- Làm sao vậy, đại ca? – Tên ngốc bên phải hỏi.

- Mẹ nó! Dám lừa ta!

Người này không trả lời, hắn bực tức ném cái hộp xuống đất. Hai tên kia vội chạy lại, cúi người nhìn thì thấy bên trong lả quả cầu đang phát ra ánh sáng trắng.

- Đây là thứ gì? Sao lão đại lại tức như vậy? – Tên ngốc hỏi nhưng tên kia cũng không biết gì, đành lắc đầu.

- Dám lừa mất Bạch Minh Lôi của ta! Hai ngươi phát lệnh truy nã, người nào giết được hắn sẽ thưởng một vạn lôi tinh. – Tên cầm đầu tức giận hạ lệnh.

- Bạch Minh Lôi xếp thứ 548 trên Lôi bảng? – Lão nhị bất ngờ thốt lên, còn lão tam gãi đầu. Đúng là tên ngốc, cái gì cũng không nhớ.

Vừa mới dứt lời, cả hai định chạy đi thì quả cầu trắng đó chuyển màu đỏ rồi phát nổ.

Bùm!

Hàng ngàn con nhện con mang theo cái bụng màu đỏ bành trướng đến cực đại, lớn gấp năm lần cái đầu của nó nhảy lên ba người kia sau đó liên tục phát nổ rồi lại sinh ra thêm hàng vạn con khác trên thân ba người.

Bọn chúng phát hoảng la lên.

- Là Bạch Tâm Thù.

Nói xong, đám nhện đó chui vào bên trong miệng của đám người này, theo mạch máu xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Chất dinh dưỡng của đám người này bị rút khô, sau đó chúng tụ tập về đại não để trở thành con nhện lớn bằng bàn tay.

Chúng phá hàm dưới, sử dụng sọ não làm thứ để bảo hộ cho phần bụng của mình, mà phần sọ đó dần dần lóe sáng, thứ ánh sáng trắng không khác nào ánh sáng vừa rồi.

- Đây rồi. Ba con Bạch Tâm Thù lại đến. – Tà Linh ngồi bên gốc cây nhìn vào bên trên lệnh bài, nó hiện ra ba quả cầu trắng đại biểu cho Hắc Tâm Thù.

Sở dĩ gọi là Bạch Tâm Thù vì chúng sử dụng lấy trái tim để sinh ra, và cái bụng trắng đó là điểm yếu nhất của chúng nên mới sử dụng sọ não để bảo hộ. Chỉ có Hoan Hỷ Tông mới có được cách luyện chế làm chúng tự bạo, mà cái hộp đó chính là đặc chế cho chúng, chỉ cần có người mở ra, chỉ sau vài giây sẽ phát nổ.

Chúng có bạo thể rồi sinh ra ngàn con nhỏ gấp mười kích thước trước đó với cái bụng đen, nhưng chúng lại không thể ở lâu bên ngoài sau khi phân tách bản thân.

Một con trưởng thành cỡ hai bàn tay có thể sinh ra được ba con bằng bàn tay. Mà chúng chỉ có thể tác dụng với mấy tu giả từ dưới cấp Tướng, đến cấp bậc cao hơn đều có tốc độ phản xạ nhất định, đều có thể đập chết chúng trước khi chui được vào người.

Đương nhiên là một con chui được vào cùng có thể sản sinh ra được một con Bạch Tâm Thù khác, chẳng qua là thời gian sẽ lâu hơn và dễ bị người cấp bậc Vương phát hiện rồi đem chúng diệt đi.

Tà Linh cũng phải tốn mất một con để có được cái hộp đó để đựng Bạch Minh Lôi lừa đám người này và hắn đánh tráo với nhau ngay lúc thu về. Lúc phát nổ đó, Tà Linh cũng may mắn biết được chúng thích nhất chính là mùi hương của Hoan tộc nên mới thoát một kiếp.

- Đúng là không uổng mạng của một đứa Hoan tộc. – Tà Linh cười xong rồi kiểm tra cái bao vải đó.

Ngay khi mở ra, Tà Linh bất ngờ phát hiện, đây là một đứa bé gái tầm tám tuổi. Điều làm hắn bất ngờ nhất chính là tại sao mùi hương của con bé lại mạnh mẽ đủ để ngửi thấy ngoài ba mét.

Đám cùng lứa cũng chỉ đến một mét là cùng, thiên phú của đứa đó đã vô cùng cao.

Phương pháp tu luyện của Hoan tộc có chút đặc biệt. Đó là sử dụng mùi hương trên cơ thể lan tỏa bao chùm lấy thiên địa linh khí rồi rút về bên trong cơ thể, lan tỏa càng xa thì tốc độ tu luyện càng nhanh. Đến cảnh giới cao hơn sẽ tăng thêm một mét phạm vi, vì thế mà so về cảnh giới thì Hoan tộc lại tu luyện rất nhanh sẽ đến viên mãn so với cùng cấp hai tộc.

Tà Linh sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại quyết định đem nó về đến Hắc Phong Nhai, nhờ đám Viên Long ở đó nuôi dưỡng hộ, thỉnh thoảng hắn sẽ lại đến thăm. Vì thiên phú như vậy, cách tu luyện của Hoan Hỷ Tông đó là sử dụng thiên phú của chúng để có tu vi, sẽ phá mất căn cơ của chúng.

Chính vì thế nên Tà Linh phải giữ lại, sau này sẽ làm công tác tư tưởng cho nó là chỉ có mình hắn mới là tấm gương để nó làm theo. Còn về kỹ xảo chiến đấu thì phải để cho nó tự mình thể nghiệm với đám tà vật hay đám Viên Long.

Mà ở tầm tuổi đó chỉ mới xuất hiện thiên phú, lúc đó căn cơ chỉ mới được hình thành nên vô cùng thích hợp để chiếm đoạt tăng tu vi, chính vì thế nên mới sinh ra khí tức làm Hoan tộc chán ghét. Dù xa đến mấy cũng nhận thấy.

Tà Linh cũng vậy, hắn suy nghĩ nửa tháng mới quyết định sử dụng cách này vì nó tăng tu vi nhanh hơn là Tà công Kỷ Linh đưa cho, nhưng mỗi lần sử dụng xong đều phải củng cố lại để tránh lây nhiễm khí tức ô uế, không thuần tà.

Lưu lại cô bé này là vì thiên phú, giáo dục tư tưởng rồi sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực cho hắn.

Việc Tà Linh là phân thân của Kỷ Linh cũng chỉ có Viên Long biết. Lần trước hắn đi đến rìa đảo cũng gặp không ít người dân nhưng họ cũng chỉ cho rằng đó là Kỷ Linh thật chứ không phải phân thân.

Kỷ Linh ở Địa Cầu đi dọc bờ sông xuống đến cửa sông Hát thì gặp được rất nhiều người tập trung tại đó, mọi người bận rộn bê đá cùng đất sét dựng lên một cái đài cao cho các vị tù trưởng, lạc tướng, tộc trưởng cùng nhau tuyên thề trên đó.

Còn cấp bậc phó tướng như Kỷ Linh trở xuống cũng chỉ có thể đứng bên dưới nghe và đồng ý. Đây là điều hắn không hề biết về hội thề Hát Môn.

Sau khoảng hai ngày chuẩn bị, mọi thứ đều đã hoàn tất. Những người như Kỷ Linh sẽ đứng phía sau lạc tướng, tù trưởng như Lê Chân nghe bài văn hội thề do mẹ của Trưng Lạc tướng đọc, Man Thiện.

Ngay khi Man Thiện bước lên trên đài, không khí xung quanh trang nghiêm hơn hẳn. Sau khi mọi người ổn định và bớt ồn ào, tất cả đều nhìn lên trên đài cao chờ đợi giọng nói của Man Thiện cất lên.

- Năm Kiến Vũ thứ 9, Hán Quang Vũ Đế sai Tô Định sang làm Thái thú cai trị nước Nam thay cho Tích Giao. – Ngay khi giọng nói ấy cất lên, tất cả đều có cùng chung một cảm xúc vô cùng khó tả. Giọng nói ấy ngay cả Kỷ Linh cũng dễ dàng bị chìm đắm trong đó.

- Khó trách có thể tập hợp được các tù trưởng, lạc tướng ở Cửu Chân, Nhật Nam, Hợp Phố, chiếm được 65 thành. – Kỷ Linh thầm than. Nếu không có bà ấy giúp đỡ thì Trưng Trắc, Trưng Nhị rất khó khởi nghĩa, cơ hội chỉ dưới một phần mười.

- Đến nay đã là năm Kiến Vũ thứ 16, Đông Hán tuy lớn, cử Tô Định sang chẳng giúp gì được cho dân chúng. So với Nam Việt, Triệu Hoàng thất trước kia thì Tô Định chỉ là con chó. Nam Việt tuy nhỏ nhưng so với Đông Hán còn tốt gấp ngàn lần.

- Bọn Thái thú Tô Định đốc thúc đồ cống, thu thuế muối, sắt cùng sản vật đất này, tô thuế đủ thứ. Hàng năm đều phải cống nạp một phần cho chúng, chúng tham lam lập sơn trại chuyên chặn đường cướp của đội sứ của ta.

Nghe nói tới đây, tất cả đều kinh ngạc, Kỷ Linh cũng vậy. Không ngờ Tô Định lại còn lập sơn trại thu sơn tặc về nuôi để chúng đi cướp phá các đội sang sứ.

- Chẳng vậy, chúng còn chèn ép con cháu ta làm chúng gầy yếu còi cóm. – Việc này thì Kỷ Linh cũng không quá bất ngờ.

- Nay ta cùng hai con – Trắc, Nhị và các lạc tướng, tù trưởng bốn quận tại đây lập hội thề. Thề với đất, với trời, với sông núi nước Nam Việt. Thề với các đời Hùng Vương, với Triệu Hoàng thất, với các con dân Lạc Việt.

Đến đoạn này, Kỷ Linh cảm nhận được nhiệt huyết, chiến ý cùng căm hận bùng nổ trong người, cảm giác muốn xông ra chiến trường chém giết cho xả hết chúng đi.

- Thề với trời đất, sông núi nước Nam việt. Thề với các đời Hùng Vương, Triệu Hoàng thất và con dân Lạc Việt!

Man Thiện vừa mới nói xong, các lạc tướng, tù trưởng cùng nhau hô vang lời thề với những sự vật, nhân vật được nhắc ở trên.

- Chém đầu đồng bọn Tô Định, lấy lại đất tổ! – Man Thiện lại nói.

- Chém đầu Tô Định, lấy lại đất tổ! – Lạc tướng, tù trưởng đồng thanh.

- Thoát khỏi ách cai trị của Đông Hán!

- Giữ cho muôn dân trăm họ thái bình thịnh trị!

- Giữ đất cho con cháu đời sau lớn lên trong no đủ!

Man Thiện nói ra bốn lời thề, các vị tù trưởng, lạc tướng quận Cửu Chân, Nhật Nam, Hợp Phố đồng loạt hô hào tương tự.

- Nếu việc bất thành, thì chúng tôi nguyện chết để đền tội.

Sau đó thì Man Thiện lui xuống cho Trưng Trắc đi lên.

- Thân mẫu đã lập hội thề xong, nay ta muốn tự lòng thề với đất trời, với chồng, với họ Hùng xưa kia. – Trưng Trắc đanh thép nói ra làm Kỷ Linh cũng có chút run run.

- Một, xin rửa sạch nước thù.

- Hai, xin dựng lại nghiệp xưa họ Hùng.

- Ba, kêu oan ức lòng chồng.

- Bốn, xin vẻn vẹn sở công lênh này!

Vừa mới nói xong, Kỷ Linh vỗ tay vô cùng to làm mọi người vô cùng khó hiểu nhưng Lê Chân lại không do dự làm theo. Về việc tại sao thì tý nữa nàng sẽ hỏi sau. Thấy Lê Chân vỗ tay, mọi người cũng vỗ theo dù không biết đây là ý gì.

Toàn quân vỗ tay giống như một lời chúc mừng cho sự thành công ngày hôm nay, cũng như khích lệ lẫn nhau cố gắng, củng cố tinh thần toàn quân.

Đó chính là ý nghĩ chung trong lòng mỗi người. Họ rốt cục cũng hiểu ra tại sao Kỷ Linh lại vỗ tay. Lê Chân cũng vậy, nàng cùng phải cảm ơn hắn thật tốt, nếu không thì sợ rằng quân ta sẽ khó tăng sĩ khí như vậy.

Còn thêm đôi voi chiến nữa thì khả năng thắng đều đã nắm trong lòng bàn tay.

Hội thề nhanh chóng kết thúc, tất cả mọi người được chiêu đãi một bữa khá đủ với rượu từ các tù trưởng miền núi xứ lạnh mang xuống. Kỷ Linh cũng làm một hớp, thì nhận ra đây vô cùng quen thuộc dù hắn uống rất ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play