“Ta tự nhiên quan tâm.” Triệu Hủ lẳng lặng nhìn y: “Nhưng vương triều này, cuối cùng họ Hiên Viên, không họ Triệu. Những ngày qua, ta một mực nghĩ, vẫn nói minh quân phải rộng đường ngôn luận, phải vời hiền nạp gián (can gián), nhưng thiên ngôn vạn ngữ hỗn loạn cỡ nào, trong những lời nói này có bao nhiêu chân tâm, bao nhiêu giả ý, bao nhiêu là công, bao nhiêu tư mưu? Ngay cả chính ta, trước tổ chức biên soạn luật lệ, cũng ít nhiều dẫn theo chút tư tâm.”

Thần sắc Hiên Viên Hối dần thả lỏng, ngoài miệng vẫn như cũ nói: “Ngươi đây là lùi một bước để tiến hai bước?”

Triệu Hủ cười cười: “Có lẽ là vậy… Lúc trước ta từng nói với Vương gia, ta thuở thiếu thời từng muốn chung quanh du lịch, đầu tiên là tại trường thái học, sau đó theo Vương gia đi đến Túc Châu. Không đạp khắp sơn hà, làm sao có thể hiểu được thiên hạ, làm sao phụ tá Vương gia chữa khỏi thiên hạ?”

“Đây cũng là tìm cớ, lẽ nào ta đã xem qua thiên hạ này?”

Triệu Hủ nhẹ nhàng chỉnh chỉnh tóc tai cho y: “Huống hồ, ta tin Vương gia có thể không thiên vị không ỷ lại xử lý quốc sự, ta cũng tin Vương gia có thể toàn tâm toàn ý xử trí việc nhà. Trọng thần trong triều một người cũng không mang đi, toàn bộ để cho ngươi, còn ngoài ngạch đưa ngươi một Thôi Tĩnh Hốt…”

Hiên Viên Hối hừ lạnh một tiếng, lại nói: “Ngọn nguồn ta đại khái cũng biết, ngươi không sợ ta thừa dịp ngươi không ở, thuận thế…”

“Coi như ta tin sai người, cũng là ta gieo gió gặt bão, không trách Vương gia, thế nào?”

Thấy Hiên Viên Hối ngoài miệng vẫn không vui, nhưng đáy mắt cũng đã buông lỏng, Triệu Hủ lòng vừa mừng, vừa mất mát, nhẹ giọng nói: “Còn một đoạn thời gian này, ta chính là muốn nhìn Vương gia đăng cơ, thời điểm đó chúng ta sẽ cùng nhóm Thẩm Mịch cẩn thận trao đổi.”

“Muốn đi bao lâu?” Hiên Viên Hối rầu rĩ nói.

“Thời điểm thích hợp sẽ về.”

Hiên Viên Hối im lặng không lên tiếng, Triệu Hủ lại nhẹ giọng cười rộ lên —— Tiểu vương gia đến cùng vẫn là lớn rồi.

Phu phu Túc vương bên này quyết định, lại cẩn thận rõ ràng mà thương lượng công việc to nhỏ, thông báo nhóm người Chỉ Cức, Thẩm Mịch, rốt cuộc chiếm được chiến báo của Đậu Lập —— Đặng Phiên Vân chết, Đặng quân mất chủ soái, mỗi kẻ như chó nhà có tang, đang xuống tinh thần muốn hàng, bây giờ đại giang phía nam, đã hoàn toàn trong tay Túc vương.

Trường An cùng Lạc Kinh, chân chính trở thành hai toà cô thành.

“Không bằng phơi thây Đặng Phiên Vân mấy ngày, dao động quân tâm Đặng đảng.”

“Đúng, thẳng thắn treo lơ lửng thủ cấp của hắn thị chúng, cho lão tặc Đặng Tường nhìn.”

“Trường An thành cũng bị đói đã lâu, ta thấy dứt khoát ngừng ném lương thực vào trong, trực tiếp đánh tới đi!”

Đại thắng trong tầm mắt, Hiên Viên Hối đơn giản triệu hết thảy liêu thuộc địa vị cao cùng nhau thương nghị, nhóm mưu sĩ ngươi một lời ta một lời, mỗi người tinh thần phấn chấn.

Hiên Viên Hối nâng cằm nghe, đột nhiên liếc nhìn một thiếu niên im lặng không lên tiếng: “Độc Cô Hối, ngươi nói một chút.”

Vừa nghe họ này, toàn trường thoáng chốc tĩnh lặng, ánh mắt của mọi người đều dừng trên mặt thiếu niên kia.

Độc Cô Hối đứng dậy hành lễ, giơ tay nhấc chân đầy đủ thành thục thận trọng không nên có ở tuổi của hắn: “Bẩm vương gia, mạt tướng cho là trước đánh hạ Lạc Kinh, còn cho Đặng Phiên Vân giữ mấy phần thể diện.”

Triệu Hủ ngồi thẳng người, có phần đủ hứng thú mà nhìn chằm chằm thiếu niên này, không ngoài ý muốn quanh thân Độc Cô Hối run lên, hiển nhiên cực kỳ đề phòng đối với mình.

“Ồ? Nói nghe một chút.”

“Lạc Kinh vốn là Đông Kinh, vũ khí phòng thủ đều cổ xưa hơn so với Trường An, hơn nữa thời gian vây nhốt Lạc Kinh so với Trường An chỉ dài không ngắn, lại không có yếu nhân Đặng đảng phòng thủ, chiến ý đã tán loạn. Nếu như đánh hạ Lạc Kinh, quân tâm dân tâm Trường An càng dao động, đến lúc đó càng không cần tốn sức.”

“Độc Cô thị cùng Đặng đảng có thể nói là huyết hải thâm cừu, ngươi vì sao phải giúp Đặng Phiên Vân lưu lại toàn thây? Lẽ nào bản vương lúc trước lăng trì sống Đặng Phúc Vũ chính là tàn bạo bất nhân?” Hiên Viên Hối hiển nhiên đối với thiếu niên này khá là hài lòng.

Độc Cô Hối ứng đối có độ: “Kẻ bề tôi, há có thể nhân tư phế công? Lúc trước điện hạ lăng trì Đặng Phúc Vũ, chính là hắn mạo phạm trước, suýt nữa thương tới tính mạng Tư Đồ, nhưng Đặng Phiên Vân chính là chết trận, tình huống có chỗ bất đồng so với Đặng Phúc Vũ. Ngoài ra, thiên hạ đại thế đã định, nếu như điện hạ có thể ra tiểu ân tiểu huệ, biểu hiện Túc Châu ta đức hạnh nhân nghĩa chi sư, hai quân coi giữ đều sẽ cảm niệm điện hạ khoan nhân, dồn dập mang cơm giỏ canh ống tới nghênh đón vương sư.”

Không biết là có cao nhân chỉ điểm, hay là hắn thật sự thông minh, ngược lại là mò thấu triệt tâm tư Hiên Viên Hối.

Triệu Hủ cười thản nhiên: “Tương môn không khuyển tử, Độc Cô công tử nói rất có mấy phần đạo lý, Vương gia thấy thế nào?”

“Ta cùng với Tư Đồ tâm ý tương đồng, đông khanh nếu như không có dị nghị, Túc Trữ Ân, ngươi mang theo phụ tá lấy điều lệ đến.”

“Chờ đã.” Triệu Hủ lại cười nói: “Độc Cô biểu đệ vạn dặm xin vào, chúng ta làm huynh tẩu cũng chưa hảo sinh khoản đãi, số lễ này cũng không nói đủ, ta thấy không bằng cơm trưa để Vương gia cùng ta vì biểu đệ đón gió thì thế nào?”

Độc Cô Hối đến cùng còn rất trẻ, trên mặt thoáng chốc cứng đờ, Hiên Viên Hối lại cười đến thoải mái: “Vẫn là Vương phi nghĩ chu đáo, Thủ Ninh đi chuẩn bị bữa cơm đi.”

Một bữa cơm trưa Độc Cô Hối ăn không biết vị, chỉ nhớ rõ cuối cùng Túc vương phi nhàn nhạt đề ra một câu: “Hiện tại danh tự của ngươi chưa có vấn đề, sau này sợ vẫn phải là cấm kỵ một, hai, đến lúc đó kính xin Vương gia ban tên lấy rõ vinh sủng.”

Hắn ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi lều, Hiên Viên Hối mới nói: “Ngươi tội gì doạ hắn.”

Triệu Hủ nhíu mày, “Ta chỉ thăm dò ngọn nguồn của hắn, ngươi cũng không bỏ được? Rốt cuộc là người nhà mẹ ngươi, vẫn phải khách khí.”

“Ta đối với hắn, có đối Triệu Khôi khách khí chỗ nào? Huống chi mẫu gia ta ở dân tộc Hồi Hột, đừng dính loạn.” Hiên Viên Hối ngoắc ngoắc tay Triệu Hủ, kéo Triệu Hủ vào trong ngực của mình, cười thích ý.

Triệu Hủ khá là không khỏe mà tìm cách giãy giụa, thấy y kiên trì, cũng đành thôi: “Nếu là họa quốc Yêu Hậu, ta sẽ mở miệng. Trước kia Độc Cô thị là quốc công, Triệu thị chỉ là quận công không giả, có thể sau…”

“A.” Hiên Viên Hối cười cười: “Xác định sẽ không để ngươi thiệt thòi, còn muốn cái gì, cùng nhau đề ra, hôn quân ta sẽ đáp ứng ngươi.”

Triệu Hủ thở dài một tiếng: “Ngươi biết ta hiểu ta, buông tay ra là được. Ta sẽ mang theo mấy ám vệ, một là phòng thân, thứ hai cũng có thể cùng ngươi đưa thư. Nếu như ta một đường có đăm chiêu suy nghĩ cái gì, tất nhiên sẽ báo cho ngươi biết. Rất nhiều chuyện, nếu không phải tận mắt thấy, chỉ sợ cũng bị người dưới giấu diếm, không nghĩ ra đối sách tốt.”

“Nếu như nói có chuyện gì muốn ngươi làm, nói tới nói lui, cuối cùng cũng chỉ có một việc” Triệu Hủ vươn tay xoa mặt y: “Trân trọng thiện gia.”

Hiên Viên Hối mím môi không nói: “Ngươi nhất định phải đi?”

Triệu Hủ lấy tiêu ngọc trên bàn: “Muốn nghe cái gì, ta thổi cho ngươi nghe?”

Nửa ngày không thấy đáp lời, Hiên Viên Hối mới đầu là kinh ngạc, ngay sau đó tự tiếu phi tiếu nói: “Ý trên mặt chữ?”

Bị tiểu lưu manh đùa cợt, Triệu Hủ che giấu cười cười, tấu một khúc Bồ Tát Man.

Bước ra cửa trăng đã tàn, mỹ nhân và nước mắt từ biệt



Khuyên ta sớm hoàn gia, cửa sổ xanh biếc người tựa hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play