Hoài Khánh công chúa "ừm" một tiếng, phụ hoàng sớm đã không đến hậu cung, mỗi ngày chỉ muốn tu tiên trường sinh, nương nương nào trong cung bị bệnh, hắn mới chú ý một chút, nhưng bình thường đều chỉ là phái người tới thăm.

"Cung nữ hầu hạ nói gần đây mẫu hậu quả thật không thích ăn uống." Hoài Khánh mở miệng.

"Bị bệnh lâu ngày mới khỏi, nếu tuyệt thực thì thân thể sẽ mắc bệnh ngầm." Ngụy Uyên nhăn mày, nhưng ở trước mặt Hoài Khánh công chúa, hắn ẩn giấu rất tốt, chỉ biểu đạt ra một chút lo lắng.

Hoài Khánh công chúa cười nhẹ một tiếng, tựa như cũng không lo lắng, thanh âm thanh thúy: "Vừa lúc ta đang định gọi Hứa Thất An đến, nếu đã gặp được Ngụy Công ở đây, Hoài Khánh liền bớt phải kêu thị vệ đi thêm một chuyến."

Ngụy Uyên ngạc nhiên hỏi: "Vì sao điện hạ lại nói lời này?"

Hoài Khánh công chúa đáp: "Hứa Thất An có một loại gia vị đặc biệt, có thể làm thức ăn ngon hơn gấp trăm lần, hương vị khó quên. Mẫu hậu mắc chứng biếng ăn, vừa vặn có thể thử dùng cái này."

.....

Hứa Thất An tự bỏ tiền túi mời Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu nghe khúc câu lan, hai đồng nghiệp vừa nghe vừa hoàn thành công việc kéo dài dòng dõi cho nhân loại.

Đây là đền bù của Hứa Thất An dành cho bọn họ, Tống Đình Phong lúc trước còn bỏ ra năm lượng bạc tặng cho Dưỡng Sinh đường. Hắn là một tên ăn chơi chưa thành thân, nếu không có tiền đi Giáo Phường Ti, chắc chắn sẽ rất bi thương.

Rời khỏi câu lan, Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong làm việc thiện được báo đáp vô cùng thỏa mãn, ba người đi không được bao lâu, liền bị một Đồng la cưỡi ngựa ngăn lại, mở miệng hỏi: "Các ngươi đi nơi nào vậy? Đi cả ngày mà không tìm thấy."

"Chuyện gì xảy ra?" Hứa Thất An hỏi.

"Ngụy Công cho gọi." Đồng la đáp.

Tự nhiên là cho gọi Hứa Thất An, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu tự hiểu lấy mình, phất tay cáo biệt đồng nghiệp, tiếp tục tuần phố.

Quay về nha môn, tiến vào Hạo Khí Lâu, Hứa Thất An gặp được Ngụy Uyên đang ngồi bên bàn để đọc sách.

Đại hoạn quan buông sách, nói: "Nghe Hoài Khánh nói, ngươi có gia vị bí truyền, có thể tăng lên hương vị thức ăn."

Hoài Khánh nhiều chuyện như vậy? Loại việc nhỏ này cũng truyền lung tung.... Hứa Thất An kinh ngạc đáp, "Chút tài mọn mà thôi, không đáng làm Ngụy Công để ý."

"Hoàng hậu gần đây mắc phải chứng chán ăn, thân thể gầy yếu, bổn tọa muốn thử dùng gia vị của ngươi." Ngụy Uyên ôn hòa nói.

Hoàng hậu là mẹ đẻ Hoài Khánh, Hoài Khánh nhờ Ngụy Uyên tìm mình.... Hứa Thất An giật mình gật đầu, thấy trong phòng trà không có người, liền lấy ra tiểu kính Ngọc Thạch, lật mặt trái, hất ra cái bình nhỏ to bằng đầu người, bị hắn vững vàng tiếp được.

Thành quả lao động của Trử Thải Vi cùng Tống Khanh đều ở trong này, hắn chỉ để lại cho Trử Thải Vi một bình nhỏ.

Ngụy Uyên mở bình, ngửi một cái, nhất thời nhíu mày. Hắn ngửi thấy được mùi hương hơi gay mũi.

"Vật này gọi là kê tinh." Hứa Thất An phổ cập khoa học.

Kê tinh là kết quả hỗn hợp, lấy bột ngọt cùng acid guanylic làm thành phần chính, hai cái này hợp lại có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau.

Nói tới cái này, từ kê tinh có thể nói là bác đại tinh thâm, nó tổng cộng có ba loại ý tứ, một cái trong đó là gia vị như trước mắt.

Một loại khác là chỉ gà thành tinh. Còn có một loại là đặc sản chỉ nam nhân mới có.

Khép nắp, trả bình lại cho Hứa Thất An, Ngụy Uyên gọi lại viên: "Để đầu bếp đi nấu bát mì."

Hứa Thất An hiểu ý, đi theo lại viên ra ngoài.

Mười lăm phút sau, Hứa Thất An cầm một tô mì thịt heo với trứng trở về, đặt ở trước mặt Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên gật gật đầu: "Ngươi ăn một ngụm, giúp ta thử độc."

"...." Đũa chỉ có một đôi, Hứa Thất An dùng đầu khác ăn một ngụm.

Chờ đợi một lát, xác nhận tiểu Đồng la không bị độc chết, Ngụy Uyên mới động vào chiếc đũa.

Hứa Thất An buồn bực mở miệng: "Lỡ độc nằm ở đầu còn lại của đôi đũa thì sao?"

Ngụy Uyên ngẩn ra, cả giận nói: "Cút ra ngoài."

Hứa Thất An không cút, nhếch miệng một cái, ở chung với Ngụy ba ba lâu như vậy, Ngụy Uyên là một người sẽ không chân chính tức giận người, trình độ tu tâm dưỡng tính đã mạnh mẽ tới đáng sợ.

Quả nhiên, Ngụy Uyên không hê quan tâm, cúi đầu ăn.

Nhai nuốt một hồi, hắn có chút bất ngờ, sơ bộ cảm thấy vị giác bị đánh sâu vào. Chờ hắn uống một ngụm nước canh, ánh mắt Ngụy Uyên lập tức sáng lên.

"Thế nào?" Hứa Thất An chờ mong hỏi.

"Dù thật nhiều đầu bếp nổi tiếng hợp sức lại, cũng không làm ra được hương vị này." Ngụy Uyên hài lòng gật đầu, Hoàng hậu nhiều năm ăn món quý lạ trong cung, mắc bệnh kén ăn cũng có một phần là vì đã quen mùi vị.

Hứa Thất An có thể cảm nhận được sự khen ngợi trong ánh mắt Ngụy ba ba.

Ngụy Uyên lấy từ ngăn tủ một cái bình sứ, đưa cho Hứa Thất An, sau khi tiếp nhận, hắn đổ một ít gia vị vào bình sứ.

Sau đó trả lại cho Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên lắc đầu, không tiếp nhận, nhìn bình nói: "Trong bình sứ là để lại cho ngươi, còn cái kia là của ta."

Vẻ mặt Hứa Thất An lập tức sững sờ.

.....

Hoàng hôn.

Cung nữ dâng lên trùng trùng điệp điệp rất nhiều món ngon, mùi hương thơm nồng đậm phiêu tán. Nhưng Hoàng hậu thần sắc mệt mỏi, không vui nhíu mày:

"Bản cung đã nói rồi, chuẩn bị một chén cháo ngọt là được."

Cung nữ nhỏ giọng mở miệng: "Ngụy Công vừa tặng gia vị bí truyền, dặn dò chúng ta nhất định phải làm thật nhiều món cho nương nươn."

Một cung nữ khác mang theo vẻ mong nói: "Nương nương, ngài nếm thử đi."

Các nàng đã thử rồi, hương vị khác một trời một vực, làm người ta khó mà quên. Ở hoàng cung nhiều năm như vậy, đã thay chủ nhân thử đủ loại sơn hào hải vị.

Duy chỉ hương vị hôm nay là chưa từng có, không khỏi làm người ta cảm thấy đồ ăn ngon trước kia chỉ thường mà thôi.

Nghe thấy đây là Ngụy Uyên an bài, Hoàng hậu thở dài, có chút kháng cự cầm lên một chén canh, nhíu mày nhấm nháp.

Hương vị mãnh liệt nổ tung đầu lưỡi, ừng ực... Cái cổ thon dài chuyển động, yết hầu phát ra tiếng, theo bản năng nuốt xuống.

Tiếp theo, Hoàng hậu uống một ngụm nối tiếp một ngụm, không có một chút kháng cự cùng chán ghét nào, xử đẹp bát canh.

"Bản cung bỗng nhiên có chút đói bụng, dâng đồ ăn." Hoàng hậu cầm bát đưa cho cung nữ, lộ vẻ chờ mong nhìn chằm chằm đồ ăn ngon đầy bàn.

.....

Ngày kế, giờ mẹo vừa trôi qua, thái giám trong cung Hoàng hậu mang theo một đống vàng bạc ngọc ngà đi vào nha môn Đả Canh Nhân.

Ngụy Uyên tiếp đón hoạn quan ở Hạo Khí Lâu, người này rõ ràng là công công quen biết Ngụy Uyên đã lâu, tùy ý ngồi ở bên cạnh bàn, vừa uống trà do Ngụy Uyên tự tay pha, vừa cười nói:

"Ngụy Công tìm được gia vị ở đâu vậy, Hoàng hậu nương nương đêm qua đã ăn rất nhiều món ăn."

Ngụy Uyên theo dõi hắn, có chút khẩn trương hỏi: "Không còn mắc bệnh kén ăn nữa sao?"

Công công cười nói: "Nhiều hơn tất cả trước kia cộng lại. Sáng sớm hôm nay, Hoàng hậu nương nương còn phá lệ kêu ngọ thiện dâng lên thức ăn."

Ngụy Uyên nở nụ cười từ đáy lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play