*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủ nhân của chú chó là một cô bé nhỏ tuổi cột tóc đuôi ngựa, vội vã bước nhanh tới, ấn con chó lông vàng đang vui đùa xuống, cầm dây dắt chó chụp lên cổ nó, tức giận mắng: “Em tại sao lại không nghe lời như vậy, gọi bao lần đều không được, tối nay em không có cơm ăn.”

“Ư gừ.”

Lông vàng ủy khuất gào hai tiếng, ánh mắt ướt nhẹp không nháy nhìn chằm chằm vào Tống Dụ.

Bé gái ôm lông vàng, đứng dậy, khắp khuôn mặt là áy náy: “Thật ngại quá, vừa nãy em mất tập trung, để nó chạy mất, lần sau em sẽ chú ý hơn. Thực sự xin lỗi, làm các anh sợ.”

Tống Dụ đương nhiên sẽ không mất hết mặt mũi mà thừa nhận bản thân bị một con chó dọa, quá mất thể diện. Cậu banh chặt miệng không nói chuyện, đẩy đẩy Tạ Tuy. Nhanh, giúp cậu giải vây.

Tạ Tuy hoàn hồn, trong nháy mắt đầu óc co rút.

Ký ức kỳ quái, lạ lùng đó trống rỗng trở lại. Hắn che đậy đi lãnh ý cùng luồng suy nghĩ trong lòng.

Hắn liếc nhìn Tống Dụ một cái, điều chỉnh lại tâm trí, nghiêng đầu rồi tản mạn nói với cô bé kia: “Không sao, dù gì người bị dọa cũng —”

Yết hầu khẽ động, bốn chữ ‘không phải là anh’ phía sau lại nói không ra.

Vì Tống Dụ đã hung hăng nhéo một cái trên cánh tay hắn.

Cách lớp đồng phục học sinh thật mỏng, dùng sức vặn, ra tay rất nặng.

Khóe môi Tạ Tuy cong lên, bình tĩnh đổi giọng: “À, không ai bị dọa cả. Em mau dẫn nó đi đi, anh nhớ là trong trường học không cho phép mang thú cưng vào sân thể thao.”

Cô bé nghi hoặc mà nhìn Tống Dụ đang trốn phía sau hắn, “Thế anh trai kia…”

Tạ Tuy mỉm cười nói: “Đừng hiểu lầm, cậu ấy không sợ chó, chỉ là thích đứng sau lưng anh.”

Tống Dụ: “…”

Cô bé cái hiểu cái không mang lông vàng rời đi.

Tống Dụ rốt cuộc thở phào một hơi, hậu tri hậu giác nhận ra mình vừa mất mặt trước Tạ Tuy, buồn bực vò tóc.

Tạ Tuy quay đầu hỏi: “Cậu sợ chó?”

Tống Dụ đã nghĩ thông suốt rồi, sợ chó cũng không có gì đáng xấu hổ, nam nhân chân chính chưa bao giờ sợ đối diện với nhược điểm của mình.

Cậu gật gật đầu, đôi mắt trông như đang hồi ức điều gì, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được, chỉ dựa vào ấn tượng loáng thoáng mà nói: “Ừm, bóng ma thời bé, từng nhìn thấy chó điên cắn người, đến giờ vẫn còn nhớ.”

Tròng mắt đen nhánh của Tạ Tuy có chút đăm chiêu, lại một lần nữa nghe Tống Dụ nhắc đến chuyện ‘thời bé’.

Lần trước có một buổi tối Tống Dụ tìm hắn nói chuyện phiếm, nói về chuyện trước kia, cũng rất mơ hồ.

“Đi bộ với tôi một chút.” Tạ Tuy bỗng nhiên nói.

Tống Dụ ngây người, không biết hắn vì sao lại đột nhiên đề xuất yêu cầu này: “Tớ đây còn chưa chạy xong đâu.”

Tạ Tuy: “Vậy tôi chờ cậu chạy xong.”

“Được rồi, dù gì cũng có nhiêu đó, thời gian còn lại đi cùng cậu tán gẫu vậy.”

Bình thường bảo ‘Đi bộ với tôi một chút’ chính là biểu thị trong lòng có lời muốn nói, hiếm khi Tạ Tuy nói ra một lời thỉnh cầu như vậy. So với đại hội thể dục thể thao, đương nhiên là anh em tốt quan trọng hơn.

Tạ Tuy gật đầu: “Được.”

Trên thao trường hiện tại cũng không còn ai, ánh nắng chiều mờ nhạt, tà dương chìm vào đường chân trời.

Tạ Tuy nhìn phía trước, trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nói: “Tống Dụ, ở trong mắt cậu, tôi vẫn luôn là một người như thế nào?”

“Hả?” Tống Dụ đơ người. Cậu đã chuẩn bị kỹ càng lắng nghe Tạ Tuy tuôn một trận tâm sự thiếu nam của hắn, kết quả vừa bắt đầu chính là một câu hỏi dành cho cậu?

Cậu hơi mở to mắt, con ngươi nhạt màu tràn đầy nghi hoặc. “Ở phương diện nào? Cao lãnh, cấm dục? Đóa hoa lạnh lùng? Thiên tài IQ cao?”

“Quá khoa trương.”

Tạ Tuy cười: “Mỗi phương diện đều là cậu tự cho vậy, tự tưởng tượng thôi.”

Câu hỏi này của hắn có phần nghiêm túc.

Tống Dụ cũng thu lại tâm tư đùa giỡn của mình, đối diện với cặp mắt của hắn, không khống chế được tư duy bản thân khuếch tán — Tạ Tuy vì sao lại hỏi cậu vấn đề này? Bình thường truy hỏi người khác về cái nhìn đối với bản thân, đa phần là biểu hiện của sự không tự tin? Á, Tạ Tuy bị tổn thương?

… Ai có thể khiến hắn tổn thương.

Tống Dụ cau mày, do dự một lúc, bắt đầu cẩn thận tổ chức ngôn ngữ, “Tớ cho rằng… tính cách đặc biệt tốt, ôn nhu săn sóc, cực kỳ có kiên nhẫn, còn rất thiện lương.”

Tạ Tuy cười khẽ một tiếng, đưa ra đánh giá: “Đây là tôi trong giấc mơ của cậu hả?”

Tống Dụ: “…” Đó đều là khen cậu đấy nhé.

Tạ Tuy cũng không rõ ấn tượng của Tống Dụ đối với mình từ đâu mà cứ nhất quyết phải có chữ ‘thiện lương’ này. Hắn tự nhận đời trước lời đồn đãi về hắn ở thành phố A luôn là ‘tàn nhẫn’ cùng ‘không chừa thủ đoạn’, chứ tiếng tăm của hắn hoàn toàn không liên quan đến từ ‘thiện lương’ chút nào.

Tống Dụ không cam lòng, quyết định lấy ví dụ ra thuyết phục hắn: “Lúc tớ bắt đầu quen biết cậu, cậu là đang cứu người còn gì. Lần đầu tiên ở Lâm Thủy, cậu không phải bởi vì cứu một người phụ nữ mà thay chị ta uống rượu sao? Lần thứ hai cậu chọc phải đám lưu manh, không phải là vì cứu Tiểu Khê sao?”

Tạ Tuy sững sờ, có chút buồn cười.

Cứu Tiểu Khê là chuyện phát sinh trước khi hắn trọng sinh; còn Lâm Thủy lúc sau cũng là có mưu đồ khác.

“Nếu như tôi không phải như những gì cậu tưởng tượng thì sao?”

Tạ Tuy hỏi cậu, giọng điệu tản mạn, như thể không đứng đắn đùa vui một chút.

Tống Dụ phản ứng rất nhanh: “Thì không phải thôi.”

Cậu thích chính là Tạ Tuy chân thật, cũng không phải ảo ảnh trong tưởng tượng của mình.

Tạ Tuy sửng sốt vài giây, thấp giọng cười nhẹ mấy tiếng, sau đó đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tống Dụ mới khắc chế lại.

Cặp mắt đào hoa cong lên, dù đường nét bạc tình lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại là nét ôn nhu sâu sắc.

Tạ Tuy: “Lần trước để tôi tự giới thiệu mình có lẽ sẽ càng đầy đủ hơn được chút.”

Tống Dụ nhìn hắn.

Tạ Tuy từ từ nói, “Không cao lãnh, không cấm dục, không phải thiên tài. Cũng không thiện lương, có thể là còn rất xấu tính.”

Tống Dụ sửng sốt một chốc, bị hắn chọc cười: “Cái tên này, nào có ai tự nói xấu chính mình.”

Tạ Tuy hỏi ngược lại: “Ai bảo là tôi nói?”

Tống Dụ: “A?”

Tạ Tuy nhìn sâu vào mắt cậu, cười bảo: “Một đứa bé nói.”

Tống Dụ kinh ngạc: “Cậu làm gì với nó hả?”

Tạ Tuy: “Bí mật.”

Tống Dụ bắt đầu cà lơ phất phơ: “Đừng bảo là cậu đánh người ta một trận nha, nhìn còn đoán không ra là cậu có ham mê ức hiếp người nhỏ yếu, quá hư hỏng rồi, tư tưởng vậy là không được đâu nhé bạn Tạ Tuy, có muốn tớ giảng đạo đức cho cậu một chút hay không.”

Tạ Tuy nín cười: “Thôi không cần.”

Chạy bộ xong trở về căn hộ, tắm rửa ăn cơm, Tống Dụ lấy sách giáo khoa cùng đề thi ra, bắt đầu sửa đề sai.

Dù sao đại hội thể dục thể thao chỉ là đi ngang qua sân khấu, kỳ thi giữa kỳ mới là sân nhà của cậu.

Làm được một nửa, điện thoại di động vang lên, là cha cậu.

Tống Dụ thành tích tốt, sức khỏe ổn định, trước đây nhìn thấy điện thoại từ Tống đổng chỉ thấy cầm di động muốn phỏng tay, hiện tại đã có thể khí định thần nhàn bắt máy.

“Alo, bố ạ.”

Bên kia điện thoại, Tống đổng nói: “Con bảo muốn đồng hồ, bố đã kêu người đưa đến thành phố C.”

Bàn tay đang xoay bút khựng lại, cậu mừng rỡ như điên.

Tống Dụ: “Tốt quá ạ, cảm ơn bố, tốc độ làm việc của bố vĩnh viễn nhanh như vậy, vừa đáng tin cậy, lại vừa hiệu suất cao, không hổ là bố của con!” Vào thời điểm như thế này thì không keo kiệt phun mấy phát rắm cầu vồng.

Tinh thần Tống đổng sướng muốn chết, nhưng không thể nào thể hiện hết sự đắc ý cùng thoải mái trong lòng mình, ngoài miệng chỉ sĩ diện: “Con cho rằng con nói nhiều như vậy sẽ khiến bố vui vẻ? Khen người khác chỉ biết dùng có mấy từ nhiêu đây, chăm đọc sách nhiều một chút đi.”

Tâm tình Tống Dụ cực kì tốt, cũng không lắm lời với ông, tràn đầy phấn khởi bảo: “Vậy con dùng nó tặng người ta.”

Tống đổng: “Thật sự là tặng bạn học sao?”

Tống Dụ: “Dạ, làm quà sinh nhật cho cậu ấy.”

Tống đổng từ trước tới giờ vẫn chưa nhận được bất cứ món quà nào của thằng con trai nhất thời khó chịu, giọng điệu có chút chua chua: “Quà sinh nhật mấy triệu, con cũng thật hào phóng.”

Tống Dụ cười hì hì: “À, tình bạn vô giá mà.”

Tống đổng dù sao cũng lịch trình bận rộn, sắp sửa phải vào họp, không trò chuyện được nhiều.

Tống Dụ sau khi cúp điện thoại thì như mở cờ trong bụng, khóe miệng không khống chế được cong lên.

Nhìn đề hóa về tính chất oxy hóa khử của kali pemanganat (KMnO4) nửa ngày, nhưng trong não bộ không một dòng suy nghĩ.

Đầy đầu là biểu tình của Tạ Tuy khi nhận quà.

Khẳng định là thụ sủng nhược kinh*, sau đó cười nói “Cảm ơn Dụ ca.”

*được yêu thương mà sợ hãi

Chẹp.

Bây giờ thì ngay cả mấy mũi tên di chuyển của phương trình oxy hóa khử cũng vô cùng đáng yêu.

su-khu-va-su-oxi-hoa -65

Kỳ thực, cậu cũng không phải là người quá chú ý đến tiểu tiết, cậu muốn tặng đồng hồ cho Tạ Tuy cũng là vì giấc mộng kia để lại cho cậu ấn tượng quá sâu. Nam nhân mặc tây trang màu đen từ trên xe bước xuống, dáng người cao to, kiên cường. Đồng hồ đeo trên tay thanh lịch và sang trọng, những viên kim cương lung linh dưới làn mưa. Gần như hòa thành một thể với toàn bộ khí chất thanh lãnh của hắn.

Cậu cảm thấy Tạ Tuy hẳn sẽ thích món quà sinh nhật này.

Tống Dụ đương nhiên sẽ không để cho một mình mình vui vẻ. Kiềm chế không nổi, cậu đặt bài tập qua một bên, đi chọt chọt Tạ Tuy.

Sau khi gõ một hàng chữ, cậu lập tức tỉnh ngộ, yên lặng xóa bỏ.

Quà sinh nhật không phải nên là một thứ thần bí cùng kinh hỉ sao? Nói ra sớm liền vô vị rồi.

Nhưng mà đã mở cửa sổ trò chuyện, cậu cũng không muốn chưa nói câu nào mà thoát ra.

Do dự chốc lát, Tống Dụ quyết định trước tiên tạo bầu không khí cái đã.

[Khi nào thì sinh nhật cậu vậy?]

[Ngày sinh nhật cậu, tớ sẽ tặng cho cậu một món quà phi thường trâu bò.]

[Cậu hiện tại có thể bắt đầu mong chờ.]

Quà còn chưa tặng, chưa chi đã kêu người ta mong đợi, đúng là phong cách của cậu.

Thời điểm nhận được tin nhắn này, Tạ Tuy đang lật tư liệu Tống gia. Lúc tầm mắt hắn hạ xuống dòng chữ ‘Tiểu thiếu gia Tống gia lúc sáu tuổi ở trên đảo bị rơi xuống nước’, con ngươi sâu thẳm như hồ nước lạnh.

Cúi đầu xuống, nhìn thấy ba hàng tin nhắn của Tống Dụ, trong nháy mắt sự lạnh lẽo trong lòng tán đi không ít, mỉm cười.

[Được]

[Tôi đang mong chờ]

Tống Dụ nhịn không được, nhìn điện thoại di động nhếch miệng cười ra tiếng, thầm nghĩ: Mấy triệu, đáng với hai chữ ‘mong chờ’ của cậu.

Không biết là do trước khi ngủ cùng Tạ Tuy hàn huyên, hay là do ban ngày bị con chó kia dọa sợ hết hồn, sau khi uống xong sữa lên giường ngủ, giấc mộng liên quan với nguyên chủ trong sách mấy ngày không gặp lại một lần nữa xuất hiện.

Một mảnh ánh sáng thuần trắng, là mẹ đang nói chuyện với cậu.

“Lát nữa dì Hứa của con sẽ tới, mang theo con trai của dì ấy, lớn hơn con một tuổi. Con phải tiết chế tính tình, mồm miệng ngọt một chút, ngoan một chút, nhớ gọi là ‘anh’.”

Đứa nhỏ nhai kẹo, rất không phục: “Sao kì vậy ạ, tại sao hơn con một tuổi liền muốn con gọi ‘anh’!”

“Kêu con gọi thì con cứ gọi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì.”

“Con không gọi, ở trường bọn con đều xem ai đánh nhau lợi hại hơn mới được gọi là anh, chữ ‘anh’ này không thể tùy tiện gọi, là vấn đề thể diện, trừ phi mẹ để con đánh với người ta một trận.”

Mẹ của cậu tức tới bật cười: “Mẹ nói này, có phải là thời kì phản nghịch của con tới hơi bị sớm rồi không? Không cần đánh nhau với người ta, trước tiên mẹ đã đánh con một trận cho phục rồi.”

“… Kỳ thực gọi ‘anh’ cũng không phải là không được.”

Khi còn bé bộ dáng của Tống Dụ đặc biệt thanh tú, mái tóc màu nâu nhạt vừa mềm vừa dài, da dẻ trắng sữa, con ngươi trong suốt rõ ràng như viên thủy tinh, nhưng biểu tình lại hống hách tận trời cao.

Mùa hè tại trang viên, cậu bé mặc một chiếc áo thun trắng cùng quần soọc màu xám rộng rãi, lộ ra hai cẳng chân vừa trắng vừa thẳng. Cậu ôm cây súng nước của mình, không chút cam tâm tình nguyện bị mẹ của mình kéo đi.

“Dụ Dụ, gọi anh đi.”

Đi theo dì Hứa xinh đẹp tựa thiên tiên là một đứa trẻ cũng tinh xảo không hề kém cạnh.

Chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng cao hơn cậu cả một cái đầu. Áo sơ-mi, quần dài, mái tóc màu đen, khi đối diện với mẹ cậu thì lộ rõ sự giáo dưỡng tốt, có phong độ, đầy lễ phép. Chỉ là khi nhìn về phía cậu thì không còn giữ lại miếng nào.

Trong tròng mắt đen nhánh là vẻ thiếu kiên nhẫn cùng lạnh lùng gần như không che giấu được.

Cái nhìn đầu tiên chính là thái độ hư hỏng này. Tống Dụ làm sao có thể chịu nổi. Gọi ‘anh’ cái đinh ấy.

Đứa nhỏ lạnh lùng nhăn mặt.

Mẹ cậu nhìn cậu thật lâu mà không chịu gọi, cúi đầu trừng cậu, nhỏ giọng bảo: “Con nếu không gọi, đồ chơi trong phòng con mẹ bỏ hết.”

Tống Dụ: “…”

Cậu giận dữ không chỗ phát tiết, cầm súng nước trong tay chỉ muốn bắn vào mặt cái người đối diện một phát. Cậu dữ tợn nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Anh.”

Khi còn bé Tạ Tuy chưa gặp những chuyện xấu xí kia, tính cách còn chưa im lặng như vậy. Hai người bị ép phải gặp nhau, ai cũng đều bất mãn. Một tiếng ‘anh’ của Tống Dụ nghe đầy bất đắc dĩ, ánh mắt giả vờ hung ác, dường như đang đe dọa rằng nếu dám trả lời coi như hắn tiêu rồi.

Tạ Tuy làm sao có thể nhận sự uy hiếp của cậu, thậm chí trong lòng có chút ác liệt, khẽ cười: “Ừ, em gái.”

Tống Dụ: “!” Tức tới không nói ra lời.

Dì Hứa sững sờ, nói với Tạ Tuy: “Gọi sai rồi, là em trai.”

Trên mặt Tạ Tuy làm bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, tuy rằng trong mắt hoàn toàn không phải ý này, không hề có thành ý bảo: “A, thật ngại quá, con còn tưởng em ấy là con gái.”

Tống Dụ: “……”

Mẹ nó, một trận này nhất định phải đánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play