Chỗ giao nhau giữa huyện Thái Khang cùng huyện Trường Nhạc, ở một nơi núi hoang rừng sâu, Hằng Viễn vừa bôn ba vừa nhìn quanh, như là đang tìm cái gì.
Hiệu suất rất thong thả, hắn nói với các Kim la, Hằng Tuệ chỉ nói cho hắn biết phương hướng đại khái, Bình Dương quận chúa bị chôn ở dưới gốc cây hòe ba người ôm mới hết.
Các Kim la Ngân la lấy Hằng Viễn làm trung tâm, tản ra các nơi, bảo vệ hắn vào giữa, cũng là phòng ngừa hắn đào tẩu.
Sau nửa canh giờ, bọn họ tìm được cây hòe kia, ba gã Ngân la lấy kiếm gạt đi bụi cây cùng cỏ dại, dùng bội đao như xẻng, đào một hồi, bùn đất màu đen mơ hồ lộ ra xương trắng.
"Đại nhân, tìm được rồi." Ngân la phấn chấn quay đầu hô một tiếng.
"Đào ra!" Nam Cung Thiến Nhu trầm giọng nói.
Bộ xương của Bình Dương quận chúa từng chút một bại lộ trong mắt mọi người, sau hơn một năm, nàng rốt cuộc tái hiện dưới ánh mặt trời.
Máu thịt đã tan đi, chỉ còn một bộ xương trắng, cùng với đống vải rách nát, hẳn là quần áo mặc trước khi chết. Ngoài ra, ở yết hầu cùng ngực bụng, phát hiện một cái trâm cài có màu sắc ảm đạm.
Đúng như Hằng Viễn nói, nàng nuốt trẫm tự sát.
"A di đà Phật." Hằng Viễn không đành lòng nhìn, nhắm mắt lại, liên tục niệm phật hiệu.
"Không có gì khác, không thể chứng minh khối xương này nhất định là Bình Dương quận chúa." Khương Luật Trung nhíu mày.
"Cái này thực bình thường." Khi các Kim la trầm ngâm, Hứa Thất An đi đến dưới dưới tàng cây hòe, nói: "Bình Dương quận chúa cùng tình lang bỏ trốn, khẳng định cần cải trang, trên người sẽ không mang vật phẩm quý trọng, lại mất công làm người khác chú ý.
"Trước tiên mang bộ xương về nha môn, sau đó phái người thông báo Dự vương, có lẽ hắn sẽ nhận ra cái trâm cài này."
Lấy vải che kín bộ xương, mọi người theo đường cũ trở về, Khương Luật Trung vỗ bả vai Hứa Thất An: "Làm không tệ."
Dương Nghiễn không thích nói chuyện hơi vuốt cằm, phá lệ nói: "Vụ án này ngươi đã biểu hiện rất xuất sắc, cho dù án Tang Bạc cuối cùng không tra được tột cùng, bệ hạ quá nửa cũng sẽ miễn tội của ngươi."
Hứa Thất An đang muốn nói chuyện, cảm giác phía sau lưng như là bị dao nhỏ xẹt qua.
Hắn không cần quay đầu cũng biết, ánh mắt lợi hại kia đến từ Chu Kim la.
【 Người chết: Hằng Tuệ 】
【 Nguyên nhân tử vong: bị vật nhọn đâm thủng trái tim ( vết thương đã lâu). 】
【Kết quả khám nghiệm tử thi: máu thịt, phủ tạng đã chuyển thành màu tím đen, có thi cổ ở giữa huyết nhục, giữ cho thân xác không bị mục nát. Thời gian tử vong vượt qua một năm. 】
【 Người chết: Không biết tên 】
【 Thân cao chừng 1m54, là nữ, thân thể cân xứng, không có xương yết hầu, không có dấu hiệu trúng độc, xương ngón tay cân xứng, không phải làm việc nặng.... 】
Trong nha môn, Hứa Thất An xem xong báo cáo khám nghiệm tử thi, sau đó xoay người vào cách vách nơi đặt phòng khám nghiệm tử thi.
Mười vị Kim la tề tụ ở đây, Ngụy Uyên ngồi ở vị trí chủ vị, vẻ mặt trầm tĩnh ôm cốc trà.
Hứa Thất An lặng lẽ đến phía sau Ngụy Uyên, nghe các Kim la tranh luận về thân thế xác nữ, liên hệ giữa Bình Dương quận chúa cùng án Tang Bạc.
Án Bình Dương quận chúa án, trước mắt xem như bước đầu kết thúc. Tiếp theo đoán chừng là điều tra hung thủ.... Cái này là án mạng liên quan đến một vị quận chúa, không phải loại Đồng la như mình có thể phát biểu ý kiến.
Nhưng án Tang Bạc vẫn không được giải quyết.... Không biết công lao mình lập trong vụ Bình Dương quận chúa có thể triệt tiêu tội chết của mình không.... Nếu không được, lão tử liền chửi cả nhà Nguyên Cảnh Đế.
