Khương Luật Trung hơi trầm ngâm liền hiểu rõ ràng, dựa theo thời gian mà nói, chiếc sà lan này đúng là vào ban đêm bắt đầu xuất phát từ Vũ châu.
Thừa dịp đêm tối che chắn mà giết người, sẽ không làm người khác chú ý.
Một lát sau, Đả Canh Nhân trên thuyền tụ tập đám người kia lại một chỗ, đều trói lại tay chân.
Chu Quảng Hiếu ôm quyền nói: "Trên thuyền tổng cộng có 62 người, đều ở đây."
Khương Luật Trung gật gật đầu, nhìn về phía Bộ đầu để râu quai nón, trầm giọng nói: "Làm hắn tỉnh lại."
Phương thức gọi dậy rất thô bạo, Chu Quảng Hiếu dùng chân đá mạnh một cước, làm cho người đàn ông để râu quai đau đớn tỉnh dậy, bi thảm rên rỉ.
Người ngụy trang thành Bộ đầu nha môn hộ thuyền thuỷ vận này, quét mắt nhìn một vòng liền hiểu rõ tình cảnh của mình, nhất thời mặt xám như tro tàn.
Hắn vẫn không thể tin được, mình vậy mà bại lộ, đến cùng là nơi nào xảy ra vấn đề.
"Ta hỏi, ngươi đáp, giấu diếm hoặc lừa gạt một câu, ta sẽ chặt một ngón tay của ngươi." Thanh âm không vui không buồn của Khương Luật Trung vang lên.
Người đàn ông râu quai nón ngẩng đầu nhìn lên, thấy được cặp mắt lợi hại giống như có thể nhìn thấu trong lòng mình, thân mình hơi run một chút, nằm úp sấp ở trên đất.
“Nói ra thân phận chân thật của ngươi!"
"Thảo dân Phương Hạc, người trong giang hồ, ở Vũ châu xây dựng một bang phái tên Hoàng Kỳ để kiếm ăn."
"Kiếm ăn? Kiếm ăn là sát hại nha môn lại viên, cướp đoạt quặng sắt triều đình sao?"
"Không, không phải... Đại nhân, tiểu nhân là nhận tiền làm việc. Người sai bảo tiểu nhân làm như vậy là Cương vận sứ nha môn thủy vận Vũ châu. Hắn nói cho chúng ta biết tối nay có một con thuyền đi tới kinh thành, bên trong chở quặng sắt. Hắn bảo chúng ta giết người trên thuyền, ngầm chiếm lấy quặng sắt này."
Cương vận sứ là chức gì vậy.... Trong đầu Hứa Thất An liên tiếp xuất hiện dấu chấm hỏi.
Gia nhập Đả Canh Nhân, dần dần tiếp xúc quan trường, Hứa Thất An thường xuyên sẽ bị những chức danh làm cho đầu óc mơ hồ.
Cương vận sứ tạo ra âm mưu này? Đám người Đả Canh Nhân không tiếng động dùng ánh mắt trao đổi, đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngay cả vẻ mặt Khương Luật Trung cũng nghiêm túc hẳn lên.
Rõ ràng, bọn họ đã gặp đại án tương tự.
"Cái này không hợp lý, " Hứa Thất An lắc đầu, đưa ra nghi vấn: "Vì sao lại cho các ngươi giết người đoạt thuyền? Nếu chỉ là muốn ngầm chiếm quặng sắt, không cần làm như thế. Hợp tác lại viên trong nha môn an toàn hơn xa hợp tác với các ngươi."
Khương Luật Trung liếc hắn một cái, giải thích: "Nha môn thuỷ vận các châu chia làm Bài ngạn ti cùng Cương vận ti, Bài ngạn ti phụ trách quản lý kênh đào, cùng nghiệm thu, tính giá những loại vật tư được vận chuyển tới nơi Cương vận ti thì phụ trách lên thuyền để vận chuyển và bảo vệ."
Nói thẳng ra là, quan viên Cương vận ti muốn ngầm chiếm quặng sắt, chỉ có thể động thủ trên sông.... Hứa Thất An gật gật đầu: "Cho nên, vì hoàn toàn che giấu hành vi phạm tội, khiến cho đội hộ thuyền và thuyền cùng nhau biến mất? Như vậy Cương vận ti cũng thành người bị hại."
Khương Luật Trung tiếp tục hỏi: "Ngầm chiếm quặng sắt xong, sẽ xử lý ra sao?"
Người đàn ông râu quai nón lắc lắc đầu: "Chúng ta chỉ phụ trách đưa quặng sắt đến Vân Châu, lộ tuyến là xuất phát từ Vũ Châu, vòng qua Sa Châu, đến Vân Châu rồi tự nhiên sẽ có người phụ trách tiếp nhận."
