Không, đạo trưởng, ngươi sẽ hối hận, ngươi căn bản không biết vũ phu đáng sợ cỡ nào, dù sao chúng ta cũng là cường giả thô bạo.... Hứa Thất An lảm nhảm trong lòng.

Sau thời gian khoảng hai nén hương....

Kim Liên đạo trưởng cúi đầu nhìn Hứa Thất An: "Được rồi, ta thừa nhận ngươi đúng."

Thanh âm của nữ nhân biến thành khàn khàn, rồi lại chuyển sang cầu xin tha thứ, cuối cùng tựa như ngất đi, lại qua hồi lâu, nam nhân mới nặng nề gầm nhẹ một tiếng, xong việc.

Chậc chậc, quá cùi bắp, nhớ ngày đó lần đầu tiên mình ngủ với Phù Hương, vậy mà kiên trì đến nửa đêm.... Hứa Thất An có chút khoái trá nghĩ, vừa muốn lẻn vào trong phòng, dùng thủ đoạn lôi đình tra hỏi đối phương.

Nhưng đúng lúc này, Hứa Thất An bỗng nhiên nổi lên cảm giác lông tóc dựng đứng, sau lưng giống như có bụi gai đâm vào máu thịt của hắn.

Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong óc.

"Có thứ gì đến đây..." Thanh âm của Kim Liên đạo trưởng trầm trọng chưa từng có.

Hắn vừa nói xong, Hứa Thất An chợt nghe từ phía xa xa truyền đến âm thanh của hộ vệ: "Người nào dám xông vào Bình Viễn Bá phủ.... A..."

Nói một nửa liền biến thành kêu la thảm thiết.

Ngay sau đó, khí cơ nổ mạnh, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, rất nhanh lại chìm vào im lặng.

Con trai trưởng Bình Viễn Bá vừa mới xong việc, nghe được động tĩnh, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, nhanh chóng nhảy lên khỏi giường, tháo xuống kiếm treo trên tường, sắc mặt khó coi, chạy ra khỏi phòng.

Một người mặc áo bào đen xuất hiện ở trong sân, bộ mặt hắn giấu sau áo bào, khí tức hắn tản mát ra làm hai chân Hứa Thất An run lên, chỉ muốn chạy trốn.

Mèo đen cong người lên, bộ lông toàn thân dựng đứng, đồng tử nhanh chóng co rút lại, hành động của nó cũng đại biểu cho cảm xúc của Kim Liên đạo trưởng hiện giờ.

"Ngươi tới đây làm gì?” Con trai trưởng của Bình Viễn Bá run giọng mở miệng.

Hai chân, cánh tay, khuôn mặt hắn.... đều không khống chế được, run run rẩy rẩy, liên tục co rút.

"Đòi nợ." Thanh âm khàn khàn truyền ra, người kia ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt tái nhợt, ngũ quan có chút đẹp trai.

Hắn có một đôi mắt to, đồng tử giống như chiếm cứ toàn bộ hốc mắt, không có lòng trắng.

Hứa Thất An không biết hắn, nhưng vẫn nhớ kỹ hình dáng đối phương, đoán thân phận đối phương.

"Là ngươi, là ngươi...." Con trai trưởng Bình Viễn Bá hét rầm lên, vô cùng sợ hãi: "Ngươi đã chết rồi cơ mà, rõ ràng ta đã tận mắt nhìn thấy...."

"Ta chết, nhưng lại trở về từ địa ngục.” Nam tử mặc hắc bào đáp lại bằng thanh âm khàn khàn, hắn nâng lên tay phải, hai tay của hắn giống như của ma quỷ, toàn thân màu đỏ, một cây gân xanh phồng lên, trong khoảnh khắc nhìn thấy hai tay này, cảm giác sợ hãi trong lòng Hứa Thất An bùng nổ.

Xoẹt.... Bàn tay đỏ như máu có một luồng khí xoáy, hút con trai trưởng của Bình Viễn Bá vào.

"Cứu, cứu mạng.... Người đâu mau tới đây, mau tới đây...."

Con trai trưởng của Bình Viễn Bá điên cuồng đạp hai chân, đột nhiên, máu thịt của hắn khô quắt lại, trong khoảnh khắc hóa thành một cái thây khô.

Một giây trước rõ ràng còn là người, ngay sau đó liền mất mạng.

Thây khô?! Trong đầu Hứa Thất An nổ đùng đoàng như có tia chớp bổ trúng.

Nam tử mặc áo bào đen cười lạnh một tiếng, dường như còn chưa hả giận, vận chuyển khí cơ một cái, bùm.... Thây khô bị nổ thành bột mịn.

Sau khi giết người, nam nhân mặc hắc bào quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hứa Thất An ẩn thân.

