Kiếp trước hắn thực sự nã một phát súng vào người Triệu Tử Vũ.
Bạn trai à, cậu có sự hiểu biết chuẩn xác về bản thân mình như vậy ư?
Cậu cầm điện thoại di động, một hồi lâu không nói ra lời. Nhưng lời nói của Tạ Tuy như tiêm cho cậu một liều thuốc an thần, làm cho sự lo lắng, buồn bực trong lòng cậu tản đi.
Tạ Tuy cụp mắt, quyết định tiên phát chế nhân. Đối với sự thấu hiểu của hắn với Tống Dụ, sợ là sẽ có một số việc cậu nhóc sẽ sĩ diện mà kìm nén một thời gian dài không chịu mở miệng. Hắn hỏi: “Tại sao lại đột nhiên hỏi về vấn đề này?”
Đôi mắt Tống Dụ khẽ chớp, nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, trong não bộ tâm tư quay một vòng.
Cậu quyết định cùng hắn thẳng thắn: “Còn nhớ đến những giấc mơ trước đây tớ thường kể không?”
Tạ Tuy: “Ừm.”
Tống Dụ nói: “Tớ mỗi lần nằm mơ đều là về chuyện của cậu.”
Tạ Tuy cười: “Thật tốt.”
Tống Dụ: “Không tốt!” Tốt cái đầu cậu!
Tạ Tuy: “Ừm, là tôi không tốt, khiến cậu nhiều lần mơ về tôi.”
Tống Dụ: “……” Cậu nỗ lực kéo đề tài lại, nói: “Tớ mơ đều là chuyện tương lai, cậu tin không?”
Tạ Tuy ngừng lại vài giây, nghĩ xem chính mình nên phản ứng gì mới tương đối bình thường, cuối cùng chậm rãi cười: “Dụ Dụ của tôi lợi hại như vậy sao?”
Tống Dụ: “……”
Lỗ tai tỏa nhiệt, mặt đỏ bừng!
Nhưng mà tinh thần thẳng nam sau khi bị chuyện yêu đương áp chế lại mơ hồ bị kích động muốn bắt đầu trỗi dậy rồi.
ĐM, tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đây này!
Nói nhảm cái gì đó!
Tống Dụ bảo: “Giấc mộng này rất dài, như là một bộ phim vậy, gọi điện thoại tớ sợ nói không rõ ràng, cậu đến thành phố A rồi tớ nói cho cậu.”
Tạ Tuy cười khẽ, âm thanh lãnh đạm, có một loại dịu dàng khó diễn tả như bóng đêm: “Được, làm trao đổi, tôi cũng sẽ nói cho cậu biết một bí mật.”
Tống Dụ trợn to mắt, lòng ngứa ngáy như thể bị một cọng lông chim quét qua, “Cái gì thế?”
Tạ Tuy bảo: “Nói ra thì không còn là bí mật nữa.”
Tống Dụ chỉ có thể đè nén xuống: “Được rồi, tớ chờ cậu.”
Tống Dụ mắc bệnh tự bế mười năm, ở thành phố A tự nhiên không có bạn bè gì, Tống Uyển Oánh thân là chị gái, nhận được lời dặn dò của cha mẹ dẫn cậu đi chơi.
Ngày hôm sau, cha mẹ đều đã đến công ty.
Thời điểm Tống Dụ ăn sáng, Tống Uyển Oánh ngồi bên cạnh cho con vẹt ăn, vừa ăn vừa truyền dạy những lời thả thính của mình cho nó: “Nào, đọc theo chị, ‘Anh là niềm vui của tuổi trẻ, mà người thiếu niên em thích cũng là anh’*.”
*Đây là một câu thả thính chơi chữ bên tiếng Tàu (你是年少的欢喜,喜欢的少年也是你。), nhưng dịch tiếng Việt ra thì không còn chơi chữ nữa.
Con vẹt Macaw há mồm ăn, cùng cô nói chuyện: “Vô sự hiến ân cần, phi thường yêu anh!*”
*Câu thành ngữ đúng là: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”, tức là khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Tống Uyển Oánh ha ha ha cười nửa ngày.
Tống Dụ ở bên cạnh uống sữa tươi, nghe mà cay con mắt, cảm thấy bà chị quả thực tẩu hỏa nhập ma.
Tống Uyển Oánh rửa tay xong rồi ngồi xuống đối diện với Tống Dụ. Hôm nay cô theo phong cách thiếu nữ tinh xảo, ăn mặc thật xinh đẹp, từ kiểu tóc đến vòng tai đều phối hợp, ngồi ở trước gương giằng co hai tiếng mới làm xong.
“Mau lên, ăn xong rồi theo chị đi tham ban.”
Tống Dụ: “Ai?”
Tống Uyển Oánh kích động mở điện thoại ra, quẹt màn hình lên, ảnh nền điện thoại chính là một tấm kiếm khách mặc bạch y, da dẻ màu đồng cổ, ngũ quan cương nghị, đứng ở trong rừng trúc một màu xanh lục, lộ ra vẻ tiêu sái và khí phách khó diễn tả.
“Mau nhìn anh rể tương lai của em!”
Tống Dụ: “……” Tại sao cậu lại nhớ rõ anh rể mình là một người đàn ông nho nhã, tuấn tú, da dẻ trắng trẻo vậy ta.
Nhưng mà chuyện trong mộng, ai có thể chắc chắn chứ.
Đối với nhân duyên của chị gái mình, cậu vẫn lựa chọn câm miệng.
Lúc sắp rời nhà, Tống Uyển Oánh nhất định phải chạy lên lầu lần nữa để bổ trang, Tống Dụ nhàm chán buồn tẻ ngồi ở trên bàn đọc báo.
Trên báo trang nhất là chuyện về Tạ gia, nhưng không phải là thế hệ của Tạ Tự Niên, dù sao loại ân oán hào môn thế gia này cũng không có mấy người dám công bố ra.
Là Hâm Nhuệ – công ty khoa học kỹ thuật mà đứa con trai cả của Tạ Tự Niên, Tạ Minh Sâm nhậm chức giám đốc.
Chuyện bê bối đầy trời, đầu tiên là tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, lại bị người kiện cáo trò chơi bọn họ đang phát triển là hàng sao chép. Hiện tại, trên mạng tiếng mắng vang dội, cổ phiếu của công ty trên thị trường chứng khoán liên tiếp rớt giá.
Có vẻ như sự tình đã lên men mấy ngày.
Tống Dụ lên weibo.
Trên ba vị trí đầu của hot search có một cái là về Hâm Nhuệ.
Độ nóng bây giờ còn chưa tan, bấm vào là đủ loại nhục mạ điên cuồng từ dân mạng.
Nguyền rủa Hâm Nhuệ mau mau đóng cửa, cấp cao mau mau chết đi.
Tống Dụ đối với chuyện này ngược lại không hứng thú gì.
Xác thực mà nói, điều cậu chú ý tới chỉ là cái tên Tạ Minh Sâm.
Đám dân mạng ngóng dài cổ chờ mong sợ là sẽ bị thất vọng, muốn một công ty trên thị trường đóng cửa không phải là chuyện đơn giản, nhanh chóng như vậy, huống hồ chi chống lưng của Tạ Minh Sâm là Tạ gia.
Loại tin tức này càng ép sẽ càng gây nên sự phẫn nộ của dân chúng, hơn nữa Tạ Tự Niên chính mình đang bận bịu tới sứt đầu mẻ trán, hẳn là cũng không rảnh bận tâm chuyện bên thằng con trai cả, cho nên bỏ mặc nó treo trên hot search lâu như vậy.
Tống Uyển Oánh xuống lầu, thần thái sáng láng.
Tống Dụ cất tờ báo đi, từ trên xuống dưới đánh giá cô một cái, hỏi: “Chị là lấy thân phận gì đi tham ban?”
Tống Uyển Oánh vén mái tóc xoăn lên, nói: “Quá đơn giản, chị bằng năng lực xã giao xuất sắc mà đường hoàng minh bạch giành được tư cách tham ban trong số fan của anh Minh Hạc. Còn hình tượng hiện tại của chị sao, đại khái là một nữ sinh viên đại học thanh thuần, yên lặng theo đuổi thần tượng.”
Tống Dụ cười nhạo: “Nữ sinh viên đại học thanh thuần?”
Tống Uyển Oánh: “Không sai.”
Tống Dụ: “Chị đang vẽ nên ảo cảnh gì vậy? Ngày hôm qua không phải là muốn đi theo kịch bản nữ giám đốc bá đạo sao?”
Tống Uyển Oánh bình tĩnh mà nói: “Vẽ nên một tình yêu đơn thuần không có bất cứ tạp chất gì.”
Tống Dụ: “666.”
Tống Uyển Oánh gảy khuyên tai một chút, thở dài nói: “Xét đến cùng vẫn là chị quá nghèo, bề ngoài mặt mày rạng rỡ, nhưng bên trong thế nào trong lòng đều biết rõ. Em nói xem, sao tư tưởng của bố cứ mãi cổ hủ vậy. Mà không chỉ có bố, còn có cả một nhóm bạn bè doanh nhân trung niên của bố nữa, ha ha.”
Tống Dụ vạch trần cô: “Chị nếu thật sự yêu anh ta thì tự bán gia sản của mình đi. Em nhớ là lúc chị thành niên, ông nội có tặng cho chị một biệt thự ven biển.”
Tống Uyển Oánh: “Kỳ thực cũng không phải vấn đề là có tiền hay không, chỉ là nếu mà vung tiền như rác cho anh ta, truyền vào tai Tống đổng thì bố sẽ cảm thấy rất mất mặt, trở về nhà chị lại bị mắng, ha ha.”
Tống Dụ chẳng muốn thổ tào với cô, quay lại chủ đề về lộ trình hôm nay: “Em đi theo chị, không phải là em sẽ rất chán à?”
Cậu nhìn con vẹt đang đắm chìm trong ánh nắng màu vàng một cái, nói: “Còn không bằng em một mình dắt con vẹt đi dạo.”
Tống Uyển Oánh không thể lý giải nổi: “Con vẹt ngu này làm sao mà đẹp được bằng ca ca của chị?”
Vẹt Macaw cực kì có linh tính, nghe được lời nói của Tống Uyển Oánh, nó lập tức vỗ cánh bay nhảy, đôi mắt tròn vo, bắt đầu nói: “Dáng vẻ em thích anh đều có.”
“Dáng vẻ em thích anh đều có! Dáng vẻ em thích anh đều có!”
“Câm miệng, nói một lần là được rồi.”
Con vẹt không nghe: “Dáng vẻ em thích anh đều có!”
Tống Dụ chê cười: “Dáng vẻ em thích, anh có thì vẫn xấu thôi.”
Tống Uyển Oánh: “……”
Con vẹt dường như đã nhận ra bầu không khí không ổn, lập tức đổi giọng, chuyển qua câu tiếp theo: “Nếu anh mạnh khỏe, bầu trời càng trong xanh. Nếu anh mạnh khỏe, bầu trời càng trong xanh.”
Bên ngoài quả thật là thời tiết sáng sủa, một mảnh quang đãng, ánh mặt trời chiếu lên tuyết đọng chưa tan ngoài hoa viên, ánh sáng trắng chói mắt.
Nhưng mà Tống Dụ đã thấy chán con chim quỷ quái này rồi, trực tiếp uy hiếp: “Nói nhiều thêm một câu nữa, mày sống không qua hôm nay.”
Vẹt Macaw linh tính mà ngậm miệng lại.
Hoa Nghiên, tiểu công chúa của chủ tịch công ty giải trí Tinh Thành, là bạn thân từ bé của Tống Uyển Oánh. Cho nên, Tống Uyển Oánh cầm chính là giấy thông hành được cấp cho đoàn fan, cũng không đi theo đường của các đoàn tham ban thông thường.
Tới trường phim.
Tống Dụ thật sự không muốn lãng phí thời gian cùng cô ở trong này, đưa cô tới đây xong liền định chạy trốn.
Nhưng mà bị Tống Uyển Oánh gọi lại: “Thiên tài Tống đạo không có ý định đi quan sát một cái?”
Tống Dụ từ chối phi thường thẳng thắn: “Không muốn.”
Hoa Nghiên ngăn cản cô: “Bà đừng làm khó dễ em trai bà, Dụ Dụ cũng không theo đuổi thần tượng, vào trong sẽ thấy chán, để cho thằng bé đi dạo quanh đi.”
Tống Uyển Oánh lúc này mới buông tha cậu.
Chỗ này là trường quay phong cách cổ trang.
Bên cạnh đều là hòn non bộ, đình đài, lầu các, giường cột chạm trổ, hương vị cổ kính.
Tống Dụ vẻ ngoài đẹp trai, dáng cao chân dài, trên đường đi bị không ít người lén lút chụp ảnh, tưởng cậu là một vị tiểu minh tinh nào đó.
Tống Dụ nhàn đến phát chán, thấy trong group lớp mình bị nhắc nhiều đến điên cuồng, tìm chỗ dừng lại ngồi xuống, bắt đầu trả lời tin nhắn.
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, anh tại thành phố A bên kia có khỏe hay không! Ôi, một ngày không gặp như là ba năm, em hiện tại rất nhớ anh!]
[Ông xã Dụ ca của cưng: … Bài tập nghỉ đông làm xong rồi?] rảnh rỗi đến như vậy.
[Sadako không quên người đào giếng: QWQ, đừng nói nữa, thành tích của em sau khi cầm về, cha em lập tức đánh em một trận. Thảm nhất chính là bị mẹ bắt gặp em suốt đêm chơi game, mẹ hiện tại đang buộc em cùng với mình cùng nhau học nấu ăn. A a a a em chịu rồi! Em ở nhà hàng ngày ngày sống không bằng chết!]
