"Đại ca ngươi đã gửi thư trở về, đặt ở trên bàn, Linh Nguyệt ngươi đi xem đi." Thẩm thẩm không biết chữ.

Ánh mắt Hứa Linh Nguyệt sáng lên, hưng phấn đến bên cạnh bàn, cầm lấy thư nhìn lướt qua, có ba phong thư, phân biệt là gửi cho mình, phụ thân, mẫu thân.

"Mẹ, đại ca cũng gửi thư cho mẹ."

Thẩm thẩm sửng sốt, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng, nội tâm nói thầm đứa cháu xui xẻo này vậy mà còn có lương tâm nhớ thương lão nương.

"Ta đến đọc ta đến đọc..." Tiểu Đậu Đinh cảm thấy mình đã đi học mấy ngày, là một người đọc sách, trọng trách đọc thư hẳn nên giao cho nàng.

Hứa Linh Nguyệt buồn cười liếc nhìn nàng một cái, đưa thư gửi cho phụ thân tới, còn bản thân mở ra thư của mình.

Tiểu Đậu Đinh tiếp nhận thư, nhất thời nhướng mày: "Thật lợi hại, đại ca biết viết nhiều chữ như vậy. Đại ca viết chữ giỏi hơn con."

"Nói lời thừa, con có đọc được không?" Thẩm thẩm ngồi ở ghế.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính gần..." Nàng đọc xong.

"Đây là thư sao? Đây là thư đại ca con viết sao?" Thẩm thẩm tức giận.

"Đây là thư, con đã đọc rồi." Tiểu Đậu Đinh đập đập hai tay như cánh, muốn dùng nó để gia tăng độ thuyết phục.

"Là con chỉ biết đọc ba câu này chứ gì?”

Lúc này, Hứa Linh Nguyệt đã xem xong thư đại ca viết cho nàng, nàng thu lại đóa hoa khô quắt, tính bỏ vào túi thơm cất giữ.

Khuôn mặt trái xoan tinh xảo của Hứa Linh Nguyệt tràn ngập tươi cười, lúc này mới mở ra thư gửi cho thẩm thẩm: "Mẹ, để con đọc cho mẹ nghe thư đại ca gửi mẹ."

Thẩm thẩm lập tức thay đổi tư thế đang ngồi, rụt rè gật đầu: "Ừm."

"Xin chăm sóc Linh m cho tốt, xong!" Hứa Linh Nguyệt có chút xấu hổ gượng cười một tiếng, "Đại ca viết thư vừa ngắn gọn vừa nêu chuẩn xác ý chính...."

"Hắn rõ ràng là cố ý chọc ta tức giận." Thẩm thẩm kêu lên, vô cùng khó chịu.

.....

Hứa Thất An cùng Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu đổi thành y phục hàng ngày, chỉ mang theo bội đao. Ở trước thời điểm tiêu cấm đã rời khỏi dịch trạm, đi tới phụ cận phố Hoàng Bá.

Bọn họ gọi một bàn đồ ăn ở tửu lâu nhỏ sát đường, vừa uống rượu, vừa chờ đợi thời gian trôi qua, Hứa Thất An im lặng ngồi một chỗ, trong tay cầm chén rượu, nhìn người đi trên đường càng ngày càng ít, sắc trời dần dần u ám.

Khi ánh chiều tà cuối cùng đã biến mất ở phía tây, hắn đặt cốc ở trên bàn, "Tiểu nhị, tính tiền."

Tống Đình Phong nhìn hắn lấy ra bạc vụn tính tiền, ra khỏi tửu lâu, đi tới phố Hoàng Bá, bèn buồn bực nói: "Trữ Yến, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Chưa từng thấy ngươi dùng tiền đồng."

Tiền đồng không xứng với con đẻ của vận may như ta.... Hứa Thất An nói: "Ngươi quan tâm cái này làm gì?"

"Ta chỉ là cảm thấy bạc vụn vừa rồi ngươi bỏ ra trả có chút quen thuộc, thiếu một góc.... Ngày hôm qua ta mới đánh mất ba tiền bạc, cũng thiếu một góc, đó hình như là bạc của ta thì phải..." Tống Đình Phong có chút không xác định nói.

"Tự tin một chút, bỏ đi hai chữ "hình như", đó chính là bạc của ngươi." Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai của hắn: "Ta nhặt được trước cửa phòng ngươi."

"Con mẹ nó... Ngươi mau trả bạc cho ta." Tống Đình Phong đuổi theo hắn.

Rất nhanh, bọn họ đi tới phố Hoàng Bá, chợ đen nổi tiếng nhất ở Bạch Đế thành, khác với những con phố khác, nơi này không im ắng lạnh lùng, mà dòng người rộn ràng nhốn nháo.

Nhưng đều có đeo mũ trùm đầu hoặc mặt nạ, không dùng mặt thật gặp người khác.

Ba người khoác lên một bộ hắc bào, đeo mũ trùm đầu, giấu bội đao ở trong áo choàng, tiến vào phố Hoàng Bá.

Mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, cửa hàng hai bên toàn là bán thịt chó, có chó còn sống, có thịt chó tươi, cũng có thịt chó đã nướng hoặc luộc xong.

"Rất nhiều năm không ăn thịt chó rồi..." Hứa Thất An có chút động tâm.

Sự tình xong xuôi, liền mua mấy cân thịt chó về dịch trạm, giữa thời tiết rét lạnh mà được vây quanh ăn nồi lẩu thịt chó thì còn gì bằng.

Rất nhanh, bọn họ dựa theo bảng tên cửa hiệu, tìm được cửa hàng Đinh số 15. Từ bề ngoài nhìn vào, đây cũng là một cửa hàng bán thịt chó, nhưng ba người hiểu biết thông minh, cái tai chuyển động liền nghe thấy trong cửa hàng truyền ra thanh âm oanh oanh yến yến của nữ nhân.

Cái này quả thật là một cửa hàng bán thịt chó mà.

Đây là một tòa nhà nhỏ 2 tầng lầu, vật liệu gồm gạch xanh và gỗ, bức tường lộ ra một loại cũ nát trải qua nhiều năm phong sương.

Ông chủ cửa hàng là một người trung niên thon gầy, ánh mắt sắc bén, nhìn kỹ ba người khách mặc áo choàng đứng trước cửa.

"Các vị quý khách muốn mua mấy cân thịt chó?" Ông chủ cửa hàng thử dò hỏi.

Tống Đình Phong dùng thanh âm khàn khàn đáp lại: "Thịt chó bên ngoài bán thế nào, thịt chó bên trong bán thế nào?"

Ông chủ cửa hàng nghe xong, trên mặt lập tức nở nụ cười, đây là khách làng chơi lão luyện.

"Thịt chó bên ngoài một đồng bạc một cân, bên trong là ba đồng bạc."

Liền gái điếm này thế mà có giá ba đồng bạc, nói thật, như vậy đã không rẻ hơn kinh thành bao nhiêu. Thân là người có kinh nghiệm đầy mình chốn ăn chơi, Tống Đình Phong cùng Chu Nghiễm Hiếu lắc đầu liên tục.

Hứa Thất An ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì từ đầu đến giờ, hắn vốn luôn chiếm đãi ngộ cao nhất, ngồi uống trà chung cũng tốn mười lượng bạc, ba đồng bạc chỉ như mưa bụi mà thôi... Cái gì? Ta được miễn phí? Vậy thì rất tốt.

Ông chủ cửa hàng đứng dậy, dẫn ba người vào trong, lúc này Hứa Thất An mới phát hiện ông chủ cửa hàng bị què một chân.

Vào bên trong, những thanh âm không tiện miêu tả càng thêm rõ ràng, hiệu quả cách âm cực kém, thanh âm hỗn loạn không thôi.

Nếu Xuân ca ở đây, khẳng định sẽ nói mọi người nghe khẩu hiệu của ta mà hành động, 121, 121, tiến lui tiến, tiến lui tiến... Hứa Thất An nói thầm trong lòng.

Ông chủ cửa hàng cười hắc hắc một tiếng: "Các cô nương trong cửa hàng đều không rảnh rỗi, mấy vị khách quý chờ một lát được không? Ta sẽ dâng lên cho các ngươi một cân thịt chín từ từ nhâm nhi."

Trời mới tối mà các cô nương trong cửa hàng đã bận rộn hết, xem ra chuyện buôn bán của cửa hàng thịt chó này rất được.... Hứa Thất An không định chờ đợi, bởi vì hắn có mục đích khác.

Hứa Thất An dùng chân đạp toang cửa một căn phòng, làm cô nương bên trong hoảng sợ kêu thét lên. Hắn đá tung cửa từng căn phòng một, rước lấy những tiếng mắng chửi liên tiếp.

Mấy nam nhân đến cả quần áo cũng không mặc, vọt ra muốn dạy lại cho Hứa Thất An cách làm người.

Sau khi bị Hứa Thất An đánh bay liên tiếp năm sáu người, các nam nhân không dám tiến lên nữa, lúc này hắn mới tụ khí xuống đan điền, hét lên:

"Đinh số mười lăm đã bị bao hết, xéo đi nhanh lên, chi phí đêm nay do Tống công tử trả."

Đám khách làng chơi nghe xong, lửa giận trong lòng bớt đi hơn phân nửa, kẻ địch khó chơi như vậy, hơn nữa đối phương nguyện ý trả tiền, vậy nhận thua cũng không sao, dù sao cửa hàng bán thịt chó trong chợ đen còn có rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play