Nó chính là con đầu tiên phát cuồng lao về đám nhân loại, bị Viên Long bóp chặt rồi ném về địa bàn của mình.

- Ngoài ra thì còn có hai Tà Yêu Vương mới thuộc về phe nhân loại kia là Hải Giao cùng Lôi Kiếm. – Phi Hổ làm bá chủ Hắc Hải nói ra.

- Các ngươi mau chóng tập trung lực lượng của mình nhanh nhất, sau đó sẽ bắt hết đám nhân loại kia lại, ta sáu, các ngươi bốn. – Tà vật mở miệng nói, mà từ miệng hắn còn tràn ra hắc khí trông vô cùng ghê tởm.

Bốn người đồng thời gật đầu, bọn hắn biết mình không có đủ lực lượng để chống lại đám người họ, nhờ người ngoài tới thì trả giá đắt là chuyện đương nhiên.

Kỷ Linh nhìn thấy như vậy, biết chắc chắn rằng bản thân sẽ có một trận đại chiến với hắn, nhưng so sánh thì bên hắn vẫn có lợi hơn là một Yêu Hoàng, thậm chí có hai Yêu Hoàng vì Âm Ảnh.

Hắn cũng không thể khinh địch vì tà vật cấp bậc Tà Vương có thể vào được một con thì sẽ có con thứ hai, thứ ba, thậm chí là Ma Hoàng cũng tiến vào.

Kỷ Linh bỗng nghĩ tới Vạn Khô Vương lúc trước, tại thời khắc mấu chốt lại thất bại, chẳng nhẽ… Nghĩ như vậy, Kỷ Linh quay trở về gần bên cạnh Viên Long, tuy lực lượng hắn yếu nhưng có tà tinh không ngừng đưa đến từ bên ngoài, mỗi ngày đều có một vạn cho hắn tu luyện, chẳng mấy chốc rồi đến Tà Vương.

Chưa kể với số lượng tà tinh dành cho đám thú của hắn cũng đã đạt giới hạn, không thể tiếp tục hấp thu, cũng đều là tinh anh đạt đến Tà Tướng đỉnh phong, những con còn lại đều đến Tà Đồ đỉnh phong.

Muốn đến Tà Yêu Vương phải chuyển hóa từ tà lực sang yêu lực, chuyển hóa được càng nhiều thì cảnh giới càng được đề thăng, sau đó sẽ làm bàn đạp chuyển hóa huyết mạch toàn thân thành Yêu tộc.

Kỷ Linh còn dư lại chỉ khoảng hơn ba vạn chút, nhưng qua hai ngày hấp thu với tốc độ kinh người đều đã hết sạch, không còn lại chút cặn bã, có cũng chỉ là tro tàn của tà tinh lưu lại.

Tu vi cũng đến Tà Đồ bát trọng. Vì nghĩ tới Vạn Khô Vương lúc trước, Kỷ Linh buộc phải ở lại bên cạnh Viên Long, nếu không thì hắn cũng muốn ra ngoài chiến đấu rèn luyện một hồi.

Không thể cứ dựa mãi vào thủ hạ dưới trướng mình được, nếu đám người đó chết hết thì mình chỉ có trói tay dâng đầu cho người ta chém.

- Khí tức này… thật mạnh, có người đột phá! Mẹ nó! – Tà vật cao lớn thu hút ánh nhìn chửi thề một câu, cả người bỗng biến mất, sau đó xuất hiện bên rìa đảo.

Theo mắt hắn nhìn lại thì có một màn sáng bảy sắc cầu vồng đang che phủ cả cái đảo này, mà độ cao cũng tương ứng với độ cao của đại thụ trung tâm đảo. Kỷ Linh cũng thấy tà vật này xuất hiện ở rìa đảo từ trong thần thức, biết nó bồi hồi không dám vào ở bên ngoài cũng yên tâm phần nào.

Chỉ hi vọng hắn không đem đám người kia ném vào trong này, vì toàn bộ Tà Yêu Vương dưới trướng đều đã có việc của mình, năm con thú tinh anh của hắn cũng phải bế quan chuẩn bị đột phá lên cấp Vương.

- Các ngươi cố gắng dây dưa với bọn hắn, nhớ là tận lực dây dưa, bọn hắn có công pháp hoàn chỉnh dẫn dắt nên lực lượng chắc chắn không kém các ngươi. Tên tà vật kia đã bị vây ở ngoài đảo, chỉ cần hắn không đem bốn tên kia tới thì chúng ta chắc thắng. – Kỷ Linh vội truyền âm cho ba người đang giành giật lại tà yêu về lại tay.

Âm Ảnh thì đang trợ giúp hắn tìm mấy loại dược liệu kia nên khó thể trở về ngay được. Ít nhất là trong vài phút, vài phút bay hơn bảy ngàn chín trăm dặm là tốc độ vô cùng kinh khủng rồi.

Mà tà vật này trong chớp mắt tiến đến, hẳn là có thủ đoạn đặc thù nào đó.

Kỷ Linh cũng vội nhìn về phía xa, mặt đối mặt với tà vật.

Tà vật nở nụ cười tà ác, ánh mắt hắn nhìn vào Kỷ Linh đầy thèm thuồng, trông hắn như thấy được bảo vật.

- Rất muốn một quyền đập chết tên này. – Trong lòng Kỷ Linh nói.

- Có thể. – Hệ thống bỗng lên tiếng làm Kỷ Linh giật mình kinh ngạc.

- Thật sao? – Kỷ Linh hỏi lại. Hắn không tin không có cái giá nào đó.

- Lấy mạng ngươi ra đổi. – Nghe hệ thống nói vậy, Kỷ Linh đang dâng trào cảm xúc bỗng bị ném xuống đáy vực. Nhưng cũng rất nhanh liền lấy lại tâm trạng.

- Mười vạn chiến công, cũng không đáng một mạng của Tà Vương. – Kỷ Linh nói.

- Quên thông báo chu ngươi, bảng giá cứu mạng mới cập nhật, mỗi lần chết đều gấp đôi chiến công với lần ngươi chết gần nhất. Dù ngươi đã trả xong hai mươi vạn chiến công kia, lần thứ ba chết vẫn sẽ lấy hai mươi vạn chiến công nhân đôi lên.

Hệ thống băng lãnh nói làm tâm tình Kỷ Linh lại tụt xuống đáy vực, thật không biết nói gì với cái hệ thống chết tiệt, làm cái quái gì cũng cần chiến công.

Nhưng Kỷ Linh nhất định không để mình chết một cách lãng xẹt như vậy nữa, khốn khiếp, chết vì kiệt sức. Mỗi lần nghĩ lại đều thấy ấm ức.

- Được rồi, trước không cần quan tâm tà vật kia, đi xem người dân như thế nào trước đã.

Kỷ Linh hiện tại cũng không dám để đám tà yêu ra ngoài chiến đấu vì sợ lúc trở lại sẽ gặp vây công. Nên chỉ có thể nhốt mình trên đảo chờ Viên Long đột phá xong.

Mấy người dân của hắn triệu hoán ra đều từ thời nhà Lý qua trang phục là biết. Còn thời đại trước đó như nhà Đinh hay Đông Sơn thì hắn bó tay, hắn chỉ chú ý nhất là nhà Lý cùng Lê.

Kiến thức thì ai cũng có nên gộp lại ghi lên vỏ cây, vì gỗ để làm nhà, đá lại khó khắc nên chỉ có thể sử dụng vỏ cây làm sách vở.

- Âm Ảnh, trở về thì nhớ mang theo một bộ da thú. Cũng cẩn thận tà vật bên ngoài đảo. – Thấy người dân của mình khốn khổ như vậy, Kỷ Linh dặn dò Âm Ảnh một hai tiếng.

Âm Ảnh cũng không đáp lại, Kỷ Linh cũng không bận tâm tới.

Kỷ Linh cũng quan sát ở bờ biển, rất nhiều người biết đan cây mây thành giỏ, thành lưới bắt cá, cũng đỡ phải hắn chỉ dạy, mọi người đều có ý thức có công việc của riêng mình. Mà sông thì hắn cũng không tìm thấy bất cứ con cá nào, nên cũng không bảo bọn hắn ra bắt hay đi xuống tít tận phía Nam.

Trừ khi là có xe ngựa, đường tốt mới đi.

Mỗi người làm việc đều có một cái giỏ mây, hiện tại cũng không có nhà, mà nhà cũng không phải nhà riêng, dù sao đất đai có hạn mà con người lại nhiều, hắn xây nhà lầu trăm mét vuông, phân ra năm phòng hơn mười bảy mét vuông là đủ. Mười lăm phòng nhân với ba mươi ngôi nhà lầu, tức là bốn trăm năm mươi phòng.

Mà một phòng hoàn toàn có thể sống một nhà ba người, bốn người. Đám trẻ cũng có cha mẹ của mình, thời Lý thì quy chế về cũng đã có sơ bộ về thống kê nhân khẩu, nhưng chế độ đa thê cùng nhiều con vẫn còn, nếu không thì thế kỷ 20, cũng không sinh một nhà bảy tám người con.

Nên nhân số có tăng cũng là chuyện hiển nhiên, mà họ cũng chẳng có cơ hội, họ đều có ý thức, không như dã nhân không biết xấu hổ. Hoàn cảnh chung quanh đều quang đãng, muốn làm đều khó, bọn họ chỉ có thể nhịn đợi có nhà cửa lại hành sự.

Kỷ Linh cũng không có hứng thú với đám người họ, dù sao thì đều đã có ý trung nhân, muốn đổi một người khác kết bái phu thê là việc rất khó.

Mà hơn ba trăm Tà Yêu mượn xác Tà tộc kia cũng không thể tu luyện theo cách Tà Yêu tộc nữa nên tu vi đều chỉ Tà Đồ, cao nhất là Tà Tướng. Mà mỗi người đến được Tà Đồ đều đã sơ bộ kết thành tà đan, Tà Tướng xem như đan thành, Kỷ Linh cũng vậy.

Kế tiếp lại đi quan sát tiến độ đào mương của họ cũng được nửa chặng đường, có thể vận chuyển đường sông xuống phía Nam.

Kỷ Linh nhìn qua lại chuyển qua nhìn về phía mấy đứa trẻ, bọn chúng cũng không buồn, vì một con trâu nước vừa mới sinh ra một con nghé con làm bọn trẻ hứng thú xúm xụm lại quan sát, đồng thời cũng chăm sóc thay cho trâu mẹ.

Đám binh lính cũng huấn luyện các lệnh cơ bản theo lời Kỷ Linh như nằm, ngồi, bắt tay, ngồi hai chân cùng đi một vài quãng đường. Thậm chí là cả tấn công người, nhưng tất nhiên là người cỏ, không thể lấy người thật ra được, dù sao thì không có đồ bảo hộ thực sự an toàn với đám tà yêu hơn xa chó Địa Cầu này.

Lực cắn của mấy con chó con này vô cùng mạnh, một ngoạm đứt đầu người cỏ cùng với cây cột ở sâu bên trong thân thảo nhân.

Nếu chúng trưởng thành hay có tu vi thì chắc chắn là vô cùng kinh khủng, chỉ cần trưởng thành thôi chắc cũng đủ cắn đứt tay nhân loại thông thường. Hắn cũng định để cho chúng hấp thu tà tinh nhưng đều không thành, vì bản chất chúng không thể tu luyện, nhưng chúng lại phát triển về phương diện thể chất.

Thế chất chúng càng khỏe thì lực sát thương hay phòng ngự của chúng càng mạnh. Kỷ Linh cũng không còn chuyện gì nữa, chỉ có thể ngồi chờ đợi thời gian trôi qua, ngồi xem xem có đồ vật gì mới trong chợ phiên hay không, còn tà vật bên ngoài kia thì vẫn là đợi Viên Long ra xử lý.

Tà vật tu luyện chính là thân thể, chúng là vật chết, không có đan điền nên chỉ có phương hướng là thân thể để đi.

- Đúng! Quên mất là mình còn có phương thức tu luyện linh hồn. Có thể cho bọn họ điều khiển tà yêu.

Kỷ Linh vỗ cái trán của mình, đã không thể chuyển đổi thành tộc khác, vậy cũng không cần, có thể cho bọn họ tu luyện linh hồn điều khiển tà yêu trong cái thế giới vô cùng có lợi cho bọn họ thế này.

Đồng thời cũng có lòng tin để bọn họ an toàn ở chỗ này, binh lính khống chế yêu thú lại càng thêm thuần thục, hai bên càng thêm tin tưởng lẫn nhau. Nếu hắn không nghĩ đến vấn đề tu luyện thì thật quên mất bản thân có phương pháp tu luyện linh hồn.

Kỷ Linh nghĩ tới điều này, lập tức lấy ra cuốn công pháp mà Thương chủ đưa cho sau đó lại hóa thân Tà tộc rồi dùng móng tay khắc lên trên đá. Ngoài tên công pháp là Tỏa Liên Hồn Pháp cùng với pháp quyết cùng Thương chủ với vài đồng xu làm tên tác giả.

Còn mấy cuốn công pháp xuất từ hệ thống ra đều để tên hắn.

Kỷ Linh lại lôi tà tinh ra hấp thu, tu vi vừa đủ đạt đến Tà Tướng nhất tinh, tà đan đã thành. Sau đó hắn để cho binh lính cùng mấy người lớn theo hướng dẫn của hắn đi học tập Tỏa Liên Hồn Pháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play