“Không biết họ Khương kia nổi điên cái gì, hôm nay đột nhiên sai người đến Xuân Phong đường ta đưa người đi, rất bá đạo.” Lý Ngọc Xuân ngắn gọn kể ra tình huống.

Bổ sung nói: “Hứa Thất An là tư chất Giáp thượng, cũng không thể chắp tay nhường cho người ta.”

Dương Nghiễn không nói một tiếng.

Bước chân nhanh hơn vài phần, thái độ hắn rất kiên định, Đồng la tư chất Giáp thượng, khẳng định phải nắm ở trong tay.

Ai dám cướp người, hắn liền mang óc kẻ đó đánh phụt ra.

Hai vị Kim la chạm mặt ở cửa Xuân Phong đường, Khương Luật Trung đầu tiên là sửng sốt, nheo mắt, khiến nếp nhăn nơi khoé mắt càng thêm rõ ràng.

“Dương Kim la, có thể mang Hứa Thất An điều đến dưới trướng ta hay không?”

Dương Nghiễn chưa mở miệng, lắc lắc đầu.

Không đồng ý... Vì một tên Đồng la... Ánh mắt Khương Luật Trung khẽ lóe lên, “A” một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta cứ muốn thì sao?”

Dương Nghiễn trầm giọng nói: “Làm theo quy củ.”

“Được!”

Quy củ gì? Đương nhiên là đánh nhau.

Đây là quy củ Ngụy Uyên định ra, mặc kệ Kim la Ngân la hay là Đồng la, chỉ cần có mâu thuẫn, vậy thì vũ lực giải quyết. Nhưng nhất định phải ở diễn võ trường của nha môn, không thể lén đánh nhau.

So với giấu diếm lục đục với nhau ngươi chết ta sống, không bằng bày ở trên mặt bàn, đao thật thương thật chơi một hồi.

Võ phu phải thuần túy, khí phách không thể ức.

Hai vị Kim la vì tranh một Đồng la nho nhỏ, sắp ở diễn võ trường nhất quyết thư hùng, tin tức không chân mà biết chạy.

Ai da, thật đáng ghét, người ta chỉ muốn làm một mỹ nam tử an tĩnh... Nghe được tin tức Hứa Thất An theo các đồng nghiệp cùng đi diễn võ trường xem náo nhiệt.

Hai vị Kim la mâu thuẫn, ở trên đường bọn họ tới diễn võ trường, tin tức nhanh chóng khuếch tán toàn bộ nha môn Đả Canh Nhân.

Các Ngân la Đồng la gọi bạn kéo bè tới hóng hớt, ùa về phía diễn võ trường sau nha môn.

“Nghe nói chưa, tựa như là bởi vì một Đồng la mới đánh.”

“?? Sao có khả năng, Đồng la nho nhỏ có thể khiến hai vị Kim la gây chiến.”

“Ngươi đừng nói, đúng vậy đấy, rất nhiều người đều thấy, sáng nay lão Đào đi tìm Lý Ngọc Xuân đòi người, không cho, cãi cọ một trận. Sau đó đều tự tìm Kim la.”

Các Đả Canh Nhân tụ tập một chỗ, ai không rõ tình huống hỏi người biết tình huống, nghị luận ùn ùn, sau khi biết được là vì một tên Đồng la, không có ai không cả kinh.

Đồng la tương đương với cảnh sát nho nhỏ, Kim la địa vị cao thượng, hai người một trời một đất.

Lý do này thật sự làm người ta khó có thể tin, người tò mò tìm hiểu nguyên nhân khắp nơi, nhưng không có ai biết tin tức.

Ta sao cảm giác mình thành hồng nhan họa thủy rồi... Trong lòng Hứa Thất An không có chỗ mà lải nhải.

Vừa rồi nhìn thấy bản thân Khương Luật Trung, Hứa Thất An đại khái cân nhắc ra tình huống rồi.

Ngày đó Bình Viễn bá bị giết, vị Kim la này cùng hắn từng có một lần gặp mặt, nghĩ hẳn là thấy hắn cùng thuật sĩ Ti Thiên Giám giao tình rất tốt, nổi lên ý tiếc tài, muốn nhận vào dưới trướng.

Mà Dương Nghiễn không đồng ý, nguyên nhân tám chín phần mười là mình tư chất Giáp thượng, tâm tính này như hắn kiếp trước các trường học tranh đoạt sinh viên ưu tú là chung một đạo lý.

Lý Ngọc Xuân từng nói với hắn, Ngụy Công rất hào phóng cho hắn đánh giá Giáp thượng.

Ngụy ba ba hào phóng như vậy, thuần túy là vì bài thơ kia của ta... Cái này thuộc loại cộng tình tăng điểm... Ta thừa nhận áp lực tư chất này không nên có... Hứa Thất An vẻ mặt trà xanh hưng phấn, chỉ ngóng trông hai người nhanh chóng chơi một trận.