Vân Châu?!
Sắc mặt của Khương Luật Trung nhất thời biến đổi.
Tại sao lại là địa phương Vân Châu quỷ quái này.... Đúng rồi, nha môn thuỷ vận do Công bộ quản lý, mà Công bộ lại do Tề đảng nắm trong tay. Tề đảng cấu kết Vu thần giáo, âm thầm vận chuyển vật tư quân nhu tới Vân Châu.... Tất cả những cái này liền có thể nói thông, chỉ là vận chuyển vật tư thì bình thường, nhưng vận chuyển quặng sắt.... Mức độ nghiêm trọng rất cao.
"Đồng phạm của các ngươi là ai? Nghe giọng điệu của ngươi, thì có vẻ đã không phải lần đầu tiên làm như vậy."
"Năm nay, năm nay tổng cộng đã làm ba lượt. Đã đưa tới Vân Châu.... Mười vạn cân quặng sắt."
Khương Luật Trung lại hỏi thêm mấy vấn đề, rồi sau đó dặn dò: "Các ngươi ở lại trên chiếc sà lan này, đi theo chúng ta tới Vũ Châu. Nhớ để ý kỹ đám phạm nhân này."
Lại nói với Hứa Thất An: "Còn ngươi mang theo kẻ này về thuyền với ta."
Lần này Hứa Thất An không dùng lực lượng của chính mình quay về quan thuyền, lòng bàn chân có một luồng khí cơ kéo hắn lên không trung, tay nắm Phương Hạc, theo Khương Luật Trung vượt qua khoảng cách mấy chục mét, đi tới bên cạnh Trương Tuần phủ.
"Xảy ra chuyện gì, vì sao ngăn chặn sà lan của quan phủ?" Trương Tuần phủ mở miệng hỏi.
"Quả thật có chuyện không may..." Khương Luật Trung làm ra tư thế "mời": "Tuần phủ đại nhân, mời ngươi tới phòng ta."
Khương Luật Trung kể ra đầu đuôi chuyện Hứa Thất An phát hiện con thuyền kia có vấn đề, cùng với hành vi phạm pháp của tên râu quai nón Phương Hạc kia, tường thuật chính xác không chút sai lầm với Trương Tuần phủ. Sau đó, ở trước mặt Trương Tuần phủ, một lần nữa thẩm vấn Phương Hạc.
Nghe xong lời khai của Phương Hạc, Trương Tuần phủ lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
"Trừ Cương Vận ti Cương Vận sứ, còn có quan viên nào khác tham dự việc này?"
"Tiểu nhân không biết..."
Trương Tuần phủ nhìn về phía Hứa Thất An: "Ngươi đưa hắn đi trước, sau đó trở về, bản quan có một số việc muốn trao đổi với các ngươi."
Những lời này của hắn có nghĩa là đã hoàn toàn coi Hứa Thất An là người cùng cấp bậc, có thể bàn bạc với nhau. Mà không chỉ đơn thuần là cấp dưới.
Hứa Thất An mang Phương Hạc ra khỏi phòng, giao cho Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, yêu cầu hai người xem xét cho kỹ, sau đó trở về phòng, đóng cửa lại.
Trương Tuần phủ thấy hắn trở về, vẻ mặt nghiêm túc: "Các ngươi thấy thế nào?"
"Ty chức có một nghi hoặc."
Chờ Khương Luật Trung cùng Trương Tuần phủ nhìn tới, Hứa Thất An nói ra cái nhìn của mình: "Công bộ Thượng Thư đã rơi đài, Tề đảng vốn nên thần hồn nát thần tính, thu lại nanh vuốt mới đúng. Vì sao nha môn thủy vận Vũ châu lại mạo hiểm hoạt động, tiếp tục vận chuyển quặng sắt cho Vân Châu?
"Mặt khác, dù rằng nạn trộm cướp ở Vân Châu là chuyện khó giải quyết, nhưng chung quy vẫn không thể lên được mặt bàn. Công bộ chuyển tới khí giới, hỏa pháo cùng quân nhu cũng vô dụng, ngay cả quặng sắt cũng vụng trộm chuyển tới Vân Châu. Sơn tặc có thể nuốt trôi sao? Rốt cục vì sao phải làm vậy?"
Trương Tuần phủ từ từ nhắm hai mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, lẩm bẩm: "Tề đảng cấu kết với Vu thần giáo.... Vận chuyển khí giới, hỏa pháo, còn có quặng sắt tới Vân Châu.... Muối, sắt, hỏa dược là vật phẩm Đại Phụng đã cấm đưa ra ngoài..."
Hắn đầu tiên là dừng lại một chút, sau đó thân thể chấn động, mở mắt ra, mặt lộ vẻ hoảng sợ, chậm rãi nói: "Mưu đồ tạo phản."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT