Khương Luật Trung nhìn vài lần, giật mình nói: "Loại tình huống này là vì hàng hóa thương gia không qua cửa được, nên muốn đốt hàng hóa, trở về địa điểm xuất phát."
"Để ngựa chở bao lâu mới ra khỏi kinh thành, vì sao phải như vậy?" Hứa Thất An không hiểu được.
"À, triều đình bố trí trạm gác ở các kênh đào, mỗi khi qua một cửa, thì phải trả thuế một lần. Cứ như vậy, rất nhiều thương gia sẽ phát hiện, cho dù đến mục tiêu, bán ra hàng hóa, số bạc kiếm về còn chưa đủ nộp thuế. Cho nên trực tiếp đốt hàng hóa, bởi vì nếu chở hàng hóa, trở về địa điểm xuất phát còn phải lại nộp thuế lần nữa." Khương Luật Trung cảm khái nói:
"Đốt hàng giữa sông, đây là chuyện thường xuyên xảy ra."
"Vì sao lại quá đáng như vậy?" Hứa Thất An nhướng mày.
"Còn có chuyện càng quá đáng hơn, bởi vì thương gia nhỏ không đủ sức trả thuế đường thủy, chỉ có thể dựa vào thương hội, mà thương hội sẽ mua hàng giá thấp, bán hàng giá cao. Ví dụ chuyện ngươi từng ở huyện Thái Khang tiếp nhận quặng tiêu thạch, địa phương khai thác, kinh thành không đủ sức thu mua số lượng lớn như vậy, nên chỉ có thể vận đến các châu buôn bán, nhưng thuế quan quá nặng, bọn họ không thể gánh chịu.
"Thương hội liền nhân cơ hội thu mua vô giá thấp, thông qua con đường của mình vận chuyển ra ngoài, những người khai thác chỉ có thể chiếm một phần mười, thậm chí càng ít hơn. Miễn cưỡng no bụng.
"Sau lưng cái này liên lụy tới lợi ích khó có thể tưởng tượng, cho dù là Ngụy Công cũng phải băn khoăn trùng trùng."
Hứa Thất An im lặng.
Hắn nghĩ tới một chuyện khác, Nguyên Cảnh Đế tu đạo luyện đan, chi tiêu thật lớn, mà bạc này cũng không phải kiếm từ Hộ bộ, đều là chính hắn bỏ ra.
Như vậy, Nguyên Cảnh Đế đào đâu ra nhiều bạc như vậy để phung phí?
Hắn không hỏi vấn đề này nữa, trở lại khoang thuyền phun nạp, khôi phục tinh lực. Tiếp cận buổi trưa, bụng đã đói đến mức kêu vang.
Ra khỏi phòng, nghe thấy các thuyền náo nhiệt bắt chuyện, thì ra là thuyền viên bắt được rất nhiều cá sông màu mỡ, cho nên vui vẻ nấu lên.
Theo Khương Luật Trung dẫn đầu, Tống Đình Phong cùng hai mươi Đồng la cũng tới giúp vui, hô lên vui sướng: “Giữa trưa được ăn canh cá.”
Tuần phủ dẫn đội lần này nghe tiếng đi ra, cau mày.
Hắn là Đô Sát viện Thiêm Đô Ngự Sử, quan viên tứ phẩm, ở quan trường Đại Phụng, tuần phủ bình thường đều là do Ngự Sử đảm nhiệm, quyền lực rất lớn.
Đô Sát viện được Ngụy Uyên nắm trong tay, đại thanh y còn có một quan hàm, gọi là Tả Đô Ngự Sử, quan nhị phẩm.
Vị Ngự Sử có thể nói là người một nhà này vừa lên tàu đã bị say sóng, choáng váng hoa mắt, đang nghỉ ngơi thì bị đám vũ phu đánh thức, trong lòng rất không vui.
"Chọn mấy con cá sông to ngon nhất làm canh cho tuần phủ đại nhân." Khương Luật Trung cười nói.
Tuần phủ đại nhân để râu dê, khí chất nho nhã khoát tay, cau mày: "Mùi cá sông quá tanh, bản quan không thích ăn."
Cự tuyệt ý tốt của Khương Luật Trung xong, hắn không vui nhìn đám Đồng la, "Đều im lặng một chút, hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?"
Nói xong, lộ vẻ bực bội trở về khoang thuyền.
"Chậc chậc, thân thể người đọc sách quá yếu đuối, mới như vậy đã chịu không nổi." Một Đồng la trêu chọc, bị Khương Luật Trung trợn mắt một cái.
Có canh cá... Vừa vặn cho vào một ít kê tinh.... Hứa Thất An đói bụng tràn ngập hướng tới đối với cơm trưa.
Suy xét đến vấn đề khói dầu, phòng bếp thiết lập ở tầng trên khoang thuyền, dễ dàng cho khói dầu bốc hơi. Vách tường và sàn phòng bếp được bôi nước sơn đỏ chống cháy, loại nước sơn này có thành phần chính là một loại nhựa cây tên là "Thực trùng thụ", có thể chống nước và lửa.
Bởi vậy loại cây này được công bộ gieo trồng với số lượng lớn, tính ứng dụng rộng khắp ở mọi lĩnh vực.
Trong phòng bếp, vài đầu bếp chuẩn bị thức ăn, ngày mùa đông cũng ra một thân mồ hôi. Trong nồi là canh cá, hơi nước bốc lên nắp, mùi hương nồng đậm tràn ngập.
Hứa Thất An theo mùi đi vào phòng bếp, nói ra mục đích của bản thân, hỏi: "Canh cá đã làm xong chưa?"
"Sắp xong rồi!"
Các đầu bếp đều kinh ngạc khi thấy một vị đại nhân thế mà tự mình tiến vào phòng bếp mù mịt sương khói này.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm nồi canh cá màu nâu nhạt, đây là vì cho thêm nước tượng, hắn ngửi một hơi, nói: "Múc một ít cho ta nếm thử."
Một gã đầu bếp làm theo, lấy thìa múc cho Hứa Thất An, để hắn thưởng thức. Hứa Thất AN kinh ngạc nói: "Vị tanh rất nhạt."
Thế giới này bị số lượng gia vị cùng với trình độ nấu ăn giới hạn, cá sông nấu lên vẫn sẽ bị dính vị tanh khó mà trừ bỏ. Đương nhiên, ngoại trừ những nhà hàng aco cấp, ví dụ như Quế Nguyệt lâu, trình độ đầu bếp nơi đó rất cao siêu.
Đầu bếp nghe vậy, kiêu ngạo nói: "Đại nhân, chúng ta làm việc trên thuyền đã lâu, bình thường cũng toàn nấu cá, nếu nói tới nấu cá, trên đời không có ai hiểu biết bằng chúng ta. Làm cách nào để khử mùi, hắc hắc... Chúng ta có bí pháp."
Hắn còn giấu đi, cố ý không nói.
Hứa Thất An "ồ" một tiếng: "Bản quan cũng có gia vị bí truyền, có thể làm vị ngon của canh cá tăng thêm mấy phần."
Đầu bếp không tin, nhưng cũng không phản bác, bởi vì không dám. Nhưng vẻ không cho là đúng ở trong mắt vẫn không chút nào che giấu.
Hứa Thất An thuận thế lấy ra bình sứ chứa kê tinh.
"Đại, đại nhân..."
Mấy đầu bếp rất sợ hãi, bọn họ làm việc trên quan thuyền nhiều năm, tiếp đãi không ít quan viên. Ở phương diện thức ăn có tính mẫn cảm cực kì mạnh.
Nếu quan viên trên thuyền trúng độc tử vong, bọn họ cũng phải chôn cùng.
"Sợ cái gì, đợi lát nữa để ta thử độc không phải là xong rồi sao?" Hứa Thất An an ủi.
Đám đầu bếp không hề cảm thấy an ủi, ngược lại càng lo lắng.
Hứa Thất An đầu tiên là cho vào trong nồi một chút, cho vào miệng thưởng thức hương vị, cảm giác không đủ lại bỏ thêm một chút, lại nếm thử, sau khi lặp lại vài lần mới hài lòng gật đầu.
"Đến, nếm thử!" Hắn múc một muỗng canh cá nhỏ đưa cho đầu bếp nói chuyện lúc nãy.
Hứa Thất An vừa rồi tự mình nếm thử đã cho đầu bếp dũng khí, hắn do dự một chút, tiếp nhận uống một ngụm, trong phút chốc, hắn mở to hai mắt ra.
Vị ngon của canh cá dính lại đầu lưỡi, "ừng ực..." yết hầu không chịu khống chế, chuyển động một cái, chui xuống bụng.
Thời gian trôi qua, dư vị vẫn nồng nàn.
"Thật, thật là ngon..." Đầu bếp kích động hẳn lên, "Đại nhân, cái này, đây là gia vị bí truyền gì, đây là loại gia vị thần kỳ nào, cầu xin đại nhân dạy ta."
Hứa Thất An: "Ha ha."
.....
Trương Tuần phủ ngồi xếp bằng, chịu đựng con thuyền lắc lư lay động, sau khi uống viên thuốc mà thuật sĩ áo trắng đưa cho, hắn đã thư thái hơn rất nhiều.
Tùy tùng bưng tới trà nóng, nói: "Lão gia, đã ra khỏi đất kinh thành, mặt nước nhỏ đi, gió cũng nhẹ hơn một ít, đến lúc đó ngài sẽ không còn đau đầu."
Trương Tuần phủ gật gật đầu, uống một ngụm trà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT