Nam Cung Thiến Nhu gật đầu: “Sáng nay có một phong hỏa tốc tám trăm dặm, Vân Châu Trương Hành Anh đưa về. Như nghĩa phụ đoán, Vân Châu quả nhiên đã làm phản.”

Dừng chút, hắn đảo qua các Kim la, không tự giác trầm giọng nói: “Hứa Thất An hi sinh vì nhiệm vụ rồi.”

Các Kim la ngẩng bật đầu dậy, nhìn về phía Hạo Khí Lâu.

.....

Lúc này, Hứa Thất An còn đang trôi trên mặt nước.

Bắt đi Lương Hữu Bình không phải Bức Vương?!

Trong lòng Hứa Thất An dâng lên kinh sợ khó có thể nói bằng lời, như ở trong nhà bỏ hoang tự chụp, ảnh chụp sau khi cầm đi rửa ảnh, phát hiện phía sau có một nữ quỷ áo trắng tóc tai bù xù đứng.

Loại cảm giác kinh sợ này, khiến lưng người ta lạnh toát, da đầu phát tê.

“Lương Hữu Bình thực không phải ngươi bắt đi?” Hứa Thất An chứng thực nói.

“Dương Thiên Huyễn ta có khi nào từng nói dối.” Bức Vương thản nhiên nói.

Nhiệm vụ lão sư cho hắn là âm thầm bảo vệ Hứa Thất An, tuy Bức Vương không biết lão sư vì sao sẽ hạ mệnh lệnh như vậy, nhưng hắn xưa nay là đệ tử giữ quy củ.

Làm việc rất đáng tin!

Đáp ứng bảo vệ Hứa Thất An, thì tuyệt đối không làm chuyện dư thừa.

Vụ án Vân Châu và hắn cũng không có quan hệ gì, phá án hay không, là chuyện của tuần phủ. Về sau Hứa Thất An chui đầu vô lưới, hắn mới không thể không ra mặt cứu giúp, bại lộ bản thân.

Cút, ngươi vừa rồi còn gạt ta nói không đọc trộm thư... Nếu không phải thật sự không có tâm tình, Hứa Thất An đã mang Bức Vương đánh cho sưng mặt ngay tại chỗ.

Lương Hữu Bình không phải Dương Thiên Huyễn bắt đi? Nếu là như vậy, cả vụ án đều phải làm lại... Có thể hay không, độc thủ phía sau màn không phải Tống Trường Phụ, mà là có người khác, ví dụ như Dương Xuyên Nam?

Vụ án Vân Châu, Chu Mân vốn chỉ là quân cờ ngầm tra ra Dương Xuyên Nam ngầm chiếm quân nhu, bồi dưỡng sơn phỉ... Thẳng đến ta đánh bậy đánh bạ, phát hiện Tề đảng cấu kết với Vu thần giáo, lúc này mới dẫn đến sau đó tuần phủ vào Vân Châu tra án.

Chân tướng vụ án này có thể là như vậy hay không:

Dương Xuyên Nam phát hiện mưu đồ của mình bị cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân đưa ra ngoài ánh sáng, vì thế để Mộng Vu giết Chu Mân diệt khẩu, cũng phá giải ám hiệu, tìm ra chứng cứ phạm tội... Sau đó bố trí khổ nhục kế này, điểm lật kèo chính là Lương Hữu Bình.

Hắn trước cố ý để Lương Hữu Bình ở trong quán thịt chó chờ ta, sau đó lại mượn Lý Diệu Chân nói toạc ra thân phận Lương Hữu Bình, đưa tới ta chú ý... Sau đó bảo người ta mang Lương Hữu Bình đưa đến trong tay Trương tuần phủ, lợi dụng cái này xoay ngược lại, để chúng ta hoàn toàn tin tưởng kẻ làm chủ phía sau màn là Tống Trường Phụ, bản thân thong dong thoát thân?

Lương Hữu Bình lúc ấy quả thật bị che chắn khí số, Vọng Khí Thuật của Ti Thiên Giám không thể nhìn ra hắn có nói láo hay không.

Hứa Thất An cân nhắc hồi lâu, phủ định phỏng đoán này, lý do có ba điểm dưới đây:

Một, không cần thiết phiền toái như vậy, hao tổn tâm cơ mang vụ án làm phức tạp như vậy, sẽ chỉ bại lộ càng nhiều sơ hở, vụ án càng đơn giản càng khó phá. Chính cái gọi là vũ khí càng quái, chết càng nhanh. Vụ án cũng là đạo lý này.

Dương Xuyên Nam chỉ cần hủy diệt chứng cớ, cho dù mọi người đều cảm thấy là hắn làm, nhưng Trương tuần phủ không có chứng cớ, thì không động vào nổi một nhị phẩm đô chỉ huy sứ.

Đây là biện pháp ổn thỏa nhất.

