- Thông báo, Tô Định đã rời khỏi chiến trường. – Hệ thống thông báo cho Kỷ Linh biết được tình trạng của Tô Định.
Bụi mù tan đi, hai con voi ngạo nghễ đứng trên chiến trường, hài ngàn tên lính làm cách nào cũng không thể thoát khỏi cái chết, chúng chỉ có thể giả chết. Sau đó Kỷ Linh hô to:
- Đầu hàng không giết!
- Đầu hàng không giết. - Lê Chân nghe thấy như vậy cũng hô theo.
Mọi người có thể không biết Kỷ Linh là ai nhưng Lê Chân thì là điều chắc chắn. Cả Trưng Trắc, Trưng Nhị cũng bị cuốn hút theo, tất cả đại quân cùng hô vang:
- Đầu hàng không giết.
- Đầu hàng không giết.
- Đầu hàng không giết…
Đại quân Trưng Trắc biết chắc trận này đã thắng, Tô Định đã thua, quân Tô Định tuyệt vọng tháo bỏ vũ khí cùng giáp trụ. Quân Trưng Trắc thu thập tàn cục, bỗng có một tên mang dị tâm, trong người giấu sẵn con dao, chờ quân Trưng Trắc tiến lại gần thì bỗng đâm một nhát làm người đó bị thương.
Song tên mang theo dị tâm kia cũng bị hai người lính của Trưng Trắc canh trừng tại đó hai thương đâm chết.
Có người đầu tiên thì có người thứ hai, đám địch nhân đầu hàng vốn đã vô vọng bỗng đứng dậy cầm dao hộ thân liên tục và điên cuồng đâm vào người quân ta làm bọn họ mất rất nhiều máu rồi chết đi.
Kỷ Linh nhìn về phía đám người đó cũng không có để tâm tới nhiều, quân ta nhiều hơn nên chắc chắn sẽ đàn áp được chúng. Kỷ Linh vội chạy vào bên trong Luy Lâu, trên đường thấy được bộ quần áo cùng bộ giáp khác xa hoa liền nghĩ ngay đến Tô Định.
Mọi người dân trong thành thấy được tiếng trống thắng trận của quân ta đều vui mừng. Họ cùng nhau ra đường ăn mừng vô cùng vui vẻ, rượu thịt trên tay và ăn uống no say. Luy Lâu là khởi nguồn Phật giáo tại Đại Việt nên không thể thiếu các nhà sư, bọn họ không có làm gì quá ồn ào, họ chỉ có ngồi bên trong đền và cầu xin Phật Tổ giữ thái bình lâu dài.
Cầu xin xong, họ cùng người dân xuống đường, cùng nhau tổ chức ăn vui vẻ. Người dân vô cùng biết ý rằng các nhà sư không thể ăn mặn nên họ tặng cho chùa rất nhiều rau quả cùng gạo.
Ngay lúc đó, có sư thầy vừa đi vừa niệm chú cầu phước, ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh và mỉm cười. Bỗng một người dân đến tặng sư này một chút quà, sư này cũng không ngần ngại nhận lấy rồi đáp lại một câu.
- A Di Đà Phật, thí chủ bổn tánh thiện lương, ắt có quý nhân phù trợ. – Sư này nói xong rồi ra đi thẳng đến hướng cổng thành.
Bên ngoài cổng thành mới là nơi mà ngôi chùa tọa lạc. Sư này ra khỏi thành, nhìn thấy đại quân dọn dẹp tàn cục sau trận chiến chóng vánh chỉ diễn ra trong vài canh giờ. Sư này cũng giống như các sư khác, ra đó cùng nhau niệm chú giải thoát cho các linh hồn chết trận.
Sau khi siêu thoát xong, các sư cùng nhau trở về chùa, còn sư thầy kia về đến gần chùa, nhìn xung quanh, xác định không có ai theo dõi liền rẽ vào một ngã khác vào bên trong rừng rậm.
Kỷ Linh biết được thông tin Tô Định đã thoát khỏi chiến trường, chắc chắn đang lẩn trốn ở đâu đó trong nhà sư thì y mau chóng di chuyển đến chùa, mang theo rất nhiều lương thực lấy từ bên trong quân đội đến tặng. Mượn cớ này để tìm tung tích của Tô Định.
- Các sư cho hỏi, có người nào trông không quen xuất hiện hay không? Ta đang tìm kiếm người nọ để bắt về hỏi tội. – Kỷ Linh nói ra mục đích của mình.
Rất nhanh, các nhà sư bắt đầu suy nghĩ và nhớ lại xem mình có từng gặp người nào đó rất lạ lùng trong số mấy người ở đây hay không.
- Tiểu tăng đã nhớ. Có một người, hắn đi ở cuối hàng, mắt liên tục ngó nhìn xung quanh. Khuôn mặt của hắn ta... – Có một vị sư thầy nhớ ra và nói với Kỷ Linh.
- Hắn đi đường nào? – Kỷ Linh cũng không quan tâm mặt mũi cho lắm, vì hệ thống có thể giám trắc ra người đó có phải Tô Định hay không.
- Hắn… - Sư thầy này ngẫm hồi lâu cũng không có nhớ nổi, Kỷ Linh cũng không có kiên nhẫn, đành đứng dậy cúi chào rồi rời đi.
Kỷ Linh dựa theo thần thức quét xung quanh phạm vi khoảng hai mươi mét thì phát hiện ra một sư thầy, mặt mày cẩn trọng đi trong rừng. Đó chính là Tô Định. Vì để chắc chắn nên Kỷ Linh mới chạy tới đây hỏi thăm xác định chút đường đi của hắn, nếu không thì quét khắp thành này cũng khó mà tìm ra được.
- Ngươi trốn không thoát! – Kỷ Linh cười thầm rồi nhanh chân đuổi theo. Đồng thời cũng gọi Hãn Huyết đến bên cạnh để có tốc độ truy đuổi cao nhất.
- Thế giới mới, ta tới đây! – Kỷ Linh hưng phấn bứt tốc trong rừng, so về tốc độ thì Kỷ Linh chắc chắn là cao hơn.
Tốc độ vù vù, động tĩnh cực lớn làm cho Tô Định phía trước khoảng hai mươi mét cũng cảm thấy sợ hãi. Y rõ ràng có người đuổi theo sau nên không hề ngần ngại bỏ chạy một mạch vào trong rừng sâu.
Đến một cái hồ nước, hắn nhẹ nhàng bước xuống chứ không vội nhảy xuống để rồi tạo ra gợn sóng lăn tăn không dứt, bị người phát hiện ra chỉ có chết.
Nhưng mà Tô Định không biết được, hắn đã bị khóa chặt và không cách nào có thể thoát khỏi cái lưỡi hái tử thần ấy.
Tô Định nhẹ nhàng lặn xuống nước, dùng kinh nghiệm của mình, nín thở lâu nhất có thể.
Kỷ Linh chạy qua cái hồ nước nhỏ này, y biết Tô Định ở bên dưới đó nhưng vì chơi đùa, Kỷ Linh cố tình chạy ngang qua, làm động tĩnh thật lớn và rõ ràng để cho hắn có một con đường thoát.
Sau đó một đoạn, Tô Định không còn thấy được động tĩnh trên mặt đất, y trồi lên rồi thở hổn hển, bò lên mặt đất và nằm ra đó. Nghỉ ngơi ngắn ngủi vài phút, Tô Định lại đứng dậy chạy tiếp, chạy ra khỏi cái đất này, về báo cáo lại cho Hán Quang Đế cử binh sang dẹp loạn.
Kỷ Linh chạy nhanh ở phía đằng trước, chuẩn bị sẵn một sợi dây thừng, ẩn giấu cẩn thận để chờ Tô Định chạy qua rồi đạp phải. Sau đó lại chạy đến đằng trước khoảng vài trăm mét nữa, bố trí một cái hố khoảng nửa người rồi quay trở về canh trừng dây thừng.
Y giả dạng làm thợ săn, thân cởi trần cầm rìu nắm chặt dây thừng. Đến khi mà Tô Định vừa mới chạy qua, tạo tiếng động liền kéo dây.
- A!! – Tô Định hét toáng lên.
Kỷ Linh vội vàng chạy ra, sắc mặt giả như vô cùng bất ngờ, nhìn thấy cái đầu cạo trọc đó còn tỏ vẻ sợ hãi, thất kinh.
- Xin lỗi sư thầy, ta không biết là ngài. – Kỷ Linh vội vàng cúi người.
- Thí chủ, mau thả bần tăng xuống. – Tô Định giả vờ phong độ của một vị nhà sư nói ra.
- Được được, mong ngài thứ tội, để tối nay tôi chiêu đãi ngài một bữa thật ngon, được chứ? – Kỷ Linh vội buông lỏng dây, nhẹ nhàng thả Tô Định xuống.
- Không làm phiền thí chủ, bần tăng có chuyện gấp phải đi mau, nếu không sẽ bị trụ trì trách phạt. – Tô Định nói xong liền bỏ đi, bước đi khoan thai lại nhanh chóng vội vã làm Kỷ Linh cười thầm, giả vờ làm lại cái bẫy rồi chờ đợi.