Hắn mở lòng bàn tay chĩa tới hướng cửa sổ, vù vù... Khí xoáy cuồn cuộn tái hiện.

Con mẹ nó chứ.... Hai chân Hứa Thất An như cắm rễ vào đất, thân ngửa ra sau, từng chút một bị đối phương kéo tới gần, lòng bàn tay kia bây giờ chẳng khác gì vực sâu khủng bố biết cắn nuốt mạng người.

Hứa Thất An đưa tay tiến vào trong lòng, lấy ra thuốc tăng lực được Trử Thải Vi tặng, dùng sức bóp nát bình sứ, nhét toàn bộ thuốc vào miệng.

Tiếp theo, hắn đặt tay lên phần chuôi của hắc kim trường đao, lắng đọng toàn bộ cảm xúc xuống.

Xoẹt!

Trong đêm đen, ánh đao màu vàng nhạt chợt lóe, đinh, cánh tay đỏ tươi phát ra từng tia lửa chói mắt.

Bàn tay Hứa Thất An đang cầm đao đổ cả máu, bắp thịt liên tục co giật.

Đây là kẻ địch mà mình một đao chém không đứt.... Mà đối mặt kẻ địch bậc này, kiếm ý bí tịch đưa ra không phải là trảm thêm một đao, mà là chạy trốn.

"Chạy!"

Mèo đen chấn động không khí, miệng nói tiếng người, đồng thời nhảy dựng lên, đánh về phía nam tử mặc áo bào đen.

Trong khi khí cơ chấn động, thân hình mèo đen sụp đổ ở giữa không trung, Nguyên thần của Kim Liên đạo trưởng đột nhiên hiện ra, đánh tới người nam nhân mặc hắc bào.

Đạo trưởng, hãy bảo trọng.... Hứa Thất An không nhìn tiếp, nhân cơ hội giãy thoát khỏi lực hút của khí xoáy, thân hình chùng xuống, nhảy lên nóc nhà, bỏ chạy.

Một đường chạy như điên, không dám quay đầu, liên tục vọt qua các nóc nhà, lần đầu tiên đối đầu trực tiếp cường giả cao phẩm, Hứa Thất An cảm thấy trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Nếu không có Kim Liên đạo trưởng xả thân cứu hắn, kế tiếp hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, căn bản không có thời gian thi triển pháp thuật trong "Sách ma pháp".

Mà dù có Kim Liên đạo trưởng tương trợ, pháp thuật sách ma pháp đoán chừng cũng không thể chống lại đối phương.

Loại cảm giác sợ hãi in sâu vào xương tủy này, Hứa Thất An chưa bao giờ cảm thụ được.

"Người nào?"

Hai gã Đả Canh Nhân ở trên nóc nhà cảnh giới chú ý tới Hứa Thất An mặc hắc bào ở xa xa, một người rút ra trường đao đặc chế, một người tháo xuống Đồng la.

"Là ta." Hứa Thất An tháo xuống che mặt, lấy ra kim bài.

"Hứa đại nhân...."

Hứa Thất An hôm nay là nhân vật phong vân trong nha môn Đả Canh Nhân, đầu tiên là hai vị Kim la vì hắn mà "Tranh giành tình nhân", sau đó lại náo loạn thêm vụ rút đao trảm Chu Ngân la.

Trong nha môn không người nào không biết hắn.

Hứa Thất An thu hồi kim bài, kịch liệt ho khan vài tiếng, sâu trong yết hầu truyền đến vị máu tươi gay mũi, trầm giọng nói: "Phủ Bình Viễn Bá bị thích khách tập kích, bản quan phụng chỉ tra án, vừa vặn gặp mặt thích khách.

"Thích khách rất mạnh, các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, mau đi cảnh báo!"

Phủ Bình Viễn Bá lại bị thích khách tấn công.... Hai gã Đồng la nhìn nhau, chợt chú ý tới bàn tay đã đổ máu đầm đìa của Hứa Thất An, cùng với cánh tay hơi phát run.

Bọn họ lộ sắc mặt nghiêm túc lấy từ túi da bên hông một quả pháo to chừng cánh tay trẻ con, ngón tay nhẹ nhàng sờ ngòi nổ, dùng khí cơ dẫn cháy.

Vù...

Một tia sáng màu đỏ sậm rít gào bắn thẳng không trung, cuối cùng nổ tung.

Thấy thế, Hứa Thất An như trút được gánh nặng: "Ta đi về dưỡng thương trước, các ngươi ở lại chờ đợi trợ giúp, nếu gặp được người mặc hắc bào.... Trừ ta ra, nhớ rõ nhất định phải tránh né."

"Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play