Vì mặt đất tốn quá nhiều thời gian để nuốt lấy cô nên Gracie bắt đầu ước có một con khủng long ăn thịt người khổng lồ trỗi dậy từ trong mộ và nuốt trửng lấy cô. Hoặc người ngoài hành tinh. Cô bằng lòng để người ngoài hành tinh bắt cô vào tàu du hành của họ để cô khỏi phải đứng đây và nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của Riley. Cô thậm chí sẽ chịu mấy cái xét nghiệm mà không than van gì.
Cô đã không gặp anh từ mùa hè cô lên mười bốn tuổi. Anh lúc đó đã được mười tám tuổi, cái tuổi vừa con nít, vừa người lớn đáng yêu và đầy ngượng ngập. Anh giờ đã trưởng thành, cao lớn và trông hấp dẫn, nguy hiểm hơn lúc trước. Tuy nhiên, ánh mắt sững sờ của anh làm cô muốn chết ngay tại chỗ.
"Tôi có thể giải thích," cô nói, rồi tự hỏi nếu cô thực sự có thể làm được điều đó. Có từ ngữ nào có thể thuyết phục anh là cô đã không còn là con nhỏ bám đuôi điên khùng vừa mới được thả ra khỏi viện tâm thần?
"Gracie Landon?" Anh lặp lại.
Cô nhận thấy anh đã hạ súng xuống để nó không chỉa trực tiếp vào cô. Vậy cũng được.
"Chuyện không phải như anh nghĩ đâu," cô nói và bước lùi một bước. Có lẽ nó sẽ tốt hơn cho cả hai người họ nếu cô tan biến vào trong màn đêm. Và chị cô đâu rồi? Làm cái quái nào mà Alexis luôn biến mất khi có chuyện rắc rối xảy ra vậy. Lúc nào chị cũng để Gracie lãnh đủ.
"Cô không phải đang rình rập bên ngoài nhà của tôi để chụp ảnh sao?" Riley hỏi.
"Ừ thì có, tôi có làm thế, nhưng không phải vì anh. Không hẳn là thế."
Mắt anh có màu của đêm giông bão. Ít nhất đó là cách cô mô tả chúng khi cô còn thiếu nữ.Cô đã viết hẳn một bài thơ hai-ku (thể thơ Nhật) dở òm về đôi mắt và miệng của anh. Cô đã tưởng tượng anh sẽ hôn cô thế nào khi cuối cùng anh cũng đã giác ngộ và nhận ra được họ thuộc về nhau. Thậm chí cô còn làm thơ và gửi đến cho các bạn gái của anh - sau khi anh đã bỏ họ - để chia buồn cùng họ.
Phải rồi Jenny ạ,
Chỉ mình tôi hiểu được
Phút giây thần tiên ấy
Khi anh nắm tay bạn
Gracie đặt tay lên bụng khi cảm thấy nó bắt đầu cồn cào, nhộn nhạo. Bình thường cô chẳng nhớ nổi cô đã để chìa khóa xe ở đâu, sao giờ cô lại có thể nhớ ra được mấy câu trong cái bài thơ dở òm cô đã làm từ đời thuở nào?
"Chắc là mình bị trục trặc gì nặng lắm rồi," cô lẩm bẩm.
"Tôi đồng ý,” Riley nói.
Cô nheo mắt nhìn anh. "Anh chẳng giúp được gì cả. Anh biết điều đó không? Tôi biết chuyện trông có vẻ tồi tệ, nhưng có tin mới nè. Tôi đến đây không phải vì anh. Anh rể tôi, Zeke lẽ ra tối nay phải ở đây với anh để giúp anh chuyện vận động tranh cử chức thị trưởng. Chuyện là vậy đó." Cô vẫy vẫy cái máy ảnh trước mặt anh.
Anh cau mày. "Cô có gì đó với anh rể của cô à?"
"Cái gì?" Cô la lên. "Không! Ghê quá! Tất nhiên là không rồi. Chị tôi, Alexis, nhờ tôi -", cô bặm môi lại và quay đi, hướng về phía xe chị cô đã đậu - mong là Alexis đã không lái xe chạy mất sau khi đã lén lút bỏ đi. "Thôi bỏ qua đi."
"Đừng có vội thế ", Riley nói và chụp lấy tay cô. "Cô không thể xuất hiện như thế này, chụp ảnh, rồi bỏ đi. Làm sao tôi biết cô đã không gài bom vào xe của tôi?"
Gracie giật tay lại rồi hiên ngang ưỡn ngực ra trước khi quay lại đối mặt với anh. "Tôi chưa từng cố ý làm hại anh." Cô nói với vẻ bình tĩnh hết sức trong khi điều cô muốn làm là hét lên và chạy biến vào trong màn đêm. Thật là không công bằng mà. "Khi tôi còn thương thầm anh, tôi chỉ cố ngăn cản anh đi hẹn hò với bạn gái của anh thôi, chứ tôi chưa thực sự làm tổn thương bất cứ ai."
“Cô đã nằm lăn ra ngay trước xe của tôi và xin tôi cán qua người cô."
Mặt cô bừng bừng lên. Sao mọi người không thể để quá khứ ngủ yên? Sao tất cả các chuyện đáng xấu hổ của cô phải bị mổ xẻ nơi công cộng chứ?
"Như thế sẽ làm tôi đau, chứ không phải anh." Cô hít một hơi thật sâu. Tư tưởng hòa bình, cô tự nhắc mình. Và thuốc kháng axit (để trung hòa dịch vị bao tử). Đó là tất cả những gì cô cần. "Tôi xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi xin lỗi đã để chị tôi thuyết phục tôi đến đây. Tôi biết đó không phải là ý kiến hay. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Dù vấn đề của chị ấy với Zeke là gì đi nữa, tôi cũng sẽ không dính líu vô. Không bao giờ nữa."
Anh nheo mắt lại. "Zeke có chuyện gì?"
"Đó là chuyện riêng tư."
"Thôi nào, cô nương, từ lúc cô bắt đầu chụp ảnh qua cửa sổ nhà tôi thì nó đã thành chuyện của tôi rồi."
Anh ấy cũng có lý. Không nhiều nhưng cũng vẫn có... "Gần đây Zeke xử sự hơi kỳ lạ - về nhà trễ, không chịu nói chuyện. Anh ta nói anh ta bận rộn suốt với chiến dịch tranh cử của anh nhưng Alexis nghĩ anh ta đang ngoại tình."
Riley chửi thề và lại chụp lấy tay cô. "Đủ rồi. Đi nào."
"Thả tôi ra."
Anh không thả tay cô ra mà bắt đầu bước đi, lôi cô theo cùng.
"Chúng ta đi đâu vậy?" cô hỏi.
"Vào nhà. Chúng ta cần nói chuyện. Nếu người tổ chức cuộc vận động tranh cử của tôi đang dối gạt vợ anh ta thì tôi cần được biết."
"Tôi không nghĩ anh ta đang ngoại tình. Anh ta có vẻ không thuộc loại người đó. Tối nay cuộc họp của hai người kết thúc lúc nào?"
Riley ngừng lại ngay trước hiên nhà. Ánh sáng từ ngọn đèn lớn trên cửa chính phản chiếu các nét hoàn hảo của gương mặt anh - đôi mắt sẫm, đôi gò má cao, và đôi môi có thể khiến một người phụ nữ bình thường luôn tỉnh táo lại khao khát làm một điều gì đó thật hư đốn. Anh vẫn đeo bông tai, nhưng chiếc khuyên bằng vàng mà cô nhớ rất kỹ nay đã được thay thế bằng một hạt kim cương.
"Chúng tôi không có họp", anh nói thẳng. "Tôi đã không thấy Zeke ba ngày nay rồi."
Cơn nhộn nhạo trong bụng trở nên trầm trọng hơn. Gracie giằng tay khỏi tay của Riley và xoa xoa bụng. "Không hay rồi."
"Tôi cũng nghĩ như thế. Vậy cô nên vô nhà đi, tôi muốn cô kể từ đầu tất cả những gì cô biết về Zeke và chuyện ngoại tình của anh ta."
"Có điều, tôi thậm chí không biết anh ta có phải đang ngoại tình không. Alexis có thể đã phản ứng quá mạnh."
"Cô ấy hay như vậy lắm sao?” anh hỏi, tay giữ cánh cửa mở và ra hiệu cho cô bước vô.
"Tôi không nghĩ vậy. Có thể lắm. Tôi sống ở Los Angeles. Tôi không thường ở cùng chị ấy."
Cô bước vô nhà và đứng sững lại ngay tiền sảnh. Bên trong thật rộng, đã cũ nhưng đẹp tuyệt với trần nhà thật cao và chạm trổ điêu luyện, nội thất và các vật trang trí cùng các tác phẩm nghệ thuật bên trong đủ để chương trình Antique Roadshow dành riêng một tháng phát sóng cho chúng (đây là một chương trình chuyên định giá (trị) của đồ cổ).
"Chà, tuyệt quá," Gracie vừa nói vừa nhẹ xoay người vòng vòng. "Cả căn nhà của tôi để trong tiền sảnh này cũng vừa."
"Ừ, nó rộng thật. Thư viện bên này."
Một lần nữa anh lại túm tay cô lôi đi. Cô nhìn thoáng thấy phòng ăn và một phòng giải trí hay phòng khách trước khi bị anh kéo hẳn vào thư viện. Anh thả tay cô và bước đến khay rượu đặt ở bệ cửa sổ. Sau khi để cây súng lên bàn, anh rót gì đó giống như rượu Scotch vào hai cái ly. Cô đặt cái máy hình xuống.
"Để tôi nói cho rõ - á, đau quá," cô vừa nói vừa xoa xoa cánh tay cô. "Hồi trước anh đâu có thô bạo với phụ nữ."
Anh trừng mắt với cô rồi đưa cô li rượu. "Tôi không tin cô."
"Chuyện cách đây 14 năm rồi, Riley à. Anh cần phải để quá khứ ngủ yên đi."
"Tôi đã vui vẻ làm thế cho đến khi cô lại xuất hiện ở đây. Cô đã làm khổ tôi suốt 2 năm trời. Họ đã viết về chuyện đó trên báo. Họ gọi nó là "Truyền thuyết Gracie".
Sự bối rối làm cô muốn ngọ nguậy. "Ừ, à, vụ đó không phải lỗi của tôi. Sao chúng ta không nói chuyện khác thích hợp hơn? Như chuyện của Zeke vậy."
"Tại sao Alexis nghĩ anh ta đang ngoại tình?"
Gracie nhún vai. "Anh ta hay về trễ, và không chịu nói là đã đi đâu."
"Chuyện diễn ra bao lâu rồi?"
"Khoảng 6 tuần. Lúc đầu Alexis nghĩ anh ta thực sự bận rộn với cuộc vận động tranh cử, nhưng anh ta ngày càng về trễ và không chịu nói là có chuyện gì đang diễn ra..." Cô ngừng lại, liếc anh. "Sao anh lại tranh chức thị trưởng? Tôi thấy anh đâu giống người thích chính trị."
Riley phớt lờ câu hỏi và chỉ vào ly rượu của cô. "Cô muốn đồ uống khác không?"
Gracie ngửi ngửi cái ly rồi đặt nó trở lại bàn. "Không, nó cũng được. Có điều stress làm dạ dày tôi khó chịu." Cô rút cái gì giống như một cây kẹo thuốc kháng axit ra và bỏ vài viên vào miệng. "Phòng này tuyệt quá."
Riley dõi theo ánh mắt cô khi cô ngước nhìn dãy kệ sách cao vời vợi chứa đầy sách. Anh không buồn nói cho cô biết là trong tòa nhà này, thư viện là một trong vài nơi anh cảm thấy thoải mái khi ở đó.
"Nói cho tôi nghe về Zeke," anh nói.
"Anh nói cho tôi nghe." Cô bước đến bộ so-fa bằng da đối diện một lò sưởi trang nhã và ngồi ịch xuống. "Anh ta là người lo vận động tranh cử cho anh. Anh ta có phải đang ngoại tình không?"
"Làm quái nào tôi biết được." Riley bước đến cạnh cái bàn làm việc và tựa vào đó. "Lúc nào anh ta cũng nhắc đến Alexis. Tôi nghĩ anh ta yêu cô ấy lắm."
"Nhưng mấy cuộc họp của anh không kéo dài đến 3 giờ sáng chứ."
Anh mỉm cười. "Tôi tranh chức thị trưởng, có phải chức tổng thống đâu."
"Ừ, tôi cũng nghĩ thế. Chà, tôi nghĩ tôi phải nói với Alexis là Zeke không có ở đây. Chị ấy sẽ không muốn thế đâu."
Riley cũng không muốn như thế. Còn 5 tuần nữa là đến ngày bỏ phiếu rồi, anh không thể để có bất kỳ rắc rối gì, nhất là khi anh đang bắt đầu được lòng các cư dân lương thiện ở thị trấn Los Lobos này.
Anh đặt ly của mình xuống và giật tấm hình đang kẹp lơ lửng ở máy ảnh ra. Sau khi lột bỏ lớp bảo vệ, anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
Ngoài cái trần thư viện và vài kệ sách, nó chẳng có gì khác.
"Cô không giỏi vụ này lắm," anh nói.
Cô đảo tròn mắt. "Tôi chẳng thèm. Dù anh nghĩ gì về tôi đi nữa thì tôi không lớn lên để thành thám tử hay kẻ chuyên bám đuôi. Tôi kiếm sống bằng nghề trang trí bánh cưới."
Cô có vẻ hơi bực bội, tự ái và cả xấu hổ nữa. Mặt cô ửng hồng lên và môi cô hơi run run. Cô đã trưởng thành, trổ dáng, nhưng các nét cơ bản thì vẫn thế. Vẫn đôi mắt xanh to tròn, vẫn mái tóc dài vàng óng và vẻ cương quyết đã từng làm anh vãi hồn khi xưa.
"Tôi xin lỗi. Cho chuyện này và tất cả các chuyện kia. Anh biết mà. Trước đây."
"Có phải chúng ta đang nói đến chuyện bột ngứa được bỏ vào trong quần lót của tôi không?"
"Ừ, thì, tôi nghĩ vậy. Chỉ là..." Cô hơi chồm người tới trước và đưa tay vẽ vòng vo trên mặt cái bàn đặt cạnh bộ so-fa. "Nhìn lại thì tôi không ngờ tôi đã làm như vậy với anh. Thật kinh khủng."
"Dân quanh đây vẫn còn nói về chuyện đó."
Cô ngồi thẳng dậy và nhìn anh. "Anh còn nói. Ai cũng có thể bỏ quá khứ của họ lại sau lưng, nhưng tôi thì không được. Khônnngggg. Tôi trở thành huyền thoại. Và phải nói chứ, chuyện đó thật vớ vẩn."
Anh nghĩ về liều thuốc xổ cô đã xoay sở lén bỏ vô chén canh của anh buổi trưa trước ngày lễ tốt nghiệp. "Cô rất là sáng tạo."
"Tôi là một hiểm họa. Lúc đó tôi chỉ muốn..." Mặt cô lại hồng lên. "Ừ thì, cả hai chúng ta đều biết lúc đó tôi đã muốn gì."
"Bây giờ có hay hẹn hò không?"
"Vài lần, nhưng tôi cẩn thận không đưa họ về đây."