Hai, đám người Trương tuần phủ, bao gồm Hứa Thất An, sở dĩ tin không nghi ngờ đối với lời Lương Hữu Bình nói, chủ yếu là bởi vì bọn họ đều cho rằng người ra tay giúp là Dương Thiên Huyễn.

Nhìn lại vụ án, khi Lương Hữu Bình bị đưa đến dịch trạm, đối với lời khai của Lương Hữu Bình, đám người Trương tuần phủ nửa tin nửa ngờ. Lúc ấy, Trương tuần phủ thi thố ứng đối là trước truy bắt Tống Trường Phụ, giằng co với Lương Hữu Bình.

Kết quả Tống Trường Phụ “sợ tội tự sát”, ngay sau đó các quân Vân Châu liền làm phản. Sự kiện nối tiếp quá chặt chẽ, căn bản không có thời gian đi xác minh chân tướng vụ án.

Thẳng đến lúc Dương Thiên Huyễn xuất hiện, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra thuật sĩ kia là Dương Thiên Huyễn, hợp tình hợp lý.

Vì thế Lương Hữu Bình “chui đầu vô lưới”, liền có giải thích hợp lý.

Ngại là Dương Thiên Huyễn sau khi giúp Khương Luật Trung đánh chết Mộng Vu, liền lập tức rời khỏi, việc xác minh sau đó không thể tiến hành.

Hứa Thất An mang một điểm này liệt vào lý do, là vì Dương Xuyên Nam không có khả năng biết Dương Thiên Huyễn tới Vân Châu. Như vậy thuật sĩ quỷ dị xuất hiện này, ở trong lòng đám người Trương tuần phủ là điểm đáng ngờ không thể giải thích.

Tuy hắn có thể dùng việc làm phản tới sau đó gạt bỏ Trương tuần phủ, nhưng, cũng đã có thể gạt bỏ đám người Trương tuần phủ, còn cần phải làm loè loẹt như vậy nữa?

Ngược lại là cách nói của Mộng Vu mới hợp lý, sở dĩ ẩn nhẫn, là muốn đẩy Dương Xuyên Nam gánh tội thay, thẳng đến lúc sự tình bại lộ, mới không thể không thực thi kế hoạch cuối cùng—— giết người diệt khẩu.

Ba, nếu Dương Xuyên Nam là độc thủ phía sau màn, đám nghịch đảng đi theo hắn làm phản kia đã sớm khai hắn ra. Lũ nghịch đảng kia trong quan trường Vân Châu, sẽ không biết mình là theo lão đại nào?

Đây là tạo phản, không phải người trong giang hồ lăn lộn xã hội.

“Độc thủ phía sau màn hẳn chính là Tống Trường Phụ không thể nghi ngờ, nhưng, thuật sĩ tự dưng xuất hiện kia là chuyện gì?”

“Thuật sĩ hoang dại có thể tu đến loại cảnh giới này? Phải biết rằng, hệ thống thuật sĩ mới xuất hiện khoảng sáu trăm năm, không giống võ phu cùng hệ thống khác, thời gian tồn tại đã lâu, có lượng lớn người tu hành hoang dại.”

“Mà cho dù là hệ thống như nho gia truyền lưu sâu xa, quản lý khống chế đối với phương pháp tu hành vẫn rất nghiêm khắc, chỉ có võ phu không cha ( vượt phẩm cấp), mới mọc lên như nấm, đây cũng là lại một nguyên nhân các hệ thống lớn khinh thường võ phu nhỉ.”

“Còn có, thuật sĩ không biết gốc gác kia, vì sao phải giúp ta? Hắn có mục đích gì?”

Hứa Thất An bỗng nghĩ đến một sự kiện, đó là thuật sĩ trong vụ án bạc thuế, thuật sĩ luyện chế ra bạc giả cùng thuật sĩ trong vụ án Vân Châu có thể là cùng một người, hoặc là, cùng thế lực hay không?

Nếu như thế, hạng mục lựa chọn giúp ta có thể bài trừ rồi... Bọn rùa con này, thiếu chút nữa làm hại lão tử lưu đày ngàn dặm, hại Nhị thúc bị chém đầu... Hứa Thất An đau đầu day day mi tâm.

Ti Thiên Giám, không đơn giản như vậy.

“Khụ khụ...” Hứa Thất An ho khan một tiếng: “Có chuyện muốn nói cho Dương sư huynh.”

“Nói.”

Hứa Thất An liền mang thuật sĩ vô danh tồn tại, từ đầu tới cuối nói cho Dương Thiên Huyễn, sau đó hỏi: “Ti Thiên Giám chúng ta có phải cất giấu bí mật gì hay không?”

“Ti Thiên Giám chúng ta?” Dương Thiên Huyễn đưa lưng về phía hắn hỏi lại.

“Dù sao Thải Vi cô nương sớm hay muộn là muốn gả cho ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play