Hứa Tân Niên thu thập sách xong vốn định rời khỏi, một vị học sinh phía sau hô: “Từ Cựu, sau đạp thanh (đi chơi dã ngoại) dạo núi đi.”

Mùa đông khắc nghiệt đạp thanh, uống gió Tây Bắc sao? Hứa Tân Niên lắc đầu, quay đầu cảnh báo: “Hắc phát bất tri cần học tảo, bạch thủ phương hối độc thư trì.”

Dứt lời, đang muốn rời khỏi, liền nghe một vị phía sau giọng điệu quái gở nói: “Hứa Từ Cựu nay là Tu Thân cảnh, đã sớm khác với chúng ta, chỉ sợ là khinh thường làm bạn với chúng ta.”

Hứa Tân Niên quay đầu nhìn lại, nói chuyện là Chu Thối Chi, ngày đó đưa Tử Dương cư sĩ đi Thanh Châu, vốn nên là người này đạt được ngọc bội của Tử Dương đại nho.

Ngại là bị mình chọc gậy bánh xe.

Mặt khác, người này cùng mình quan hệ không tốt, mấy năm trước còn đấu võ mồm với nhau.

Hứa nhị lang cười lạnh nói: “Ban ngày ban mặt, chớ vu oan, ta từng làm bạn với ngươi khi nào?”

Chu Thối Chi giận tím mặt: “Hứa Tân Niên, đừng tưởng thành bát phẩm rồi, là có thể không coi ai ra gì. Ngươi chỉ trước một bước mà thôi.”

Đối với Hứa Tân Niên vượt qua mọi người bước vào Tu Thân cảnh, học sinh thư viện đã hâm mộ lại ghen tị.

Hứa nhị lang thản nhiên nói: “Ta không cần tốn nhiều sức bước vào Tu Thân cảnh, ta kiêu ngạo chưa? Ta trước đó vài ngày bái phỏng trưởng công chúa, nàng thưởng thức ta kiêu ngạo chưa. Ta đợi lát nữa muốn đi thỉnh giáo lão sư, củng cố tu vi, nghe thần dị thất phẩm cảnh ta kiêu ngạo chưa.”

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Chu Thối Chi, bỗng nhiên bật cười một tiếng.

“Ngươi cười cái gì.” Chu Thối Chi trợn mắt nhìn lại.

Hứa Từ Cựu khinh miệt nói: “Có một số người, khuôn mặt xấu tựa như một vụ án oan.”

... Học sinh khác cảm giác bị mạo phạm.

Chu Thối Chi nổ tung tại chỗ, bổ nhào tới muốn quyết đấu với Hứa Tân Niên, nhưng bị bạn cùng trường gắt gao ngăn lại.

“Thối Chi, cần gì tranh luận với hắn.”

“Hứa Từ Cựu một cái mồm, bằng một thanh đao của võ phu, chúng ta không tranh cãi với hắn.”

“... Đừng xúc động, ngươi không phải đối thủ của hắn, mặc kệ là mồm mép hay là công phu tay chân.”

Hứa Tân Niên kiêu ngạo rời khỏi.

Những người này, một thời gian không để ý bọn họ, liền cảm thấy có thể nhảy lên nhảy xuống.

Luận cãi nhau, Hứa Từ Cựu cả đời không thua ai.

...

Phủ Kinh Triệu quản lý mười lăm huyện quanh kinh thành, Thái Khang huyện lệnh bị giam giữ ở trong địa lao của phủ nha.

Hứa Thất An dẫn người tiến vào phủ nha, đến thẳng Thiếu doãn đường, thiếu doãn không có mặt, chủ sự ở lại gác nội đường nhíu mày hỏi: “Chư vị đại nhân có chuyện gì?”

Tống Đình Phong nói: “Thẩm vấn phạm quan, Triệu huyện lệnh huyện Thái Khang.”

Chủ sự lại hỏi: “Có thư tay của phủ doãn đại nhân không?”

Tống Đình Phong lắc đầu.

Chủ sự nhất thời không khách khí nữa: “Mời trở về đi.”

Không có thư tay đã muốn xách phạm nhân đi, Đả Canh Nhân có phải quá kiêu ngạo rồi hay không, bên ngoài là phải nhường các ngươi ba phần, nơi này tốt xấu là phủ nha, nói thẩm vấn liền thẩm vấn sao.

“Đồ khốn kiếp!”

Thiếu doãn vừa vặn quay về nghe được đối thoại, sắc mặt hơi thay đổi, bước nhanh tới, đổ ập xuống đầu răn dạy một trận.

Sau đó sai người dẫn đám người Hứa Thất An đi địa lao.

“Thiếu doãn đại nhân...” Chủ sự có chút tủi thân và uất ức: “Cái này không hợp quy củ.”

“Nói như cứt, mạng cũng không còn, còn để ý những thứ này.”

“Đại nhân ý gì?”