Cao phẩm võ phu tranh đấu, hiếm thấy.

Về phần cuối cùng hoa rơi nhà ai, hắn trái lại không quá để ý. Tuy tiếc Xuân ca cùng Tống Đình Phong Chu Quảng Hiếu, nhưng hắn chỉ là Đồng la nho nhỏ tầm thường, điều động nhân sự, do tổ chức định đoạt, hắn phản đối không có hiệu quả.

Lầu các phụ cận diễn võ trường, vài vị Kim la ở bên cửa sổ nhìn tất cả cái này.

“Dương Nghiễn cùng Khương Luật Trung là chuyện gì xảy ra?”

“Khương Luật Trung muốn một vị Đồng la dưới trướng Dương Nghiễn, Dương Nghiễn không đồng ý, mâu thuẫn.”

“Dương Nghiễn cùng Khương Luật Trung chưa từng có khúc mắc nha, hẳn là không phải mượn cớ tính nợ cũ, chính là nói, Đồng la kia có vấn đề?”

“Hình như tên Hứa Thất An.”

“Tên có chút quen tai... Người nọ vụ án bạc thuế? Chỉ là như thế, còn chưa đến mức gây chiến.”

“Không biết, xem náo nhiệt trước, để sau hỏi Ngụy Công.”

Hai vị Kim la sau khi vào sân, bỏ đi áo choàng, nói làm là làm, một chút do dự cũng không có.

Hứa Thất An chỉ nghe thấy “Ầm” một tiếng, mặt đất lún xuống mấy tấc, Khương Luật Trung liền biến mất ở trong mắt mọi người.

Ngay sau đó, Dương Nghiễn nâng khuỷu tay, đánh vào chỗ không có ai ở bên trái.

Phành!

Va chạm với một đôi nắm tay.

Phành phành phành... Tay chân hai người hóa thành tàn ảnh, tiếng thân thể va chạm không dứt bên tai.

Quá nhanh quá nhanh... Mắt thường căn bản không thể bắt giữ, Hứa Thất An mở to mắt, cố gắng quan sát, nhưng hai vị cao phẩm võ phu giao thủ, đã vượt qua cực hạn thị lực của hắn.

Bọn họ sau khi nhanh chóng giao thủ mười mấy chiêu, tiếng bốp bốp bốp mới trễ vài giây truyền vào bên tai.

Một giây A (nút tay cầm chơi game) mười mấy lần, mười mấy lần? Hứa Thất An ngây người.

Nếu mang mắt người so sánh thành ống kính, hai vị cao phẩm võ phu chiến đấu đã vượt qua cực hạn quay chụp.

Hứa Thất An thành tích vật lý coi như đủ tư cách lập tức phát hiện một vấn đề.

Hai con hàng này phóng kỹ năng chưa bật về phía sau sao?

Động tác quá mức trôi chảy... Nhưng lực tác dụng là lẫn nhau, vì sao ở lúc hai luồng lực lượng cường đại kịch liệt va chạm, chưa xuất hiện lực phản tác dụng?

Thân hình chưa có nửa phần ngưng trệ... Là bởi ta mắt thường không thể bắt giữ, hay là năng lực riêng của cao phẩm võ phu?

Nếu là thứ sau, vậy lại là năng lực riêng của võ phu mấy phẩm? Khẳng định là sau thất phẩm, bởi vì thất phẩm là luyện thần, là rèn luyện nhằm vào tinh thần.

Ngoài ra, khi hai vị Kim la chiến đấu, khí cơ là nội liễm, là ngậm mà không lộ. Điểm ấy trái lại dễ lý giải, nếu buông tay ra chân làm lớn một trận, nha môn Đả Canh Nhân cũng san thành bình địa.

“Cũng chỉ xem náo nhiệt, đừng nghiêm túc như vậy.” Tống Đình Phong vỗ vỗ bả vai Hứa Thất An:

“Chiến đấu giữa Kim la, trong một năm cũng không có mấy lần.”

Hứa Thất An nói: “Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?”

Tống Đình Phong cười: “Thuần lấy thân thể cùng lực lượng so đấu, chênh lệch giữa Kim la không lớn, cho nên mỗi lần Kim la so đấu, đều không phân thắng bại.”

Về phần vì sao chỉ lấy lực lượng cùng thân thể so đấu, lý do đơn giản, đánh nhau là chẳng phân biệt được sống chết.

Một trận này đánh hơn một canh giờ, Đả Canh Nhân cùng lại viên của nha môn đi một đám lại một đám, có người sau khi đi ăn cơm trưa thì không tới nữa, có người ăn xong cơm trưa tới đây xem một lát, liền trở về làm việc, xong công việc đang dở, lại tới xem một lát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play