Trừ ba người, thủ phụ đương triều, Thượng Thư các bộ, vài huân quý, đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, phân ra đứng hai bên.

Án diệt môn phủ Bình Viễn Bá, hôm nay đã truyền khắp kinh thành, vương công quý tộc lâm vào sợ hãi, thượng thư vừa buộc tội Ngụy Uyên, nghiêm chỉnh điều tra hung thủ, vừa âm thầm tăng mạnh lực lượng hộ vệ trong phủ.

Nhất thời lòng người hoảng sợ, có người nói là cường giả Yêu tộc xâm nhập kinh thành, tùy ý sát hại trọng thần triều đình, kinh thành sẽ sớm đại loạn.

Có người nói là Phật môn đang âm thầm quấy rối, mục đích là truyền giáo vào Trung Nguyên, ép vương triều Đại Phụng khuất phục.

"Bệ hạ, vì sao lúc này Giám Chính lại sinh bệnh?"

"Sinh bệnh? Rõ ràng là khoanh tay đứng nhìn."

"Đêm qua vì sao để hung đồ đào thoát, Đả Canh Nhân không làm tròn trách nhiệm, bệ hạ nhất định phải nghiêm trị Ngụy Uyên."

Vài vị đại thần đều mở miệng can gián.

Ngụy Uyên ở trong âm thanh nghị luận, tiến vào ngự thư phòng.

"Ngụy Uyên!" Nguyên Cảnh Đế vừa thấy hắn tiến vào, nắm lên một đống công văn ném lại đây, trong âm thanh giấy bay tung tóe, hắn phẫn nộ quát:

"3 ngày, trong vòng 3 ngày mà ngươi không tra ra hung thủ, trẫm liền cách chức của ngươi."

Ngụy Uyên nhẹ nhàng tránh đi, chậm rãi nhặt lên văn thư bị phân tán, thở dài nói: "Bệ hạ cần gì tức giận, tu đạo cũng là tu tâm, chớ để tâm cảnh rối loạn."

Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh một tiếng.

Hình bộ Thượng Thư trầm giọng nói: "Bệ hạ, Đả Canh Nhân hai lần liên tiếp để hung thủ thoát đi, thần hoài nghi Ngụy Uyên cấu kết ngoại tộc, rắp tâm hại người, xin bệ hạ tra xét."

Nguyên Cảnh Đế không đáp, nhìn Trần Hán Quang cúi đầu không nói, "Trần Phủ doãn cảm thấy thế nào?"

Phủ doãn tuy là tứ phẩm, nhưng quản hạt 24 huyện quanh kinh thành, quyền lực to lớn, không hề yếu thế hơn lục bộ Thượng Thư.

Trần Hán Quang là cáo già, giữ vững nguyên tắc không đắc tội cả hai bên, nói: "Án Tang Bạc còn chưa chấm dứt, hiện tại lại xảy ra án phủ Bình Viễn Bá bị diệt môn, bệ hạ hãy tạm nén tức giận, trước tiên nghe Ngụy Công giải thích đã rồi tính sau."

Trực tiếp đá bóng cao su văng ra.

Nguyên Cảnh Đế lạnh lùng nhìn Ngụy Uyên.

"Bệ hạ, án Bình Viễn Bá và án Tang Bạc cùng là một." Ngụy Uyên nói.

Trong ngự thư phòng, bao gồm Nguyên Cảnh Đế, sắc mặt mọi người đều hơi đổi.

Ngụy Uyên không để ý sắc mặt mọi người, cúi đầu cất cao giọng: "Vi thần đã tra ra hung thủ án diệt môn phủ Bình Viễn Bá là ai."

"Là ai?" Có người theo bản năng hỏi, là Binh bộ Thượng Thư Trương Phụng.

Ngụy Uyên liếc hắn một cái, không đáp, mà là nói với Nguyên Cảnh Đế: "Xin bệ hạ cho mọi người ra ngoài."

Nói những lời này, Ngụy Uyên không khỏi nhớ tới Hứa Thất An.

Nguyên Cảnh Đế nhìn Ngụy Uyên một cái thật sâu, ánh mắt đảo qua những người khác: "Các khanh lui ra."

Mọi người lộ sắc mặt cổ quái chắp tay, rời khỏi ngự thư phòng.

Ngụy Uyên ở thư phòng nửa canh giờ, không người nào biết hắn nói gì với Nguyên Cảnh Đế.

....

"Ngụy Công, Ngụy Công..."

Lưu công công bước theo Ngụy Uyên, hai người ra khỏi ngự thư phòng, đi một đoạn thì nghe thấy có người kêu tên.

Quay đầu nhìn lại, Binh bộ Thượng Thư Trương Phụng khuôn mặt gầy gò, mặc trang phục quan lại màu đỏ đã chạy tới, trên mặt nở nụ cười:

"Ngụy Công, không biết hung thủ vụ án diệt môn phủ Bình Viễn Bá là yêu nghiệt phương nào?"

Ngụy Uyên lắc đầu: "Trương Thượng Thư, vụ án này liên quan tới án Tang Bạc, không tiện lộ ra, chờ chân tướng rõ ràng, Thượng Thư đại nhân tự nhiên sẽ biết được."

Hắn chắp tay nhanh chóng rời khỏi.

Trương Thượng Thư không có vẻ gì là tức giận, tươi cười nói: "Ngụy Công đi thong thả."

Ngụy Uyên đi rồi, các quan lại huân quý trong ngự thư phòng lúc nãy chậm rãi tiến tới, "Lưu công công, Ngụy Uyên nói gì với bệ hạ?"

"Các vị đại nhân đừng làm khó chúng ta." Lưu công công liên tục xua tay.

"Lưu công công chọn một ít lời có thể nói là được." Thanh âm mười phần hữu lực truyền đó, là thủ phụ đương triều mở miệng.

Lưu công công hơi do dự, gật gật đầu, nhìn quanh các vị đại thần, nhỏ giọng nói: "Vụ án này là Đồng la Đả Canh Nhân Hứa Thất An tra xét được manh mối, những gì Ngụy Công nói đều là do hắn báo về."

Hứa Thất An?!

Các đại thần không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

.....

Rời khỏi Linh Bảo Quan, trong đầu Hứa Thất An thường xuyên hiện lên dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của quốc sư, nội tâm nói thầm nữ nhân tu đạo đúng là khác hẳn, đẹp như ngọc được điêu khắc mà thành, không nhìn ra chút tì vết nào trên mặt.

Tốt xấu gì thì cũng phải có xài cái mụn chứ.

Ừm, Địa tông Đạo Thủ là nhị phẩm, Nhân tông Đạo Thủ hẳn sẽ không kém.... Nếu là nhị phẩm, nói tiên tử cũng không đủ.

Con ngựa dưới thân đát đát đát đi tới, đi ngang qua một kho khí giới, Hứa Thất An hỏi thủ vệ vị trí của phủ Dự thân vương.

"Cần sửa lại phương hướng điều tra án Tang Bạc, tạm thời không điều tra Trấn Bắc vương nữa, mình có dự cảm, chỉ cần điều tra rõ ràng chuyện giữa Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa, cùng với ân ân oán oán của cặp tình nhân cùng phủ Bình Viễn Bá, án Tang Bạc liền phá được."

"Không cần nửa tháng, mình cảm giác chỉ cần mấy ngày.... Có lẽ sẽ nhanh hơn.

"Buổi tối Kim Liên đạo trưởng sẽ tìm đến mình, mình cần hỏi hắn tình huống của Nhân tông Đạo Thủ, rõ ràng là người tu hành, lại có sức hút làm người ta mê muội như vậy."

Hứa Thất An chân kẹp bụng ngựa, thúc giục con ngựa chạy nhanh hơn.

Phủ của Dự thân vương.

Hứa Thất An kéo dây cương ngựa, ở trong ánh mắt đề phòng của đám thủ vệ, lấy ra kim bài, thể hiện thân phận: "Bản quan là quan chủ sự được bệ hạ chọn để điều tra án Tang Bạc, có việc muốn cầu kiến Dự vương, phiền đi thông báo giúp ta."

Thị vệ nhìn thấy kim bài, thu hồi lòng khinh thường, vội vàng vào phủ.

Không bao lâu, thị vệ quay về, cất cao giọng nói: "Vị đại nhân này mời đi theo ta, Vương gia nhà chúng ta cho mời."

Diện tích của Dự vương phủ rất lớn, từ cửa lớn đi vào phòng tiếp khách tốn ước chừng năm phút đồng hồ.

Ở đây Hứa Thất An gặp được đệ đệ Nguyên Cảnh Đế, thân vương đương triều.

Đây là một người đàn ông tuổi tác không lớn, lại sớm sinh ra tóc bạc, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn có vẻ ốm yếu, nếp nhăn trên trán khắc sâu, rõ ràng mới hơn bốn mươi tuổi, thế mà có vẻ còn già hơn Nguyên Cảnh Đế.

Người mặc cẩm y màu tím, khuôn mặt không tệ chút nào.

"Đồng la?" Trong tay Dự vương cầm một ly trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, thanh âm có chút yếu ớt.

Hắn buông chén trà, kinh ngạc nói: "Từ khi nào hoàng huynh đặc biệt cho phép một Đồng la tiếp quản việc lớn như vậy?"

"Hạ quan Hứa Thất An, Dự vương chưa từng nghe nói về ta?" Hứa Thất An nghĩ thầm, án Tang Bạc hôm nay đã là chủ đề hot nhất kinh thành, từ vương công quý tộc, cho tới lại viên tiểu tướng, đều hẳn phải chú ý.

Mà mình làm quan chủ sự, các tiểu lâu la không biết thì thôi, thân là Dự Vương, thế mà cũng không biết mình?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play