“Người nọ tên Hứa Thất An, Hứa Thất An giết người trước cửa Hình bộ. Chính là tên điên, ngươi muốn bồi táng cho hắn?”

“... Tạ ân cứu mạng của đại nhân.”

Địa lao phủ nha Hứa Thất An là từng ở, có vài phần giao tình với chuột còn có gián nơi này.

Ở dưới ngục tốt dẫn dắt, tới địa lao giam giữ Triệu huyện lệnh.

“Dậy, có đại nhân muốn hỏi.” Ngục tốt dùng gậy gõ hàng rào.

Triệu huyện lệnh mặc áo tù nằm nghiêng ở trên chiếu rách, đưa lưng về phía mọi người, không nhúc nhích, tựa như chưa nghe thấy.

Ngục tốt lại rống lên vài tiếng, Triệu Huyện lệnh vẫn bất động.

Hứa Thất An thấy trong lòng trầm xuống, nói: "Mở cửa."

Ngục tốt lấy ra chìa khóa mở cửa, nổi giận đùng đùng đưa tay lôi kéo Triệu Huyện lệnh: "Lỗ tai điếc à?"

Thân thể Triệu Huyện lệnh mềm nhũn bị kéo tới.

Lúc này, ngục tốt cũng ý thức được không thích hợp, dò xét hơi thở, sắc mặt đại biến: "Chết rồi, đã chết rồi..."

Đến chậm một bước.... Hứa Thất An thầm thở dài trong lòng.

Tối hôm qua Thái Khang Huyện bị truy nã bắt vào ngục, sáng nay nhận được tin tức, hắn lập tức tới đây, nhưng vẫn muộn một bước.

Hung thủ hoặc là là người trong phủ nha, hoặc là luôn giám thị Triệu Huyện lệnh, bằng không không thể đúng lúc giết người diệt khẩu như vậy.... Hứa Thất An mở ra mí mắt và bờ môi của Triệu Huyện lệnh, nhìn bựa lưỡi một chút, sau đó cởi xuống y phục của Triệu Huyện, kiểm tra thi thể.

"Không có dấu hiệu trúng độc, trước khi chết không có dấu vết giãy dụa, thi ban vừa hình thành không bao lâu, thời gian tử vong không vượt qua 5 giờ đồng hồ. Nguyên nhân chết tạm thời không rõ...." Hứa Thất An phán đoán trong lòng, nói: "Để lại hai người trông coi thi thể, những người khác theo ta đi gặp phủ doãn."

Phạm nhân chết ở phủ nha, phủ doãn Trần Hán Quang sẽ phải chịu trách nhiệm.

Hứa Thất An tìm tới nội đường, biết Trần Phủ doãn còn đang ngủ, nha dịch truyền lên xong, hắn liền chờ ở bên ngoài nửa nén hương, cuối cùng gặp được Trần Hán Quang đã ăn mặc chỉnh tề.

Sắc mặt Trần Phủ doãn như thường, hoàn toàn không giống người vừa tỉnh ngủ, mỉm cười nói: "Hứa đại nhân tìm bản quan là vì chuyện gì?"

Thời gian lên triều là giờ mẹo sơ, bình thường mà nói, giờ dần văn võ bá quan đã phải chờ ở ngọ môn, cũng chính là 4 tới 5 giờ sáng.

Cho nên, sau khi lên triều xong, về nha môn ngủ bù là chuyện bình thường của quan trường Đại Phụng.

"Ta tới gặp thẩm huyện Thái Khang Triệu Huyện lệnh, kết quả phát hiện sáng nay hắn đã chết ở trong ngục." Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề.

"Cái gì?!" Trần Phủ doãn sợ hãi.

Ngục tốt bị Hứa Thất An mang tới nơm nớp lo sợ nói: "Bẩm đại nhân, là thật...."

Trần Phủ doãn nhíu mày, cũng không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng cỡ nào, dù sao Triệu Huyện lệnh vốn là phạm nhân bị tuyên án tử hình, mùa thu năm sau xử quyết.

"Chết như thế nào?" Trần Phủ doãn nâng cốc trà lên.

"Bị diệt khẩu." Hứa Thất An nói.

Tay Trần Phủ doãn run một cái, nước trà nóng bỏng bắn ra, nhưng hắn không thèm để ý, trừng lớn mắt: "Diệt khẩu?"

Thực rõ ràng, hắn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình.... Hứa Thất An giải thích: "Đại nhân cảm thấy, Yêu tộc là phát hiện quặng tiêu thạch bằng cách nào? Nơi bình thường không có gì lạ như đại hoàng sơn, ngay cả gia đình ở phụ cận cũng không biết có quặng tiêu thạch, sao Yêu tộc có thể phát hiện?"

Trần Phủ doãn cả kinh đứng lên: "Ý của ngươi là...."

Hứa Thất An gật gật đầu: "Ta hoài nghi có liên quan tới Thái Khang Huyện lệnh, hôm nay tới định bụng thẩm vấn, không ngờ chậm một bước, hắn đã bị diệt khẩu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play