Tô Định thấy ‘tên thợ săn’ này ở đó canh, đến khi ra khỏi tầm mắt của nhau thì lập tức bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất, không chút phong độ thư thái của phật tử. Chạy được một lúc, hắn dừng lại thở hồng hộc, lấy ra một túi nước, uống một hơi cạn sạch rồi tiếp tục chạy.
Còn Kỷ Linh cũng không canh ở vị trí đó nữa, y lên ngựa chạy đến vị trí cách cái hố khoảng hơn ba trăm mét rồi bày xuống một cái lều nhỏ, bên trong là đống than lửa, một que thịt xiên cùng một túi nước.
Sau đó y cất giấu Hãn Huyết, ngồi ở bên ngoài nổi lửa, nướng thịt, nấu canh xong xuôi thì Tô Định đến.
- Là ngài sao? Sư thầy? – Kỷ Linh lại hỏi.
Lần này y không hề nhận ra hắn, trông hắn lấm lem bùn đất, sắc mặt đỏ như ớt.
- Bần tăng trên đường gặp chút chuyện nhỏ mà thôi. – Tô Định vẫn trấn an để ‘tên thợ săn’ này không có nhìn ra điều đáng nghi.
- Ngài đi đường xa, hẳn là đã đói, ta có nấu nồi canh cùng chút cơm cho ngài đây. – Kỷ Linh bưng ra một bát cơm cùng một chén canh, chút rau củ.
Tô Định nhìn thấy thôi cũng ngán, so với đồ ăn trong phủ thì đống này chỉ là rác cho đám dân đen.
- Thật ngại quá, sư thầy có giới luật không được ăn mặn, nếu không thì tôi cũng đãi ngài một bữa thịt rồi. – Kỷ Linh lấy ra que thịt, vừa ăn vừa nói.
- A Di Đà Phật. – Tô Định niệm một tiếng rồi nuốt cơn thèm thuồng xuống bụng, ăn cơm canh chay.
Ăn xong, Tô Định vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn nhìn về phía miếng thịt xiên của Kỷ Linh mà thèm thuồng, nuốt nước miếng vài cái rồi quay mặt đi.
Kỷ Linh nhìn thấy biểu hiện của Tô Định, y lấy ra vài xiên thịt nữa, nhẹ nhàng đặt lên trước đống lửa rồi nướng qua nướng lại. Mùi hương thơm của thịt bay thoang thoảng khắp không gian, Tô Định ngửi thấy như vậy cũng không khỏi hoảng hốt, bụng kêu ục ục vô cùng khó chịu.
Kỷ Linh bình tĩnh chén xong thức ăn, vừa ăn vừa thưởng thức nó lại còn khiêu khích Tô Định làm cho Tô Đinh vô cùng bực tức nhưng không thể làm gì được. Hắn rất cay cú nhưng rất khó mà biểu hiện ra bên ngoài.
Sau khi thưởng thức xong, Kỷ Linh rời khỏi nơi này, y nói với Tô Định rằng mình sẽ ngủ ở ngoài rừng, nhường cho Tô Định ngủ trong lều làm hắn cảm động. Nhưng mục đích của Kỷ Linh không chỉ như vậy.
Tô Định thấy Kỷ Linh rời đi thì mau chóng lục soát xung quanh tìm kiếm thức ăn nhưng vô vọng, Kỷ Linh đã đem chúng đi hết và không để lại gì ngoài một cái chăn. Tô Định chỉ được ăn một chén cơm, một bát canh cùng vài miếng rau củ.
Tô Định ôm cái bụng đói đi ngủ.
Ngồi chờ đợi đến nửa đêm, mặt trăng bắt đầu lặn, thì Kỷ Linh trói chặt hai tay hai chân Tô Định lại, bịt mắt bịt miệng hắn rồi vác lên lưng ngựa như vác bao tải.
Kỷ Linh mang theo Hãn Huyết phi thẳng về Luy Lâu, tới gặp Lê Chân thì nàng lại lo lắng hỏi thăm.
- Ngươi đi đâu cả chiều vậy?
- Ta có chuyện phải đi nên mới đi. – Kỷ Linh lạnh nhạt đáp.
- Ừm. – Lê Chân nhẹ nhàng đáp. Nàng bỗng thấu rõ tình cảm Kỷ Linh dành cho mình.
Kỷ Linh đến gặp Trưng Trắc, còn mang theo một người thần bí đến nữa làm Kỷ Linh trở thành tâm điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT