Thơ từ thứ này, quy luật trung tâm là vận dụng bằng trắc (thành bằng gồm dấu huyền, không dấu và thanh trắc gồm các dấu còn lại).

Chỉ cần một điểm này không thay đổi, cho dù ở thế giới khác, thơ từ sót lại của Hứa Thất An sau chín năm giáo dục bắt buộc liền có đất dụng võ.

Hứa Tân Niên nhìn hắn, cằm nâng lên: “Trên trời có con chim, dưới đất một con sâu. Chim chóc bổ nhào xuống, sâu bọ đi luân hồi.”

“Phốc...” Hứa Linh Nguyệt che miệng cười khẽ. Nhưng bị Hứa Thất An dùng sức trừng mắt nhìn một cái, liền ửng đỏ mặt cúi đầu.

... Miệng lưỡi cay độc quá đi, ta thật muốn đánh hắn. Khóe miệng Hứa Thất An giật giật, đây là thơ chủ nhân ban đầu thân thể viết khi mười tuổi, năm đó dạy vỡ lòng cho ba huynh muội Hứa gia ( Hứa Linh m lúc ấy còn chưa sinh ra), chính là phụ thân của thẩm thẩm, vị ngoại tổ phụ tú tài kia.

Có một lần, ngoại tổ phụ tú tài kiểm tra thơ từ của bọn họ, vì thế bài thơ quỷ phủ thần công này liền gặp thời mà sinh.

Thẩm thẩm trào phúng; “Ninh Yến, không phải thẩm thẩm không coi trọng ngươi, Hứa gia cũng chỉ ra được một hạt giống đọc sách là Niên Nhi. Hai chú cháu các ngươi chữ cứ như giun bò.”

“Chữ cũng viết không xong, còn làm thơ.” Thẩm thẩm tư thái bĩu môi, mắt trợn trắng cũng tỏ ra tràn đầy sự quyến rũ.

Nhị thúc có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “Ninh Yến à, chuyện của người đọc sách, chúng ta cũng đừng xen vào. Hôm nay nghỉ, hai chúng ta ở trong sân luận bàn chút?”

Ngụ ý, chính là tiểu tử ngươi đừng vô giúp vui lung tung, chuyện của người đọc sách ngươi không hiểu, bản thân mất mặt còn liên lụy lão tử bị vợ trào phúng.

“Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân (Ngàn dặm mây vàng, ngày nắng nhạt).” Hứa Thất An thản nhiên nói.

Thẩm thẩm trợn mắt, cúi đầu húp cháo.

Hứa Nhị thúc thì lau lau vết mỡ dính khóe miệng quần áo cho con gái út.

Hứa Tân Niên lại nhíu nhíu mày, riêng một câu, nghe không ra cái gì, nhưng Hứa Thất An có thể viết ra thất ngôn tuyệt cú tinh tế như thế, đã làm người ta rất bất ngờ rồi.

“Bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân (Gió mùa giục nhạn, tuyết bay quanh).”

Hứa Tân Niên sửng sốt, trong đầu, cảm giác hình ảnh dần sinh ra.

Hứa Linh Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt đẹp linh động kinh ngạc nhìn anh họ.

Hứa Thất An cúi đầu húp cháo, không nói nữa.

“Phía sau thế nào? Phía sau thế nào?” Hứa Tân Niên vội vàng truy hỏi, cảm giác này tựa như ở quán trà nghe tiên sinh kể chuyện. Kể đến chỗ phấn khích, bỗng nhiên vỗ kinh đường mộc: Để biết chuyện sau đó như thế nào, xin nghe hồi sau phân giải.

Làm người ta tức muốn đánh người.

“Ta không biết viết thơ.” Hứa Thất An nhẹ nhàng bâng quơ nhìn thẩm thẩm một cái, hắn chỉ là cảm thấy thẩm thẩm hôm nay đặc biệt đoan trang xinh đẹp, tuyệt đối không ám chỉ muốn nàng xin lỗi ở bên trong.

Thẩm thẩm mở to đôi mắt đặc biệt lớn của nàng, quay đầu hỏi con trai: “Thơ này hay lắm sao?”

Hứa Linh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Rất có ý cảnh!”

Nàng đọc sách có hạn, nhưng cũng có thể nghe ra hai câu mở đầu là thất ngôn vô cùng tốt.

Thấy con gái cùng con trai thái độ như vậy, Hứa Bình Chí kinh ngạc, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hứa Thất An, trong mắt đã có ngạc nhiên, lại có chờ mong.

“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, Thiên hạ hà nhân bất thức quân (Chớ buồn phía trước không tri kỷ. Thiên hạ ai mà không biết ngài)!” Hứa Thất An ăn bánh quẩy, tung ra hai câu phía sau.