[Đèn cũ vẫn như trước: Ha ha ha ha ha ha tuyệt, lần sinh hoạt lớp sau chúng ta đi picnic đi, Sadako ca nhớ tới triển lãm tài nghệ.]
[90 tuổi mang bệnh đi rừng: Dụ ca, thành phố A có tuyết rơi không? Chụp tấm hình cho mọi người xem với.]
[Là Vãn Vãn nha: Chụp tuyết làm cái gì! Chụp người! Soái ca! Gửi tấm ảnh tự sướng qua đây coi!]
Tống Dụ không để ý tới mấy lời ồn ào này.
Cậu ra ngoài là muốn nói chuyện phiếm với Tạ Tuy, đột nhiên cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh cậu.
Sau trận tuyết rơi, vạn vật đều mang theo cỗ mùi vị tươi mới, mát mẻ. Người bên cạnh cậu ngồi xuống, trên người dường như cũng là loại khí tức này.
Tống Dụ nghiêng đầu, phát hiện… là một cậu thiếu niên thật đẹp mắt.
Có thể phân năm – năm với cậu.
Ăn mặc nhàn nhã, đang gọi điện thoại, âm thanh cũng rất dễ nghe, “Đang ở bên khu cổ trang trong trường phim, ừm, theo bọn họ tới chơi mà thôi. Thân thể tôi gần như khỏe rồi, không cần lo lắng. Được, tới đón tôi đi.”
Y lấy điện thoại di động xuống, nghiêng đầu nhìn, vừa vặn cùng Tống Dụ bốn mắt nhìn nhau.
Tống Dụ cũng thấy rõ ngũ quan của y.
Đường nét rõ ràng, mắt phượng, môi rất mỏng, da dẻ trắng nõn, có một loại hương vị thanh lịch cao quý, khí chất cũng khác với mọi người, vừa nhìn liền biết là con nhà giàu.
Thiếu niên đối diện với tầm mắt của cậu, cũng không né tránh, chỉ cười nói: “Bên cạnh hình như không có người, nếu không có thì tôi cứ ngồi tiếp.”
Tống Dụ không phải người dễ thân, đối với người xa lạ cũng không sinh được chút nhiệt tình gì, trả lời y: “Không có ai, anh cứ ngồi đi.”
Nói xong, liền cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại di động của mình.
Thiếu niên lễ phép gật đầu một cái, đặt laptop lên trên đùi, dựa vào lan can của ngôi đình, ngón tay thon dài bắt đầu trên bàn phím gõ gõ. Thanh âm lách cách trôi chảy vang lên bên tai.
Tống Dụ bắt đầu nhận được một tràng thổ tào liên hoàn từ Mã Tiểu Đinh.
Ngay cả thời gian dừng lại đi kiếm Tạ Tuy còn không có.
[Sadako không quên người đào giếng: Em chỉ học được ba ngày, cha mẹ em đã cảm thấy em có thể xuất sư. Cơm trưa hôm nay để cho em làm! Mẹ ơi! Bình gas mở như thế nào! Xoay trái hay phải! Em chịu rồi, căn bản chả biết gì tất! Em cũng chưa từng đụng vào bình gas! @Ông xã Dụ ca của cưng.]
[Sadako không quên người đào giếng: Ồ ồ ồ lửa lên rồi lửa lên rồi em vặn đúng rồi! Nhưng mà trước hết đổ dầu vào hay đổ nước vào QWQ! Muối, bột ngọt với giấm sao không dán nhãn vậy! @Ông xã Dụ ca của cưng ơi.]
[Sadako không quên người đào giếng: A a a a em ngửi thấy một mùi rất kỳ quái! Có phải là bình gas nhà em bị rò khí rồi! A a a a! Làm sao bây giờ! Em có phải sẽ bị độc chết ngay hôm nay không! Làm sao bây giờ! @Ông xã Dụ ca của cưng]
Một loạt dấu chấm than.
Tống Dụ bị y làm phiền không chịu nổi.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Đừng hoảng hốt, trước hết hút điếu thuốc bình tĩnh một chút.]
Cậu nhắn tin trả lời xong, đột nhiên nghe thấy âm thanh xé vỏ kẹo.
Nghiêng đầu, lại phát hiện, thiếu niên bên cạnh xé một viên kẹo bạc hà, bỏ vào trong miệng. Tầm mắt vẫn không rời màn hình, nghiêm túc mà chăm chú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT