“Trương Hành Anh dâng thư thỉnh tấu, hy vọng triều đình truy phong cho ngươi, bệ hạ và chư công sau khi bàn bạc, phong ngươi làm Trường Nhạc huyện tử. Mấy ngày nữa, thánh chỉ sẽ xuống.”
Ngụy Uyên bất đắc dĩ nói: “Ngươi đã sống, nội các quá nửa sẽ bác bỏ thánh chỉ, bệ hạ quá nửa cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.”
“Cái này có gì, chỉ cần bạc nên thưởng không thiếu của ta là được.” Hứa Thất An nhún vai không sao cả.
Trường Nhạc huyện tử, hẳn là tử tước, nghe qua là biết tước vị đệ đệ... Không, tước vị nhi tử.
Về sau gặp quan viên hộ tịch Trường Nhạc huyện, mọi người giới thiệu với nhau, đối phương nói: Chào ngươi, ta là Trường Nhạc huyện xxx
Hứa Thất An nói: ta là Trường Nhạc huyện tử.
Ai không hiểu còn tưởng ta là con của người ta.
Ngụy Uyên liếc hắn một cái: “Bạc chỉ là vật ngoài thân, ý nghĩa tước vị tượng trưng há là bạc có thể sánh bằng? Ngươi cho dù thành Ngân la, trong tay có quyền thế, nhưng địa vị của ngươi vẫn như cũ không thể lên mặt bàn.
“Chỉ có tước vị, mới là bằng chứng ngươi hoàn toàn thoát ly dân tịch, trở thành quyền quý vương triều. Ngươi nếu được phong tước, Hứa gia liền không phải nhà người thường nữa, mà là quyền quý.
“Tương lai cưới vợ, nữ tử bình dân sẽ không có tư cách gả cho ngươi. Phải là hào môn thiên kim mới có thể xứng với ngươi.”
“Có thể lấy công chúa không?” Hứa Thất An nhỏ giọng hỏi.
... Ngụy Uyên gật đầu: “Trên lý luận có thể.”
Công chúa là không có khả năng gả cho bình dân, vị hôn phu tương lai, nhất định là quyền quý. Tử tước tuy không cao, tốt xấu cũng là tước vị.
“Không biết vì sao, bệ hạ không thích ngươi, hắn nếu không muốn, ai cũng không có cách nào.” Ngụy Uyên nói xong, cười lên:
“May mà ngươi không phải hạng người chẳng được việc gì cả, còn có đường sống quay về.”
“Ngụy Công dạy ta.”
“Đoạn thời gian trước, trong cung đã xảy ra một việc lớn, Phúc phi bất ngờ bỏ mình, quần áo không chỉnh tề từ trên lầu rơi xuống. Lúc ấy trong phòng chỉ có một mình thái tử, hơn nữa là say rượu. Vụ án này rất khó giải quyết, đã liên quan đến thể diện hoàng thất, lại liên lụy chuyện phế lập thái tử, tam pháp ti đều không muốn cuốn vào trong đó, nhất định tiêu cực phá án.”
Hứa Thất An vội vàng lắc đầu: “Ngụy Công, ngươi đây không phải hại ta sao, việc xấu của hoàng gia, há là ta có thể nhúng tay.”
“Không sao.” Ngụy Uyên khoát tay: “Việc này văn võ bá quan đều đã biết, thêm một mình ngươi không nhiều. Ngươi có thể điều tra ra tốt nhất, tra không được, từ chối là xong.
“Năng lực chưa tới, nhiều lắm chịu chút trừng phạt, cho dù bệ hạ không thích ngươi, dưới tình huống không phạm sai lầm lớn, tử tước cũng không phải hắn bảo chém liền chém ngay, tập đoàn quý tộc sẽ không đồng ý.”
Hiểu rồi, ý tứ của Ngụy Công là, nếu hoàng đế huỷ bỏ thánh chỉ phong tước đối với ta, về sau tìm ta làm việc, ta liền giả chết không tiếp nhận. Trước dỗ Nguyên Cảnh đế mang tước vị phong cho ta.
Sau đó, lại lấy lý do năng lực không đủ bứt ra, đến lúc đó nhiều lắm chịu chút trừng phạt, kiếm một cái tước vị miễn phí.
Ngụy Công thật sự là... túc trí đa mưu (lão tiền bạc).
“Thái tử là anh ruột của Lâm An.” Hứa Thất An bỗng nhớ tới con cá nhỏ quyến rũ đa tình mình nuôi kia.
Tiểu nữ vương quán ăn đêm bây giờ khẳng định vừa đau lòng vừa bất lực.
“Ngươi cùng công chúa Lâm An không có gì khúc mắc chứ?” Ngụy Uyên nheo mắt, đánh giá hắn.
“Không có không có.” Hứa Thất An vội vàng lắc đầu.
Ngụy Uyên yên tâm gật đầu.
...
Hôm sau, ngự thư phòng.
“Kỳ hạn ba ngày đã qua, các ngươi cho trẫm câu trả lời, chính là một câu “vụ án phức tạp điểm đáng ngờ rất nhiều, thỉnh cầu thư thả thêm mấy ngày” sao?”
Nguyên Cảnh đế mang mấy phần sổ con hung hăng nện ở trên người ba vị đại thần.
Sổ con Đại Lý tự khanh, Hình bộ thượng thư, Ngụy Uyên trình thần kỳ nhất trí, như chép bài tập, chép còn là đáp án sai lầm.
Nguyên Cảnh đế tức giận tới mức đập bàn.
Hình bộ thượng thư hổ thẹn nói: “Bệ hạ, án này điểm đáng ngờ rất nhiều, sương mù tầng tầng, vi thần đã dốc hết toàn lực. Xin bệ hạ thư thả thêm mấy ngày.”
Đại Lý tự khanh thì nói: “Vi thần năng lực không đủ, thỉnh cầu cáo lão về quê.”
“Các ngươi...” Nguyên Cảnh đế vung tay lên, mang sổ con, giấy và bút mực trên bàn quét hết xuống đất, tức đến mức cả người phát run:
“Trẫm muốn chém các ngươi.”
Ba vị đại thần lập tức quỳ xuống, hô to: “Vi thần chết không đáng tiếc, bệ hạ bảo trọng long thể.”
Đây là từng khớp lời kịch sao?
Nguyên Cảnh đế tức xù lông.
Các đại thần hai bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, các cấp sự trung luôn luôn thích chống đối Ngụy Uyên cũng không nói chuyện nữa.
Vụ án này đương nhiên vẫn phải xử lý, nhưng ý kiến các bên còn chưa thống nhất, phe thái tử nghĩ như thế nào giúp vị thái tử này thoát tội.
Phe phái còn lại thì tự hỏi nếu phế bỏ thái tử, tương lai thái tử là vị nào trong hoàng tử.
Ý tưởng khác nhau, nhưng có một điểm là mọi người ngầm thừa nhận, chính là trước mang sự tình kéo dài chút. Phúc phi chết không quan trọng, quan trọng là phía sau vụ án này liên lụy tranh chấp chức thái tử.
Đó sẽ là một hồi gió tanh mưa máu giống như kinh sát.
Các đảng phái cần tốn thời gian châm chước, đi chọn hàng ngũ, đi bố trí.
Như loại tình huống triều đình mục đích nhất trí này, cho dù Nguyên Cảnh đế cũng chỉ có thể vô năng cuồng nộ, trừ phi hắn không cần chân tướng, phế thái tử ngay tại chỗ... Nhưng quá nửa sẽ bị nội các bác bỏ.
“Bệ hạ an tâm một chút chớ nóng vội, vi thần có việc bẩm báo.” Vương thủ phụ bước ra khỏi hàng, nhẹ nhàng bâng quơ mang vụ án Phúc phi tạm thời đậy lại, nói:
“Theo vi thần biết, Đồng la Hứa Thất An của nha môn Đả Canh Nhân vẫn chưa hi sinh vì nhiệm vụ. Ở hôm qua quỷ dị sống lại, việc phong tước, xin bệ hạ rút về.”
Trong ngự thư phòng vang lên tiếng các đại thần khe khẽ nói nhỏ.
Đồng la họ Hứa kia còn chưa chết? Đại Lý tự khanh cùng Hình bộ thượng thư tâm tình phức tạp.
Nguyên Cảnh đế sửng sốt, thu liễm lửa giận, nhìn về phía Ngụy Uyên, trầm giọng nói: “Ngụy khanh, lời thủ phụ là thật không?”
“Xác thực là thật.” Ngụy Uyên chắp tay.
Lúc này, liền có một vị cấp sự trung bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: “Trương Hành Anh nói dối vụ án, lừa gạt bệ hạ, xin bệ hạ trị tội.”
Nguyên Cảnh đế không quan tâm, nhìn Ngụy Uyên, tiếp tục hỏi: “Vì sao như thế?”
“Hứa Thất An vẫn chưa chết, trước khi tử chiến với phản quân, dùng Thoát Thai Hoàn của Ti Thiên Giám, sau khi kiệt sức tiến vào trạng thái chết giả, thẳng đến hôm qua mới thức tỉnh. Trương Hành Anh nghĩ lầm Hứa Thất An hi sinh vì nhiệm vụ, cái này cũng không trách hắn.” Ngụy Uyên giải thích.
Thoát Thai Hoàn... Nguyên Cảnh đế vừa nghe, phản ứng như là ăn ruồi bọ.
Lúc trước hắn hướng Giám chính xin lấy thuốc này, Giám chính không cho, đùn đẩy nói đã không còn.
Nhưng hôm nay, vẻn vẹn một tên Đồng la, lại có thể ăn được linh đan diệu dược hắn cầu mà không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT