Hứa Thất An hoài nghi hắn là ngại bàn ăn không đủ náo nhiệt, bởi vì Hứa nhị lang chưa tới giờ Mão, đã quay về thư viện Vân Lộc.

Nói buổi sáng hôm nay viện trưởng muốn mở lớp giảng bài, hắn ở đầu giờ Mão ra khỏi thành, mới có thể vượt qua.

Kể từ đó, người ăn cơm trên bàn chỉ Hứa Nhị thúc cùng Hứa đại lang.

Hứa Thất An lập tức đi nội viện, gõ mở cửa phòng Hứa Linh m, mở cửa là nha hoàn hầu hạ Hứa Linh m.

Tiểu nha hoàn nửa chờ mong nửa cảnh giác nửa ngượng ngùng nói: “Đại, đại lang muốn làm cái gì?”

Trời còn tối, đã gõ cửa, đại lang chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội làm cái gì đối với người ta?

Hứa Thất An nói ta đến gọi Linh m dậy.

Nhấc chân vào nhà, thấy Hứa Linh m cuộn mình ở trong chăn bông thật dày, như một cái gối đầu giấu ở phía dưới chăn, bé như con mèo.

Hứa Thất An vỗ một cái ở trên mông nó, mang nó vỗ tỉnh.

Hứa Linh m mơ hồ mở mắt ra, lau lau nước miếng, mơ hồ không rõ nói: “Ào ại a...”

“Dậy ăn sáng.”

“Vâng...”

“Vậy muội dậy đi!”

“Khò khò...”

“Hôm nay ăn sáng là dê con hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt nướng, gà con nướng, ngỗng nướng, lợn kho, vịt kho, tương gà...”

Phành phành... Hứa Linh m trên giường bỗng nhiên run rẩy, tứ chi đạp loạn, đại não của nó còn đang ngủ, thân thể đã sốt ruột không chờ nổi đi ăn sáng.

Nha hoàn hầu hạ Tiểu Đậu Đinh rửa mặt đánh răng, Hứa Thất An ôm nó đi sảnh trước, cằm Hứa Linh m gối lên bả vai Hứa Thất An, mông cong lên, muốn ngủ lại không dám ngủ, sợ bỏ lỡ đồ ăn ngon.

“Đừng ngủ nữa, đại ca hát một bài cho muội.”

“Úc...”

“Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa ra, mau mở ra, ta muốn vào. Không mở không mở thì không mở, phu quân không trở về, ai tới cũng không mở.”

...

Tới sảnh trước, Hứa Linh m trợn mắt há hốc mồm nhìn bánh bao sữa đậu nành bánh quẩy, tủi thân và uất ức sắp khóc ra.

“Đây không phải đồ ăn sáng muội muốn, dê con hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt nướng, gà con nướng, ngỗng nướng, lợn kho, vịt kho, tương gà... của muội đâu?”

Muội thế mà nhớ rồi?! Hứa Thất An trừng mắt: “Đại ca lừa muội đó.”

Hứa Linh m “Oa” khóc lên, hai tay để ở sau người, nghiêng người về phía trước, hướng tới Hứa Thất An phát ra công kích sóng âm.

...

Cơm nước xong!

“Sớm biết đã không gọi nó, ồn ào lão tử tức ngực.” Hứa Nhị thúc ôm mũ giáp, hùng hùng hổ hổ bước đi.

“Đúng vậy, cháu rốt cuộc cảm nhận được thẩm thẩm khó khăn, thẩm thẩm vất vả.” Hứa Thất An hùng hùng hổ hổ bước đi.

Để lại Hứa Linh m ở dưới nha hoàn hầu hạ, vừa khóc vừa ăn.

Tuy không có dê con hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt nướng, gà con nướng, ngỗng nướng, lợn kho, vịt kho, tương gà, khiến nó rất đau lòng, nhưng nó có thể vừa đau lòng vừa ăn.

...

Ngụy Uyên rời khỏi Kim Loan điện, ở trong lòng nghĩ lại thế cục triều đình hôm nay, chợt nghe phía sau có người hô: “Ngụy Công, đợi chúng ta một chút.”

Quay đầu nhìn lại, là Lưu công công.

Ngụy Uyên trước khi phát đạt, cũng là người làm việc ở trong cung, giao tình với Lưu công công vô cùng tốt, cười nói: “Lưu công công, chuyện gì?”

Lưu công công nhìn chung quanh một lần, từ trong tay áo lấy ra mấy tờ giấy Tuyên Thành, đưa cho Ngụy Uyên: “Chúng ta chép, Ngụy Công có thể xem xem.”

Ngụy Uyên ngầm hiểu, cười nói: “Ngày khác vào cung mời công công uống mấy chén.”

Ra khỏi ngọ môn, lên xe ngựa, Dương Nghiễn đánh xe không nói một tiếng đi về phía nha môn.

Ngụy Uyên lấy ra giấy Tuyên Thành, đọc chốc lát, khóe miệng treo lên ý cười.

“Nghĩa phụ đang xem cái gì?” Nam Cung Thiến Nhu lười biếng tựa vào thùng xe, đảm đương hộ vệ bên người, tò mò hỏi.

“Vốn tưởng hôm nay sẽ bị bệ hạ chỉ trích, không ngờ thuận lợi qua ải.” Ngụy Uyên cười nói.

“Thuận lợi qua ải?” Ngoài thùng xe, Dương Nghiễn kinh ngạc hỏi ngược lại.

Trên đường vào triều, Ngụy Uyên ở trong đầu mô phỏng cục diện buổi chầu, hắn có thói quen này, mô phỏng trước khi vào triều, phát lại sau khi vào triều.

Ở trong mô phỏng ban đầu, lần này vào triều nhất định sẽ bị buộc tội, Nguyên Cảnh đế thuận thế chỉ trích, hoặc cho trừng phạt nhất định.

Ngụy Uyên đoán không sai, vụ án Tang Bạc quả thật thành cái cớ cho đối thủ tiến công tiêu diệt.

Chỉ là hắn không ngờ sự tình nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua như vậy.

Nam Cung Thiến Nhu nhíu mày nói: “Không có ai nhân cơ hội tiến công nghĩa phụ?”

Ngụy Uyên cười đưa qua trang giấy nhăn nhúm.

Nam Cung Thiến Nhu tiếp nhận trang giấy, nhanh chóng nhìn lướt qua, trên giấy ghi lại là các quan viên Hình bộ cùng phủ nha phân tích đối với vụ án.

Cũng không có giá trị quá lớn, hắn nhanh chóng lướt qua, ánh mắt đọng lại.

Sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, cẩn thận

Thuốc súng nổ tung Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu thế mà lại đến từ quặng tiêu thạch của Đại Hoàng sơn... Tiểu kỳ quan bị người ta diệt khẩu, Kim Ngô vệ tư thông Yêu tộc... mạch lạc cả vụ án Tang Bạc lập tức rõ ràng hẳn lên.

Nam Cung Thiến Nhu khó nén sự kinh ngạc, hắn đối với án này không quá để bụng, nhưng cũng giữ sự chú ý nhất định, đối với Hứa Thất An vị quan chủ sự này, hắn ôm tâm tính đã không nhúng tay cũng không giúp.

Dựa theo kinh nghiệm của Nam Cung Kim la phán đoán, chuyện này muốn tra ra chút manh mối, không có ba năm ngày không có khả năng.

Hoàn toàn không ngờ, chỉ một ngày, đã có thu hoạch bực này.

“Là kẻ có tài phá án.” Hắn nheo đôi mắt hoa đào, rốt cuộc sinh ra một chút khẳng định đối với Hứa Thất An.

“Có tài phá án?” Thanh âm Dương Nghiễn từ ngoài thùng xe truyền đến, bộ dáng cảm thấy rất hứng thú, truy hỏi: “Là chỉ Hứa Thất An?”

Dương Kim la rất coi trọng Hứa Thất An, cảm thấy hắn là người trẻ tuổi đáng giá bồi dưỡng.

Nam Cung Thiến Nhu hầm hừ nói: “Ngươi trái lại gặp may mắn, nhặt được hạt giống tốt như vậy.”

Dương Nghiễn “Hắc” một tiếng, hài lòng, chuyên tâm lái xe.

Đến nha môn Đả Canh Nhân, trở lại Hạo Khí Lâu, Ngụy Uyên nói: “Bảo Hứa Thất An tới gặp ta.”

...

Hứa Thất An lúc này đang tránh ở kho công văn tra tư liệu, như Số 1 nói, năm trăm năm trước quả thật từng có chuyện Võ Tông hoàng đế soán vị.

Ngoài ra, hoàng tộc năm trăm năm trước, trừ vị khai quốc hoàng đế Đại Phụng kia, ghi chép tư liệu nhân viên còn lại đều rất hàm hồ, hẳn là bị tiêu hủy rồi, chỉ để lại tên.

Nhưng có một điểm có thể khẳng định, phong ấn trong Tang Bạc tuyệt đối không phải vị hoàng đế xui xẻo bị đường đệ soán vị kia.

Bởi vì vị hoàng đế kia mười bốn tuổi đã có con nối dõi.

Mọi người đều biết, võ giả ở trước Luyện Khí cảnh, đói khát mà không có hàng... Ừm, không phải không có hàng, là chưa tới lúc.

“Tra cho ta, năm trăm năm trước, bất cứ một vị cao thủ nào tam phẩm trở lên, đều không thể bỏ sót.” Hứa Thất An hạ yêu cầu, tra cao thủ trong thế lực hoàng thất ngày xưa từ năm trăm năm trước.

“Vâng!”

Bảy tám gã lại viên nhận lệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play