Quyển 3: Địa Cầu!

Mọi người suy nghĩ hồi cũng đều gật đầu đồng ý. Thấy dân làng chấp thuận, Kỷ Linh được Trình Tú dẫn đi báo danh gia nhập quân đội của Trưng Vương đánh đuổi Thái Thú tàn bạo Tô Định.

Báo danh hoàn tất, Kỷ Linh quay qua hỏi Trình Tú.

- Mọi người đều không có họ, sao đệ lại lấy? Không sợ mọi người dị nghị sao?

- Thêm họ là cho dễ phân biệt trong cách gọi, vì không ai biết được ngày sinh của đối phương, mà cũng không gọi ngày sinh đối phương làm gì cả. Có người cùng tên, ngày tháng năm sinh thì không phải sẽ càng mệt sao? Thế nên tôi mới thêm họ Trình vào tên.

Trình Tú đáp để Kỷ Linh nhìn hắn bằng con mắt khác. Không phải vì chịu ảnh hưởng từ cuộc đồng hóa của phương Bắc, mà để có được cách phân biệt dễ dàng nhất. Kỷ Linh cũng nghĩ tới việc quen miệng gọi tên người cùng tên người thân trong nhà của mấy đứa bạn mình ngày trước.

Xác thực thì điều đó cũng là cách phân biệt. Hoặc gọi tên cùng biệt danh cũng vậy.

Kỷ Linh gật đầu xong theo Trình Tú đi thay quần áo. Trang phục của hắn thì đều cất trong không gian thức hải nên không ai có thể biết được. Mà hệ thống thì hắn chỉ coi nó là một thứ dùng để giám định vật phẩm.

Thanh Thuận Thiên Kiếm của hắn cũng vậy, nó mang màu vàng óng long lanh, quá thu hút người nên khó mà để lộ nó ra bên ngoài. Còn việc kiếm tiền để thuê người huấn luyện binh sĩ lập một thế lực riêng là chuyện vô cùng khó.

Thân thể mới này của Kỷ Linh cũng không có được rèn luyện qua, nó giống như thân thể Phong Thiên Phàm vậy. Cái thân xác Phong Thiên Phàm đó đã thất lạc ở trong bí cảnh gọi Pháp Thiên Trường Thanh Tháp mất rồi.

Kỷ Linh vào bên trong thức hải, nhìn thấy thiếu niên năm đó ở tinh cầu đầu tiên được khai thiên, bên cạnh còn có chín người khác đang ngắm nhìn thế giới này. Trong hai tháng, Kỷ Linh đã đến Thanh Thiên đỉnh phong, không gian thức hải vô cùng rộng lớn, đã có thể chứa thêm ba mươi khỏa tinh cầu nữa nên Kỷ Linh tận lực bồi dưỡng thêm mười khỏa.

Không gian thức hải mở rộng tương ứng với tinh điểm nhiều hơn lúc trước gấp ba lần. Điều này làm cho thời gian trưởng thành rút ngắn lại, tốc độ phát triển được đề cao. Đến giờ thì hai mươi khỏa tinh cầu đều đã khai thiên. So với đồng cấp thì Kỷ Linh chắc chắn mạnh hơn nhiều lắm.

Không gian rộng lớn chứa được bốn chục khỏa tinh cầu, nhưng hắn không vội. Tất cả đều đã trưởng thành, thành tinh cầu hoàn chỉnh đủ điều kiện để Kỷ Linh tiếp tục mở biển. Mười tinh cầu đồng loạt mượn lực lượng của những chòm sao phía Đông, chuyên thủy hệ để mở biển. Thời gian ước chừng khoảng ba tháng.

Kỷ Linh thuận tiện nói chút chuyện trong ngày với mấy mươi người này một chút rồi ra khỏi thức hải. Hai mươi khỏa tinh cầu đều có người tiếp quản, vì thế nên hắn cũng lười tăng thêm, vì không có ai quản lý, rất phiền lòng hắn. Mà chưa kể đến việc thế giới của hắn phải đưa sự sống từ bên ngoài vào, không thể tự mình sinh sôi, như thế thì phát triển chậm.

Kỷ Linh ở bên trong thức hải trò chuyện với người dân bên Tà Yêu tộc nguyên một đêm mà tinh thần vẫn sảng khoái, thoái mái đi ra khỏi ngôi nhà. Trời vẫn còn tờ mờ sương sớm mà người dân kéo nhau ra ruộng cày cùng người bạn tri kỷ, trâu nước.

Keng. Keng. Keng. Keng....