Đang suy nghĩ trong lòng, một gã lại viên đứng ở cửa nói: "Ngụy Công, các vị đại nhân, Dự vương đã đến đây."
Dự vương đến rồi.... Các Kim la trao đổi ánh mắt lẫn nhau, lại đồng loạt nhìn về phía Ngụy Uyên.
Hoạn quan hai bên tóc mai hoa râm này uống cạn chén trà, nhìn về phía lại viên, ôn hòa nói: "Mời Dự vương tới phòng khám nghiệm tử thi."
Nói xong, hắn buông chén, thở dài, đi trước một bước tới phòng khám nghiệm tử thi, mọi người trong phòng theo phía sau.
Đến bên ngoài phòng khám nghiệm tử thi, các Kim la không đi vào, mà là chia ra đứng ở hai bên, chỉ một mình Ngụy Uyên tiến vào.
Dự vương đến đây, người đàn ông ốm yếu này mặt không chút thay đổi, không lộ vẻ gì đặc biệt, lại giống như hội tụ đủ loại vẻ mặt.
Bước chân của hắn không nhanh không chậm, lại giống như có ác quỷ đuổi theo....
Đi đến cửa phòng khám nghiệm tử thi, hắn tạm dừng vài giây, mới nhấc chân bước qua.
Ánh sáng trong phòng khám nghiệm tử thi vô cùng tốt, tia nắng nhảy nhót xuyên thấu qua cửa sổ, lưu lại trên mặt đất những vết lốm đốm đều đều.
Dự vương liếc mắt một cái liền thấy được bộ xương được đặt trên tấm ván gỗ giữa giường, giờ khắc này, hắn lại có loại cảm giác muốn rời khỏi nơi đây.
Nhưng chấp niệm của một người cha vẫn khiến hắn chậm rãi đi tới.
Trong phòng khám nghiệm tử thi chỉ có một mình Ngụy Uyên, hắn lấy ra trâm cài từ trong tay áo, nhẹ giọng nói: "Đây là cây trâm chúng ta tìm được từ trên người nàng, cũng là thứ nàng dùng để tự sát, nhìn xem có quen mắt không."
Dự vương nhìn không chớp mắt, vẻ mặt cứng lại, tựa như một pho tượng dần dần hình thành.
"Là của nó." Dự vương khàn khàn đáp.
Căn phòng trống trải lâm vào im lặng, hai người đàn ông trung niên không tiếp tục mở miệng.
Qua thật lâu sau, Dự vương cúi đầu nhìn trâm cài, tiếp tục dùng thanh âm khàn khàn hỏi: "Ai làm?"
"Chỉ tra được ba người, Bình Viễn Bá, Binh bộ Thượng Thư Trương Phụng, Hộ bộ Đô cấp Sự Trung." Ngụy Uyên nhìn hắn, trong ánh mắt thâm thúy ẩn chứa vẻ tang thương do năm tháng mài mòn:
"Ba người ban đầu hẳn là định lừa nàng rời khỏi kinh thành, chỉ là đám con trai nổi lòng háo sắc, căn bản không định để Bình Dương quận chúa sống sót trở về."
"Nàng bị làm nhục?" Thanh âm Dự vương bây giờ bình tĩnh đến đáng sợ.
"Nàng nuốt trâm tự sát." Ngụy Uyên lắc đầu, dứt lời, nhìn vào mắt Dự vương một cái thật sâu: "Nhưng chúng ta vẫn không thể xác định nàng là quận chúa, một cái trâm cài không thể đại biểu được chuyện gì.
"Ta nghĩ, ngươi sẽ biết nên làm như thế nào."
Dự vương rời đi, trừ lúc vừa vào phòng khám nghiệm tử thi có liếc mắt một cái, còn lại hắn không hề nhìn bộ xương, một lần cũng không có. Tựa như đó là một thứ rất khủng bố.
Không biết có phải ảo giác không, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Hứa Thất An thấy Dự vương trong nháy mắt già nua thêm mấy chục tuổi, bóng lưng cho người ta cảm giác tuổi già thê lương.
Hôm nay, Dự vương viết huyết thư tiến cung.
.....
Dự vương đi rồi, vụ án Bình Dương quận chúa chấm dứt, Hứa Thất An thu hoạch được manh mối quan trọng liên quan án Tang Bạc, được Trưởng công chúa Hoài Khánh mời.
Truyền lời là một đương soa dáng vẻ thanh tú, cũng chính là tiểu hoạn quan.
"Trưởng công chúa tìm ta vì chuyện gì?" Hứa Thất An hỏi.
"Không biết." Tiểu hoạn quan lặng lẽ ít lời, hiểu được đạo sinh tồn trong cung, miệng khép còn nhanh hơn hoa cúc.
..... Tám phần là vì chuyện Bình Dương quận chúa, Hứa Thất An đã có suy đoán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT