hai Lý Diệu Chân nhìn thấy truyền thư vậy, trong lòng có chút khổ sở, bọn họ đều cho rằng số 3 là đường đệ của Hứa Thất An, thật ra số 3 là chính hắn.

Mà hắn, đã hi sinh vì nhiệm vụ ở Vân Châu.

Thiên Địa hội không còn số 3.

Số 1 im ỉm đọc, chưa phát biểu ý kiến. Số Năm thì hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, nhìn lướt qua nội dung truyền thư, liền mang mảnh vỡ Địa Thư ném sang một bên.

【 9: được. 】

Lý Diệu Chân sửng sốt, tiếp theo giật mình, Kim Liên đạo trưởng đại khái là muốn giải thích riêng với số Sáu chuyện này.

Trong Thiên Địa hội, Kim Liên đạo trưởng là vị duy nhất biết được thân phận mọi người.

Hứa Thất An đợi vài giây, thấy gương ngọc thạch nhỏ truyền đến Hằng Viễn truyền thư: 【 số 3, ta muốn gặp Hứa đại nhân một lần cuối cùng. 】

Ngươi gặp thì gặp, gửi tin tức cho ta làm gì... Ừm, Hằng Viễn còn không biết ta sống lại... Hứa Thất An châm chước trả lời:

【 hắn đã sống lại, ngươi muốn gặp hắn, có thể đi nha môn Đả Canh Nhân tìm hắn. 】

Bên kia im lặng rất lâu, rốt cuộc, truyền đến ba chữ: 【 Là thật sao. 】

Ba chữ ngắn ngủn, Hứa Thất An có thể cảm nhận được tâm tình Hằng Viễn đại sư kích động mừng như điên, lại khó có thể tin. Nghẹn lâu như vậy, mới nghẹn ra ba chữ.

【 Ừm. 】

Hứa Thất An trả lời đơn giản có sức thuyết phục tương tự.

【 khó trách ngươi không chịu gặp ta, bần tăng mới vừa rồi thậm chí mang lòng oán giận, tội quá tội quá. Hứa đại nhân là người tốt, người tốt sẽ có hồi báo tốt, A Di Đà Phật, bần tăng vui sướng đến cực điểm, vui sướng đến cực điểm. 】

Lập tức, Hứa Thất An mang tình huống “đường huynh” sống lại, ngắn gọn nói cho Hằng Viễn đại sư.

【 Đại sư, ta không muốn thân phận bị công khai. Hy vọng tương lai chúng ta nếu ngẫu nhiên gặp, có thể gặp nhau mà cười. 】

【 Bần tăng biết rồi. 】

Ừm, ngươi cười với Nhị lang đi, xin lỗi nha đại sư, trước kia ta không có lựa chọn, bây giờ ta không muốn chết về mặt xã hội nữa.

Thu lại mảnh vỡ Địa Thư, quay về đại sảnh, Phiếu Phiếu oán giận nói: “Lâu như vậy.”

“Vừa rồi đang nghĩ vụ án, nghĩ một chút liền tập trung quá.” Hứa Thất An thuận miệng giải thích, nói: “Điện hạ, ta kế tiếp muốn đi xem di thể Phúc phi, ngài đi không?”

Phiếu Phiếu lập tức đứng dậy: “Có có.”

...

Di thể Phúc phi gửi ở trong hầm băng của hoàng cung, xem tư thế Nguyên Cảnh đế, án không điều tra rõ, Phúc phi là khó có thể mồ yên mả đẹp.

Hứa Thất An tay cầm kim bài, ở dưới Phiếu Phiếu cùng tiểu hoạn quan dẫn dắt đến hầm băng, hoạn quan đang trực dẫn mấy người đi vào.

Trong hầm băng rét lạnh, Phúc phi phủ vải trắng, im lặng nằm ở trên tấm ván gỗ.

Phiếu Phiếu chậm rãi rùng mình một cái, nắm thật chặt áo khoác lông.

“Công chúa, không bằng đến bên ngoài chờ xem?” Hứa Thất An đã sợ nàng cảm nhiễm phong hàn, cũng cân nhắc Phiếu Phiếu có thể chưa từng thấy thi thể.

Phiếu Phiếu quật cường lắc đầu, “Ta cũng muốn tham dự trong đó, làm chút việc cho thái tử ca ca.”

Hứa Thất An dặn dò tiểu hoạn quan đi lật vải trắng ra, sau đó, thừa dịp không có ai chủ ý, nắm lấy bàn tay mềm của công chúa, khí cơ kéo dài rút vào.

Thân thể mềm mại của Phiếu Phiếu cứng đờ, theo bản năng làm ra động tác phủi, như là bị bò cạp đốt một phát.

Nhưng bàn tay to thô ráp ấm áp kia tựa như vòng sắt, cầm chặt. Cảm xúc thẹn thùng từ trong lòng dâng lên, nàng đường đường nhị công chúa, thân thể ngàn vàng băng thanh ngọc khiết, có khi nào từng bị một nam nhân khinh nhờn.

Hắn sao lại như vậy... Phiếu Phiếu vừa thẹn vừa giận vừa tủi thân và uất ức.

Ngay sau đó, dòng khí ấm áp từ lòng bàn tay ập tới, theo cánh tay trắng muốt chảy xuôi, làm ấm áp tứ chi bách hải, sự rét lạnh của hầm băng bị xua tan hết.

Nàng không cảm thấy rét lạnh nữa, thậm chí muốn lười biếng duỗi lưng.

Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của cẩu nô tài: “Điện hạ, hầm băng lạnh khắc nghiệt, ngài nếu là không đi, vậy ty chức chỉ có thể dùng loại phương pháp này.

“Tra án tuy là một chuyện quan trọng, nhưng so với thân thể ngàn vàng của điện hạ, căn bản không đáng giá nhắc tới.”

Hắn nắm tay ta là vì xua đi cái lạnh... So sánh với thân thể của ta, tra án không đáng giá nhắc tới... Phiếu Phiếu là thích nghe lời ngon tiếng ngọt, trong lòng lập tức không giận nữa, nhưng vẫn thẹn thùng.

Có tật giật mình nhìn hai hoạn quan trước mắt, nhẹ nhàng xì một tiếng, sau đó bất động thanh sắc tới gần Hứa Thất An, lợi dụng áo khoác rộng, che tầm mắt, che giấu mình bị cầm tay.

Mẹ ơi, bàn tay công chúa thật mềm, thật trơn, thật non... Hứa Thất An nghĩ.

Tán gái nhất định phải chủ động, phải lớn mật tiến công, thỉnh thoảng trêu chọc một phen, thời gian lâu, sẽ lưu lại ấn tượng khắc sâu ở trong lòng nàng.

Đương nhiên, chỉ thích hợp một ít cô gái đơn thuần, nếu đối phương là một chiếc ô tô cao mấy km, thân xe treo đầy ngăn dự phòng, vậy không thích hợp dùng một chiêu này.

Phương thức thật ra đơn giản, trực tiếp dùng đầu xe nhãn hiệu xa hoa húc vào đèn đuôi xe của nàng.

“Hứa đại nhân, ngài xem.”

Tiểu hoạn quan lật vải trắng lên, không dám nhìn di thể Phúc phi lâu, lui đến một bên.

Hứa Thất An buông ra bàn tay mềm mại của Lâm An, đi đến bên thi thể, đánh giá phi tử gặp chuyện bất trắc.

Đây là một người phụ nữ xinh đẹp, tuy mặt trắng bệch tổn hại dung nhan của nàng, nhưng ngũ quan rất diễm lệ, mặc áo đơn màu trắng, dáng người nổi bật lên.

Hứa Thất An đưa tay cởi quần áo Phúc phi, nhưng bị tiểu hoạn quan ngăn lại, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu: “Hứa đại nhân, không thể...”

Quả nhiên vẫn là không được... Ta còn muốn giải phẫu nàng cơ... Trong lòng Hứa Thất An có tính toán, nhìn về phía hoạn quan thủ hộ hầm băng, nói:

“Mang hồ sơ khám nghiệm tử thi lấy cho ta xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play