Tiếng gõ chiêng liên hồi vang lên, các thanh niên xung quân đều đã bắt đầu ra bên ngoài và tập hợp ở đầu làng. Mọi nông dân có con hay chồng đi lính cũng nghỉ tay ra vẫy chào tạm biệt. Kỷ Linh cùng Trình Tú cũng nằm trong đám người đó. Cả đoàn đi được một quãng đường thì tới bên dòng Nhị hà.

- Mọi người sẽ ở chỗ này vừa luyện tập vừa di chuyển ngược dòng, ba tháng sau buộc phải hoàn thành chế tác hơn hai trăm chiếc Mông Đồng cho mọi người qua sông. Phải mau chóng lên tàu hội quân với Trưng Lạc Tướng ở bên kia. - Vị nữ tướng giáp trụ đầy đủ mà Kỷ Linh cùng Trình Tú gặp trước đó cũng ở đây chờ sẵn.

Vật dụng có hạn, cho hắn khiêng gỗ chạy từ đầu làng này đến đầu làng khác cũng chịu nên việc chế tạo thuyền cũng rất hết mình. Vì Tổ quốc quên thân mình mới xứng anh hùng.

Kỷ Linh cùng mọi người dàn hàng luyện tập thể lực như chạy, bơi hoặc là đánh quyền đấu đối kháng. Một số bài võ vô cùng đơn giản. Nhưng trên chiến trường lại thực dụng một cách bất ngờ. Cùng mọi người luyện tập khoảng mười ngày. Một quả tinh cầu đã có biển, Kỷ Linh cảm giác tinh thần sảng khoái, thoải mái theo sóng vỗ rì rào vô biên vô tận.

Mà thần thức của Kỷ Linh cũng vẫn bao trùm được dù đang ở thế giới phàm nhân, không cách nào tu luyện. Thậm chí là hắn cũng không dám để lộ bản thân mình có thần thức, có thể tu luyện linh hồn vì thần thoại huyền ảo.

Kỷ Linh biết được điều này cũng không dám tùy tiện đi thăm dò linh tinh, vì nó nơi đây có quá nhiều bí mật. Thần thoại từ đâu mà có, không phải chỉ riêng dân gian tạo ra, một phần cũng có tác động từ bàn tay của những vị được gọi là thánh thần đấy.

Lôi Hoan Tinh.

Tà Linh xuất hiện ở cửa vào Hắc Phong Nhai, hắn quay lại vì đi sâu vào bên trong lại có rất nhiều bảo vật bay tán loạn, tà vật cũng ngày càng mạnh mẽ. Tà Linh thấu rõ thế sự nơi này, dù ra khỏi Hắc Phong Nhai có thể được vào Thiên Tà Ma tộc tu luyện nhưng ở mấy tông môn nhỏ hơn cũng không tệ.

Thế giới thực lực vi tôn, chỉ có thực lực mới giữ được bảo vật. Hắn rời đi cũng chẳng có gì trong tay ngoài mấy tấm bản đồ hiểm địa. Ở bên ngoài thì tốc độ tu luyện của Tà Linh nhanh hơn rất nhiều.

Đặc biệt là ở trong Hắc Phong Nhai có rất nhiều tà vật, rất nhiều tà tinh cho hắn đề thăng tu vi.

Tà Linh nhìn về phía mặt trời, Tiểu Khá từ đâu xuất hiện bên cạnh hắn nhưng hắn không để ý. Tà Linh quay người thẳng hướng Chiêu Tà trấn.

Đến khi mặt trời lặn, Tà Linh đến được Chiêu Tà trấn, bên cạnh hắn vẫn là Tiểu Khá bám theo suốt quãng đường dài. Tà Linh nhìn vào trong trấn, ngoại hình của bọn họ cũng không khác hắn nhưng mặt kẻ nào đều âm hiểm gian trá.

Tà Linh với vẻ ngoài cường tráng, một thân áo đen đi vào trong trấn. Một tên tà tộc chạy ra nói với hắn.

- Huynh đệ, gia nhập Hoan Hỷ Tông của ta đi, cách thức tu luyện độc nhất, phát triển vô cùng nhanh.

- Ừ.

Tà Linh cũng không từ chối. Chẳng cần cái tu luyện độc môn của Hoan Hỷ Tông, hắn cũng có công pháp còn có thể luyện đến Thiên Ma với tốc độ chóng mặt. Nhưng có một cái vỏ bọc bên ngoài cũng không tệ, làm việc gì đó cũng có thể lấy nó ra và kéo thanh danh Hoan Hỷ Tông lên cao.

Tà Linh đáp ứng nhanh chóng để thanh niên tà tộc kia vui mừng, ném cho Tà Linh một tấm lệnh bài khắc mỗi mặt một chữ "Hoan" và "Hỷ". Tà Linh nhận lấy lệnh bài sau đó đi theo tên tà tộc kia trở về tông môn.

Đi được một đoạn kha khá thì đến nơi, Hoan Hỷ Tông nằm trong một cái động quật, bên ngoài có một tảng đá khắc hai chữ Hoan Hỷ. Bên trong tối om không thấy bóng dáng ai lảng vảng. Tà Linh theo sau thanh niên này vào bên trong, cảnh vật bên trong rõ ràng hơn nhiều, giống như bước qua tấm rèm chắn vậy.

Vào bên trong, Tà Linh nhìn xung quanh cũng có rất nhiều người, đại khái gần trăm đều đang qua lại giữa hai bên làm gì đó.

- Bọn hắn đang làm gì thế? – Tà Linh hỏi.

- À, chúng à, đang nhận nhiệm vụ với trả nhiệm vụ. Bên trái là nhận, bên phải là trả. – Đệ tử Hoan Hỷ tông nói.

- Sao không để chung một phòng mà phải tách hai? – Tà Linh lại hỏi.

- Bớt nhiều lời. – Đệ tử Hoan Hỷ tông dẫn hắn đi cũng không đáp trả, hắn lạnh giọng trả lời.

Tà Linh cũng không thèm nói thêm nữa. Hắn đi theo một lúc, tới một cái thông đạo đèn hồng đầy mùi thơm.

- Phòng chữ Ất số bảy là phòng của ngươi. Chỉ cần cầm lệnh bài thân phận đó là có thể vào được. – Đệ tử Hoan Hỷ tông này nói xong cũng rời đi.

Tà Linh ở lại một mình đi tìm căn phòng Ất số bảy của mình. Đi đoạn đường khá dài thì hắn cũng tới nơi. Đặt tấm lệnh bài lên trước cửa, Tà Linh bước vào bên trong. Đúng như ý nghĩa của hai chữ Hoan Hỷ, bên trong đầy một màu hồng cùng với cánh hoa đỏ, mùi hương thơm khát.

Bên trong cũng chỉ có chiếc giường đá, màn che đỏ, một cái gối, một cái chăn, bàn đá tròn với bốn cái ghế đá, ngoài ra cũng có một cuốn tà công độc môn của Hoan Hỷ tông.

Địa Cầu.

Kỷ Linh luyện tập được mười bốn ngày, đến ngày thứ mười lăm thì trong rừng xuất hiện tiếng gầm gừ đầy uy mãnh của hổ. Kỷ Linh biết bản thân mình không thể như Võ Tòng đả hổ nhưng vẫn có được thần thức, hắn có thể ép nó quay về núi.

Hổ xuất hiện bên trong tầm mắt của Kỷ Linh, mấy vị nữ tướng cùng binh sĩ là người đầu tiên nhận ra nên phản ứng lại rất nhanh. Kỷ Linh còn muốn làm chút động tác giả đánh hổ để chủ lực là thần thức ép nó chạy thì mấy binh tướng này đã ra tranh.

- Mấy tân binh mau rời xa chiến trường.

Mấy vị quân binh này vũ trang đầy đủ, thấy hổ tới cũng không để cho bọn hắn đi đấu với nó, vì hiện tại cần quân để khởi nghĩa, không thể vì một con hổ mà lãng phí. Lại phải nhanh chóng hạ gục để không làm mất thời gian luyện tập của mọi người.

Kỷ Linh mười mấy này này cũng ngủ dưới màn trời trên chiếu đất cũng không có chuyện gì, mà muỗi cũng không có cửa đốt hắn vì thần thức của hắn liên tục phát ra bảo hộ hắn cũng mọi người. Mà không có hắn thì mọi người có thể đốt hương xung quanh chỗ nằm để có thể đuổi muỗi đi. Đây là một cách vô cùng hiệu quả mà hắn vẫn thường sử dụng.

Rời xa khỏi chiến trường, hổ bị mấy vị quân binh sử dụng vũ khí sắt sắc bén đả thương, liên tục bị cắt da cắt thịt, máu chảy đầm đìa làm khí lực của nó yếu dần theo thời gian. Cuối cùng thì nó ngã xuống, nữ binh thì rời đi, chuyện mổ xẻ đều nhường cho nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play