Con mẹ nó.... Ông lão kia đúng là không lừa gạt mình, hình dáng nữ quỷ thật dọa người... Hứa Thất An sợ hãi trong lòng.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy là mình nhát gan, sợ hãi là phản ứng tự nhiên khi một người thường nhìn thấy hồn ma.
Dù sao hắn là một người xem phim kinh dị xong liền không dám đi WC, không nhịn được thì dùng bình nước để giải quyết. Còn phải là loại vỏ lớn, loại vỏ nhỏ cầm tay căn bản không thể thỏa mãn hắn.
Nữ quỷ áo trắng ngẩn người nhìn bọn họ một lát, tựa như nhận ra uy hiếp, khóe miệng ngoác tới tận bên tai, máu tươi tối đen chảy xuôi, rống trong im lặng, đánh tới chỗ hai người.
Ở đáy giếng sâu thẳm, âm khí cường thịnh gấp mấy lần, kí,ch thích cho làn da Hứa Thất An nổi hết da gà.
Mình căn bản không biết đối phó oan hồn.... Trực tiếp cho nàng một đao đi.... Hứa Thất An cầm chuôi đao, định ra tay trước Trử Thải Vi, nhưng tiểu mỹ nhân mặc váy vàng lại giơ tay ra hiệu, ngăn cản hắn hành động.
Tay nàng bấm thủ quyết, hình thái cực ở giữa hộp phong thuỷ bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, Hứa Thất An thấy chữ “Quý” trong Thiên can sáng hẳn lên.
Một luồng ánh sáng màu đen lao ra khỏi hộp phong thuỷ, cuốn lấy nữ quỷ, thu vào hộp phong thuỷ.
Trử Thải Vi thu hồi hộp phong thuỷ, nắm ở trong tay, quay đầu nhìn Hứa Thất An thản nhiên cười cười, sau đó chỉ vào đáy giếng, đong đưa vòng eo bơi tới.
Hai người ở đáy giếng thăm dò một lát, không có thu hoạch gì.
"Ào ào..." Hứa Thất An chui ra khỏi mặt nước, đáy nước không có chỗ mượn lực, hai tay hướng lên trên bắt lấy thành giếng, quay đầu nói:
"Bắt lấy chân của ta."
Trử Thải Vi "ừm" một tiếng, ôm lấy hai chân Hứa Thất An, để hắn mang theo mình đi lên trên.
Hứa Thất An cảm ứng một chút, nhỏ giọng than thở: "Ài.... Cả ngày luôn miệng ăn uống, làm sao nguơi lại không chịu lớn?"
"Ngươi đang nói cái gì?" Trử Thải Vi không quá hiểu được.
"Không có gì, ngươi bò lên cao hơn một chút, quần ta sắp bị ngươi tụt xuống rồi. Bên trên của ta còn có chỗ mượn lực, đủ để hai bàn tay ngươi cùng nắm lấy."
Trử Thải Vi tìm tòi một hồi, mà không tìm được chỗ mượn lực Hứa Thất An nói tới.
Ra khỏi đáy giếng, Hứa Thất An vận chuyển khí cơ hong khô nước giếng, Trử Thải Vi thì đưa tay bắt thủ ấn, điều ra từ hộp phong thuỷ một chút ánh sáng màu đỏ, vòng quanh thân thể vài lượt, toàn thân nhanh chóng khô ráo.
Thân thể đã bình thường trở lại, Trử Thải Vi nói: "Đây chỉ là một oan hồn bình thường."
Chỉ là một oan hồn bình thường? Vậy sao nàng duy trì lâu như vậy.... Hứa Thất An nhíu mày, ông lão kia nói, chuyện ma quái đã xảy ra liên tục hai năm.
Kế tiếp Trử Thải Vi giải thích, "Đáy giếng liên thông với mạch nước ngầm, oán khí trong giếng chính là xuất hiện như vậy. Ta đoán dưới đất có âm mạch."
Hứa Thất An nghĩ chắc âm mạch là thuật ngữ trong phong thuỷ, gật gật đầu: "Cho nên ngươi tinh lọc không có tác dụng, mấy đại sư trước đó cúng bái cũng vô dụng, bởi vì bọn họ không phải thuật sĩ."
Trử Thải Vi dùng sức gật đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo vì mình là thuật sĩ, "Đừng mua tòa nhà này, âm mạch chạy qua, phong thuỷ cực kém. Ừm, phía dưới tòa nhà này có một cái âm mạch loại nhỏ. Ở lâu sẽ bị vận xui quấn thân."
"Sao lại đừng mua, tòa nhà này rất rẻ." Hứa Thất An kỳ quái nhìn nàng một cái: "Ngươi nghĩ rằng ta tìm ngươi thật sự chỉ để nhìn xem? Ngươi giúp ta sửa lại phong thủy đi."
"Cái này liên lụy rất nhiều thứ..." Trử Thải Vi nhăn nhó đáp, nàng mỗi ngày học tập luyện kim thuật đã thực vất vả, "Ngươi..."
"Trả thêm đồ ăn được chưa, yên tâm, ta bao ngươi ăn no." Hứa Thất An vỗ ngực bồm bộp.
Thế này còn tạm được... Nàng bĩu môi, một lần nữa nhảy lên nóc nhà, nhìn xuống phía dưới hô: "Đưa ta lên trời."
Ngươi muốn sóng vai cùng ánh trăng sao.... Ồ, hôm nay không có ánh trăng, vậy không có việc gì! Hứa Thất An kêu thầm trong lòng, nhảy lên nóc nhà, hai tay tạo thành cái ghế nhỏ.
Trử Thải Vi đạp mũi chân lên lòng bàn tay hắn, nhờ lực lượng khủng bố của vũ phu, thân hình tựa như mũi tên nhọn bắn thẳng phía bầu trời đêm.
Trong quá trình này, nàng lợi dụng sự thần dị của hộp phong thuỷ, triệu hồi từng đợt gió nhè nhẹ, nhờ đó nâng lên thân thể, kéo dài thời gian ở trên không trung.
Đôi mắt lóe lên ánh sáng xanh, Trử Thải Vi quan sát toàn bộ tòa nhà, sau đó quay đầu, xem xét khu vực phụ cận, đánh giá phong thủy cả một mảng đất lớn.
Trử Thải Vi giống như lá rụng từ từ bay xuống, nhíu mày nói: "Kỳ quái, phong thuỷ cả khu này không tệ, sao lại hình thành âm mạch chứ...."
Có phải do trình độ nghiệp vụ của ngươi quá kém không... Hứa Thất An không dám nói ra miệng câu này, hỏi: "Hay là ngươi nhìn lại lần nữa? Hoặc là về Ti Thiên Giám tìm các sư huynh hỗ trợ."
"Không cần phiền toái như vậy. " Trử Thải Vi khoát tay: "Chúng ta trực tiếp thông linh với nữ quỷ, nhìn xem nàng chết như thế nào. Nếu không có manh mối, ta sẽ tìm các sư huynh xin giúp đỡ."
"Nhanh lên, ngày mai ta còn có việc." Hứa Thất An mở miệng.
Ngày mai phải đi nha môn tìm Ngụy Uyên, nếu ba ba nguyện ý đứng ra chống đỡ cho hắn, vậy mọi chuyện đều đơn giản. Nếu ba ba mặc kệ hắn, hắn chỉ có thể trốn đi, sau đó tìm cơ hội giải quyết ảnh hưởng do gián điệp phản bội mang đến.
Mà tòa nhà này, chính là cứ điểm Hứa Thất An tìm cho bản thân.
Nơi này dính dáng chuyện ma quái, bình thường không có người tới gần, cũng không phải nơi quan to hiển quý tập hợp, cách phố chính một đoạn khoảng cách, không phải khu vực bị cấm quân tuần thành và Đả Canh Nhân chú ý trọng điểm.
Trử Thải Vi nói: "Nữ quỷ âm khí quá nặng, thông linh với nàng sẽ phải để âm khí nhập thể, không tốt với thân thể con gái. Ngươi đến đây, võ giả khí huyết tràn đầy, không có di chứng gì."
"Tốt!"
Trử Thải Vi tháo xuống hộp phong thuỷ, mở ra, thái cực ngư chậm rãi chuyển động, một luồng sương mù đen bị bắn ra, lơ lửng ở khoảng cách 3cm so với bề mặt hộp phong thuỷ.
Sương mù đen dao động tán loạn, nhưng không thể rời khỏi hộp phong thuỷ, mỗi lần đều bị vách tường màu xanh đánh ngược về phía trên hình thái cực ngư.
Tay Trử Thải Vi bấm thủ ấn: "Đi!"
Sương mù đen lao đi, vọt vào giữa trán Hứa Thất An.
Hứa Thất An cảm thấy toàn người chợt lạnh, một luồng hàn ý từ lưng dâng lên, tiếp theo cảm ứng được ý niệm tràn ngập oán hận, điên cuồng, sợ hãi.
Luồng ý niệm điên cuồng đánh sâu vào Nguyên thần, ý đồ khống chế thân thể hắn, đột nhiên, nữ quỷ như là cảm ứng được cái gì, trở nên thực im lặng.... Không, là nơm nớp lo sợ.
Điều này làm cho Hứa Thất An bỏ qua ý định áp chế oan hồn, cẩn thận cảm giác ý thức nữ quỷ.
Nàng có phải là đã nhận ra hòa thượng Thần Thù không.... Hòa thượng quả thật ngủ say, bằng không nói không chừng đã tiêu diệt nữ quỷ....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT