Quá trình kéo dài 10 phút, Trử Thải Vi rút ra ngón tay ngọc, đồng thời rút ra sương mù đen, lại lần nữa thu hồi hộp phong thuỷ.

Đại thái giám "ưm" một tiếng, mở to mắt, quỳ xuống đất khóc lớn: "Bệ hạ, xin bệ hạ làm chủ cho nô tỳ...."

Hắn khóc lóc, bỗng nhiên phản ứng lại, mình là một nam nhân, ít nhất trước kia từng là nam nhân. Vừa rồi cảm nhận được đủ loại uất ức, đều là suy nghĩ của nữ quỷ, không phải của bản thân hắn.

Nghĩ tới chỗ này, hoạn quan lau khô nước mắt, sắc mặt dần dần khôi phục, giọng điệu vẫn có chút đau thương: "Bệ hạ, ta đều đã thấy được."

Nguyên Cảnh Đế vuốt cằm: "Nói."

Hắn chợt nhìn ba gã áo trắng Ti Thiên Giám, thấy trong mắt bọn họ lưu chuyển ánh sáng xanh, liền an tâm đưa ánh mắt nhìn phía đại thái giám.

"Ta thấy nàng bị người khác bắt đi, đưa đến kinh thành, mỗi ngày bị buộc hầu hạ khách tới chơi... Không, nếu gọi là khách thì phải trả bạc, nhưng bọn hắn không trả."

Các đại thần nhìn nhau, như thế xem ra lời nói của Ngụy Uyên không giả. Đó là lừa bán người đàng hoàng, ép buộc bán dâm.

"Sau đó, nàng hầu hạ một kẻ tên là Tháp Mỗ Lạp Cáp, được hắn thưởng thức, trở thành nô tỳ riêng của hắn."

Tháp Mỗ Lạp Cáp.... Đó là tên của người dị tộc.

Nguyên Cảnh Đế nhìn Công bộ Thượng Thư, vuốt cằm hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Vào một đêm nọ, nàng trong lúc vô ý nghe lén cuộc đối thoại bí mật, nghe được những từ "Hỏa pháo", "Vũ khí", vì thế bị tàn nhẫn sát hại, ném xác xuống giếng. Thần nhìn thấy người nói chuyện với Tháp Mỗ Lạp Cáp..."

Nói tới đây, thái giám quay đầu, chỉ vào Công bộ Thượng Thư, dùng thanh âm bén nhọn nói: "Chính là Lưu Thượng Thư."

Khuôn mặt Nguyên Cảnh Đế trong nháy mắt biến trầm xuống.

Ngự thư phòng nổ tung, hướng gió quay ngược trở lại, các đại thần đều chĩa mũi giáo công kích Công bộ Thượng Thư. Trong đó phản ứng của Đại Lý Tự Khanh đặc biệt kịch liệt, lên án mạnh mẽ Lưu Thượng Thư.

Bị mọi người lên án công khai như vậy, mặt Công bộ Thượng Thư tái như màu đất, giống như con rối gỗ không còn sức sống.

.....

Rời khỏi hoàng cung, Hứa Thất An cưỡi ngựa chạy song song với xe ngựa của Ngụy Uyên.

"Ngụy Công, Công bộ Thượng Thư là một trong những lãnh tụ Tề đảng, giữ hắn trong tay, là có thể nhổ tận gốc Tề đảng." Hứa Thất An trầm giọng nói.

Trong xe truyền đến tiếng Ngụy Uyên bật cười: "Hiện tại không phải thời cơ để diệt Tề đảng, không có Tề đảng, người được lợi lớn nhất không phải chúng ta."

Hứa Thất An cũng không suy nghĩ về đề tài này nữa, mà hỏi rằng: "Ta như vậy có tính là lập công chuộc tội không?"

Ngụy Uyên "ừm" một tiếng, nói: "Hình bộ chắc sẽ không truy nã ngươi nữa, những người Đả Canh Nhân còn lại thì phải xem ý tứ bệ hạ. Ta sẽ sớm vào cung một chuyến."

Ừm, việc này giao cho Ngụy Uyên xử lý.... Mình tấn thăng Ngân la đã là chuyện chắc chắn.... Về nhà một chuyến trước, trấn an Nhị thúc cùng thẩm thẩm.

Hứa Thất An lúc này cáo biệt Ngụy Uyên, vỗ mông ngựa cái nhỏ, hấp tấp ra khỏi bên ngoài thành.

Nhị thúc đang trực ca, không ở trong phủ. Trong nhà chỉ có thẩm thẩm cùng hai vị muội muội.

Thẩm thẩm ngồi ở trên ghế uống trà, Tiểu Đậu Đinh thì ngồi ở một bên.

Nàng mặc quần áo màu xanh đậm, mái tóc búi cao, trâm cài màu vàng đẹp đẽ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo.

Nhìn thấy đứa cháu xui xẻo trở về, sắc mặt thẩm thẩm khẽ biến, giảm thấp thanh âm, dồn dập nói:

"Ngươi trở về làm gì, Nhị thúc ngươi nói phụ cận đều có người Hình bộ ẩn núp, mau trốn đi."

"Đại ca đại ca..." Hứa Linh m vui vẻ chào đón, ôm lấy chân hắn, thân thể nhỏ bé lúc lắc ống quần hắn, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên:

"Có mang đồ ăn ngon trở về không?"

"Không có."

Hứa Thất An lạnh lùng đánh nát sự chờ mong của muội muội.

"Ừm."

Hứa Linh m tỏ rõ mình là một cô nương sống thực tế, biết đại ca không có đồ ăn, cái mông nhỏ liền quay ngoắt, đi chơi một mình.

Hứa Thất An không quan tâm thẩm thẩm, đi đến bên bàn lấy điểm tâm, bị nàng lấy tay đánh bốp một cái, trợn mắt một cái: "Ngươi không nghe thấy ta nói gì à?"

Hứa Thất An không chút để ý đáp: "Chuyện đã giải quyết xong, ta trở về chỉ để thông báo một tiếng mà thôi."

Nghe được chuyện tình đã giải quyết xong, trên mặt thẩm thẩm lộ ra một chút tươi cười, lại nhanh chóng thu lại, trách cứ nói: "Cả ngày chỉ biết gây sự, có thể để trong nhà sống yên ổn một thời gian được không?"

Từ vụ án bạc thuế trở đi, căn bản chưa được bình ổn bao giờ, cứ thỉnh thoảng lại náo loạn một lần. Thẩm thẩm từ lo lắng sợ hãi ban đầu, đến bây giờ đã có chút thành thói quen.

Cái này không phải là chuyện tốt.

Hứa Thất An không để ý tới thẩm thẩm, nói: "Ta đã chọn xong tòa nhà, muốn mang Linh Nguyệt cùng Linh m đi xem, thẩm thẩm có đi không?"

Nghe tới chọn nhà, mắt đẹp của nàng sáng hẳn lên, rụt rè nói: "Dù sao cũng không có việc gì, theo ngươi đi xem cũng tốt."

Hứa Thất An cưỡi ngựa, trong xe ngựa có ông lão môi giới nhà đất, có Hứa Linh Nguyệt cùng thẩm thẩm, cùng với Hứa Linh m hưng phấn thò đầu ra khỏi cửa kính nhìn xung quanh.

Bởi vì có đại lang đi cùng, nên không mang nha hoàn cùng tôi tớ, nhiều người nhiều vướng bận.

Trên đường, mua cho Hứa Linh Nguyệt cùng Hứa Linh m chút đồ ăn xong, Hứa Thất An nhìn tới cửa kính xe hỏi: "Thẩm thẩm muốn ăn không?"

Thẩm thẩm cự tuyệt.

Đợi tới tòa nhà, các nàng xuống xe, Hứa Thất An thấy thẩm thẩm mở miệng nói chuyện.

"Địa điểm không tệ lắm, cách khu náo nhiệt không xa, bên cạnh còn có sông...." Thẩm thẩm có chút hài lòng, đứng ở bên cửa tòa nhà, nhíu mày hỏi:

"Tại sao nhìn có vẻ hơi cũ nát?"

Đương nhiên là cũ nát rồi, tòa nhà này bị ma ám.... Hứa Thất An nói thầm, ra hiệu cho ông lão mở cửa.

Thẩm thẩm mang theo hai người con gái tiến vào tòa nhà, đập vào mắt là cảnh tượng tiêu điều rách nát, rõ ràng là hoang vắng nhiều năm, không người quản lý.

Nàng nhíu mày: "Chọn căn nhà này?"

"Tòa nhà này đã rất nhiều năm không có người ở, ngay cả thuê cũng không có, người môi giới cảm thấy bốn ngàn lượng đã có thể bán được. Chỉ là chủ nhà chết sống cũng không đồng ý...."

Bốn ngàn lượng? Thẩm thẩm híp mắt, không chút để ý hỏi: "Tòa nhà này có giá bao nhiêu?"

"5.000 lượng." Ông lão đáp.

Thẩm thẩm không nói chuyện, mang theo hai người con gái bắt đầu đi thăm thú các nơi, hỏi thăm các thứ. Ông lão sở hữu kinh nghiệm phong phú, hỏi gì đáp nấy, mọi thứ đều trôi chảy.

Thấy mỹ phụ xinh đẹp cùng hai người con gái thanh lệ thoát tục muốn đi vào nội viện, ông lão trù bị dọa giật mình, nhìn về phía Hứa Thất An.

"Không có việc gì." Hứa Thất An nói.

Ban ngày ban mặt hẳn là không có việc gì đâu.... Ông lão nhìn theo bóng lưng mỹ phụ, cặp mông căng tròn kia phá lệ mê người.

"Khách quan thật sự muốn mua tòa nhà này?"

“Đúng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play