Cạch... Đũa trong tay Hứa Nhị lang rơi trên bàn.

“Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, Thiên hạ hà nhân bất thức quân...” Hắn lẩm bẩm, đắm chìm trong ý cảnh không thể rút ra được.

Thân thể mềm mại của Hứa Linh Nguyệt run lên, mu bàn tay nổi lên tầng da gà.

Hứa Bình Chí nhếch nhếch miệng: “Con mẹ nó, sao nghe có loại cảm giác lông tóc dựng cả lên.”

Trong lòng thẩm thẩm không phục, lại tán đồng lời của chồng.

Lực lượng thơ từ là ở đây, là một loại rung động tâm hồn, cho dù người không biết viết thơ, không hiểu quy luật bằng trắc, nhưng đọc được tác phẩm lớn truyền lại đời sau, vẫn như cũ sẽ không chịu khống chế da đầu phát tê.

Loại cảm giác này, Hứa Thất An trước kia học bài, thường xuyên bị những tác phẩm lớn truyền lại đời sau trên sách giáo khoa ngữ văn rung động.

“Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân, bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân, mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân.”

Hứa Tân Niên kìm lòng không được đứng dậy, trên mặt dâng lên hai mảng đỏ ửng kích động, điều này làm hắn vốn thanh tú tuyệt luân tỏ ra càng thêm... Xinh xắn.

Thế mà lại là tác phẩm xuất sắc như vậy!

Hắn tuy không giỏi về thơ từ, nhưng làm người đọc sách, ai không hướng tới đấu rượu thơ trăm bài, nghe được thơ từ hay, cũng sẽ nhịn không được gõ nhịp mà ca, nhiệt huyết sôi trào.

“Huynh... Biết làm thơ từ khi nào?” Ánh mắt Hứa Tân Niên nhìn chằm chằm Hứa Thất An, ánh mắt là sáng ngời, rung động, nghi hoặc.

“Ta khi nào từng nói không biết viết thơ?” Hứa Thất An cười một tiếng: “Lúc vỡ lòng làm thơ, có thể đại biểu bây giờ? Ta xưa nay là rất có tài thơ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.”

“Thì ra Ninh Yến mới là hạt giống đọc sách của Hứa gia chúng ta.” Hứa Nhị thúc cao hứng muốn hỏng mất, mặt mày hớn hở: “Sớm biết lúc trước đã để cháu đọc sách, Từ Cựu tập võ.”

Thẩm thẩm không phục, há miệng, lại không nói ra được lời phản bác có sức thuyết phục.

Không, nếu như vậy, ta văn chẳng được, lão Nhị võ không xong... Hứa Thất An biết rõ chủ nhân ban đầu thân thể là tên dốt đặc, đọc sách thuần túy là lãng phí thời gian, không bằng bỏ học mà đi đóng gạch cho xong.

Hứa Tân Niên cũng không có tố chất luyện võ, trông cậy vào một tiểu sinh da non thịt mềm? Rèn luyện thể phách?

“Nhưng, đây là thơ Ninh Yến viết, nghe qua là thôi. Từ Cựu, con không thể giữ làm của riêng, không phải hành vi của người đọc sách.” Hứa Nhị thúc nói.

Hứa Tân Niên ‘A’ một tiếng, không thèm đáp lại phụ thân, hắn là người như vậy? Quay đầu nói với Hứa Thất An: “Bài thơ này cho đệ mượn dùng chút, đệ sẽ nói rõ người làm thơ (tác thi nhân) là huynh.”

Người tìm chết (tác tử nhân) là ta... Hứa Thất An khẽ gật đầu: “Đi đi, cầm nó đi làm... tỏa sáng trước mặt người ta.”

Chuyện của người đọc sách, đương nhiên là tỏa sáng trước mặt người khác.

Bài thơ này vốn đã tính tặng Hứa Tân Niên dùng để kết giao quan hệ, kí tên là ai, hắn thật ra không phải quá để ý.

Cũng không phải lăn lộn giới nho sĩ, tác dụng của thơ từ đối với hắn thật ra không lớn, đây cũng là nguyên nhân hắn một tháng qua không dùng thơ từ để tỏa sáng trước mặt mọi người.

Hoàn cảnh không cho phép.

Cả ngày ở chung với một đám bộ khoái múa đao thương, ngâm thơ cho bọn hắn nghe, không bằng dạy bọn hắn hát những bài dâm từ.

“Tên thơ đâu?” Hứa Tân Niên hỏi.

... Ta quên rồi. Sắc mặt Hứa Thất An cứng đờ, “Bài thơ này là ta có cảm khái mà phát ra, chưa có tên, đệ nghĩ tạm đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play