"Cô không muốn họ nghe chuyện cô đã dụ một con chồn hôi vào xe của tôi, rồi nhốt nó trong đó vài giờ chứ gì?"
Cô nhăn nhó. "Tôi đã chịu chi phí rửa xe rồi."
"Xe của tôi không bao giờ được như cũ. Tôi đã phải bán nó. Ở một cuộc đấu giá." Anh nâng ly lên. "Cô đã rất cương quyết phá vỡ chuyện tôi với Pam. Bằng vào chuyện đã xảy ra thì lẽ ra tôi nên nghe lời cô."
Vẻ mặt tự đắc của Gracie khiến anh nghĩ cô sẽ đồng ý với nhận xét của anh nhưng thay vì có ý kiến về chuyện đó, cô lại hỏi. "Bây giờ cần làm gì?"
"Tôi sẽ tìm hiểu xem Zeke đang tính chuyện gì. Lúc này tôi không muốn có rắc rối gì. Cô có thể khuyên chị cô rút lui, chờ tôi có thông tin chắc chắn được không?"
Khi thấy Gracie ngại ngần, anh trừng mắt với cô. "Cô nợ tôi." Anh nhắc nhở.
Cô rùng mình. "Tôi biết. Được rồi - tôi sẽ làm hết sức với Alexis. Nhưng tôi không thể hứa là hoãn chị được hơn 2,3 ngày, vì chị ấy đã quyết rồi."
"Và tất cả chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra khi phụ nữ nhà Landon quyết làm một điều gì đó."
"Chính xác." Cô đứng dậy và nhìn anh. "Tôi thành thật xin lỗi anh, Riley. Tôi biết câu xin lỗi này đã trễ 14 năm, nhưng nó là lời thật từ đáy lòng tôi. Tôi không bao giờ có ý định làm cuộc sống của anh khổ sở thế."
"Tôi cảm kích điều đó."
"Anh có muốn tôi để số điện thoại di động của tôi lại cho anh liên hệ với tôi về chuyện của Zeke hay anh muốn trực tiếp liên lạc với Alexis?"
Giữa "quỷ sứ và ma vương" thì Riley chọn "quỷ sứ" mà anh biết. "Số của cô là được rồi."
Anh đưa cho cô tập giấy, cô viết số lên rồi trả lại cho anh.
"Máy ảnh của tôi?" cô nói.
Anh đưa nó cho cô.
"Cô còn ở đây bao lâu nữa?" anh hỏi.
"Vài tuần. Em gái tôi, Vivian sắp đám cưới. Tôi ở đây để lo chuyện đám cưới và làm bánh cưới cho em. Tôi đã thuê một cái nhà ở rìa thị trấn. Tôi cần có bếp để lo cho xong mấy đơn đặt hàng của tôi."
"Tôi sẽ liên hệ với cô."
Cô gật đầu rồi lật tới lật lui cái máy ảnh như có điều gì muốn nói thêm. Anh chờ, nhưng rồi cô chỉ nhún vai và bước ra phía hành lang.
Anh theo cô ra đến cửa, cô bước ra ngoài, vào bóng đêm, rồi liếc lại về phía anh.
"Tôi đã không sai về Pam," cô nói.
"Lẽ ra tôi nên nghe cô."
Môi cô hơi cong lên mim mím cười. "Thật ư?"
"Thật mà. Vì mèo mù còn vớ được cá rán, đoán bậy đoán bạ đôi khi lại trúng tùm lum tà la đó mà Gracie hả. Ngủ ngon."
Anh đóng cửa lại nhưng không bước đi ngay. Y như rằng, anh nghe một tiếng "thịch", như cô vừa đá vô cửa.
"Cú này là chơi xấu đó nha Riley," cô la lớn. "Rất xấu đó."
Bất chấp chuyện đã xảy ra và những chuyện anh phải làm sắp tới, anh thấy mình mỉm cười khi quay lại thư viện.
Người Gracie bừng bừng khi cô nhanh bước rời khỏi nhà Riley. "Mèo mù còn vớ được cá rán. Đoán tầm bậy tầm bạ," cô lẩm bẩm. "Nhận xét của tôi về Pam không phải dựa trên may mắn thôi đâu. Đúng là vô ơn. Nếu anh đã chịu nghe tôi thì từ lúc đầu anh đâu phải cưới cô ta. Nhưng mà anh không nghe."
Cô dậm giật vài bước lấy lệ rồi dừng lại trên vỉa hè. Không thấy bóng dáng Alexis và xe đâu cả. Dù Los Lobos không lớn nhưng khoảng cách từ khu nhà của nhà Whitefield đến khu nhà hơi trung lưu của mẹ cô đủ điều kiện để được coi là một buổi tập thể dục nặng.
Cô quẹo trái và bắt đầu rảo bước. Buổi tối khá mát mẻ với chút vị mặn nồng trong không khí. Dù cô đã bỏ đi rất lâu, thị trấn vẫn như rất quen thuộc. Cô thích sự gần gũi của biển và sự yên tĩnh của những con đường. Cô đã sống ở ngoại ô Los Angeles nhưng nó vẫn ồn hơn ở đây nhiều.
Đến góc đường, cô quay lại nhìn nơi ở của Riley. Anh đã lớn lên trong nghèo khó nhưng bây giờ anh rất thích hợp với tòa nhà đó. Cô mỉm cười khi băng qua đường. Trời ơi Trời, trông anh tuyệt biết chừng nào. Cô cho rằng cô có thể tự an ủi là ngay khi mới 13 tuổi, cô đã khéo chọn bạn trai. Cùng với thời gian, Riley đã trở nên quyến rũ hơn. Anh có vẻ trầm ngâm, ưu tư và điển trai của một thiên thần gẫy cánh. Một thiên thần với chiếc bông tai kim cương.
Dù bị bất ngờ và bối rối khi gặp lại anh, Gracie vẫn cảm thấy một điều gì đó. Tia lửa. Sự hấp dẫn. Chắc chắn nó vẫn đơn phương như trước đây, nhưng điều đó có nghĩa là cô phải chắc chắn là cô sẽ không nghĩ đến chuyện xử sự theo cảm giác. Không đời nào cô lại là con nhỏ bám đuôi một lần nữa.
Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Gracie liếc nhìn, thì ra là chiếc Toyota Camry của Alexis. Chị hạ kính xe xuống.
"Ý chị là gì khi nói em thoát rồi?" Gracie hỏi khi cô mở cửa xe và trườn vào ghế hành khách. "Chị đã thực sự lo là Riley đã bắt em bỏ tù để tra tấn lấy thông tin à?"
"Chị đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chị không ngờ cái đèn flash của em lại kêu to và cháy sáng đến thế."
Gracie liếc nhìn cái máy ảnh cổ lỗ sĩ của cô. "Em cũng có ngờ đâu. Có lẽ nó không thích hợp cho việc làm trinh sát của em." Cô tập trung sự chú ý vào chị. "Chị đã bỏ em ở đó. Vậy là sao?"
Alexis gục trên tay lái. "Chị xin lỗi. Chị không thể để bị bắt gặp."
"Ồ, vậy em thì có thể à? Chị có nghĩ là Riley sẽ nghĩ sao khi bắt gặp em rình rập ngoài cửa sổ nhà anh ấy không?"
"Không có gì mà anh ta chưa từng nghĩ hàng nghìn lần trước đây."
Gracie thấy đau lòng. "Em muốn mọi người nhớ rằng em đã lớn rồi." Cô thở dài. "Mà cũng chẳng quan trọng. Em đã có thông tin chị cần."
Chị cô nhìn cô. "Ý em là sao?"
"Em đã hỏi Riley về anh Zeke."
"Cái gì? Không!"
Alexis thắng gấp, khiến Gracie thấy mừng là cô đã cài dây an toàn cẩn thận.
Gracie chống tay lên bảng điều khiển xe. "Em nói cho anh ấy nghe về chuyện rắc rối, anh ấy có lời giải thích. Có chuyện gì lớn lao đâu?"
"Vì nó là chuyện riêng tư," Alexis ré lên. "Chị không muốn ai biết hết. Nó là chuyện nhà và lẽ ra phải được giữ kín. Mà chị cũng chẳng mong em hiểu được như vậy."
Gracie khẽ rúm người lại. Cô không hiểu chị đang nói về khía cạnh gia đình hay khía cạnh bí mật, mà hai chuyện đó cô cũng không chắc có gì khác biệt.
"Chị đã kéo em vô vụ này," cô nhắc nhở chị. "Em đi theo để giúp chị thôi."
"Chị biết. Chị xin lỗi. Chỉ là..." Alexis thở dài. "Anh ta đã nói gì?"
"Theo tất cả những gì anh ấy biết thì Zeke yêu thương và tôn thờ chị. Nhưng tối nay anh Zeke không có lo chuyện vận động tranh cử." Cô tính nói là Riley sẽ hỏi chuyện Zeke về các việc ngoài luồng của anh nhưng không chắc cô muốn nghe chị cô hét nữa.
"Còn gì nữa không?"
Gracie do dự.
Alexis dừng xe trước cửa nhà Landon và tắt máy. "Gì nữa?" Chị hỏi gặng.
"Riley sẽ hỏi xem Zeke đã đi đâu."
Alexis gục đầu xuống tay lái và rên lên. "Hãy nói là em đang giỡn chơi đi."
"Em không có. Nhưng chuyện đó đâu có gì xấu. Chị không sẵn sàng hỏi chồng chị thì người khác sẽ phải tìm cho ra sự thật. Khi chị biết là anh ấy không lăng nhăng thì chị sẽ thấy đỡ hơn." Gracie khẽ chạm vào tay chị. "Nếu chị chịu nói chuyện với anh Zeke," cô mở lời.
Alexis mở cửa xe. "Em không hiểu đâu. Không đơn giản vậy đâu. Chị không chắc là chị muốn biết anh ấy đang làm gì. Nếu như anh ấy đang lăng nhăng..." chị nuốt nước bọt. "Chị không muốn phải chia tay với anh ấy, nhưng chị sẽ làm thế."
Ngay lúc này, Gracie không muốn nghe mấy chuyện này hay chuyện tương tự như vậy. Cô mới về nhà có vài ngày mà đã cảm thấy cái răng hành đau nhức cả tuần còn dễ chịu hơn.
"Sao chị không chờ tìm hiểu kỹ mọi chuyện trước?"
"Đúng vậy, chị sẽ chờ. Em vào nhà chứ?" Chị hất đầu về phía cửa nhà.
Lúc đó, Gracie không muốn gì hơn là trốn đến ngôi nhà thuê của cô, nhưng cô gật đầu và bước ra khỏi xe. Cô sẽ chuồn vào nhà, rồi la lên chào mọi người rồi lại bỏ đi, lấy lý do là cô phải bày biện đồ trong căn nhà thuê, nhưng sự thật là cô cần phải đi vì cô cần một khoảng cách. Nhiều chuyện gia đình ào đến nhanh quá, cô nghĩ.
Cả hai đi về phía cửa. Ngay khi Alexis mở cửa ra thì Gracie nhận thấy có tiếng la hét trong nhà.
"Chuyện không hay rồi," cô nói.
"Nghe như tiếng Vivian," Alexis lắc đầu. "Hi vọng là đám cưới sẽ không bị hủy lần nữa."
"Cái gì? Hủy?" Nhưng trước khi Gracie kịp hỏi thêm chi tiết thì chị cô đã bước vô nhà. Gracie nối bước theo sau.
Vivian đứng giữa nhà, mặt dàn giụa nước mắt và tèm lem mascara, tay chống nạnh, môi phụng phịu. Mẹ của cô ngồi trên ghế so-fa, mấy cuốn tạp chí cưới mở ra tùm lum trên bàn cà-phê.
Khi nhìn thấy Alexis và Gracie, đứa em bé bỏng của hai người sụt sịt. "Em ghét Tom," cô nói vẻ bất bình. "Anh ta là người ích kỷ, độc ác và em không muốn lấy anh ta."
"Tất nhiên là em sẽ lấy nó." Alexis nói với giọng dỗ dành. "Tụi em chỉ cãi nhau thôi mà. Coi nào, tụi em cãi nhau chuyện gì vậy?"
"Về buổi tiệc độc thân cuối cùng của anh ấy." Vivian nói trong tiếng nấc. "Anh ấy nói em không được đi. Nhưng nếu em không đi, sao em biết anh ấy sẽ làm gì? Em không quan tâm mấy vụ phim ảnh, uống rượu hay gì gì khác, nhưng em không muốn anh ấy thuê mấy cô th-thoát y." (Truyền thống của người phương Tây, ngay cả phụ nữ cũng thuê nam thoát y cho buổi tiệc độc thân cuối cùng của mình.)
"Mà nó có muốn thuê không?"
Vivian nấc lên. "Anh ấy nói chuyện đó không do em quyết định. Anh ấy nói, chưa tới lúc tụi em lấy nhau thì anh ấy không cần phải làm theo ý em."
Gracie muốn ở bất kỳ nơi nào khác hơn là ở nhà lúc này. Cô không biết cô có thể ngắn gọn nói xin lỗi và nhào ra xe của cô hay giả vờ là cô cần đi toa-let gấp không. Nhưng rồi cô làm mình sửng sốt khi mở miệng nói.
"Thế em có nói nó là chuyện em tham gia bữa tiệc đó không phải vì em muốn nó làm theo ý em, mà là vì em muốn đảm bảo là cuộc hôn nhân của hai người đang tràn đầy tình yêu và sự tin tưởng? Chị không thực sự hiểu nhu cầu của mấy ông, hay cả mấy bà trong trường hợp này, khi muốn có một bữa tiệc lớn chúc mừng đám cưới mà nó lại chứa đầy những nguy cơ có thể phá vỡ cái đám cưới đó.”
Tất cả mọi người quay sang nhìn chằm chằm vào cô. Alexis lắc đầu, như muốn khuyên can một đứa trẻ không-mấy-sáng-dạ, mẹ cô đứng lên và bước về phía Vivian, người vừa bắt đầu một trận mưa bão mới.
"Tôi cho rằng câu trả lời là không," Gracie lẩm bẩm, cảm thấy thật lạc lõng.
"Chuyện sẽ ổn thôi mà," mẹ cô nói và kéo Vivian vào lòng. "Sáng mai con với Tom nói chuyện và mọi chuyện sẽ tốt đẹp lại thôi."
"Con cũng nghĩ thế," Vivian ấp úng nơi vai mẹ. "Con chỉ muốn anh ấy yêu con thôi."
"Tất nhiên rồi. Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà."
Gracie hất tay về phía cửa. "Con để mọi người tự lo. Con đi đây."
"Được đấy," mẹ cô thì thào.
Gracie cố hết sức để không cảm thấy là cô đã làm cho chuyện xấu càng xấu hơn và bước vào trong màn đêm. Cô lái xuyên thị trấn đến ngôi nhà thuê và nhẹ nhõm bước vào bóng tối yên tĩnh của ngôi nhà.
Vài công tắc đèn bật lên và bóng tối được xua tan, và nhìn thoáng vào cái bếp là tinh thần cô lại phấn chấn lên.
Cô đã bày ra dụng cụ nướng chuyên dùng của cô, và bỏ những dụng cụ không phù hợp lên mấy cái kệ lẽ ra nên được dùng để đựng sách nấu ăn. Lịch làm bánh của cô được dán trên cửa tủ lạnh và cô đã dùng băng keo để dán 2 trang chuyên mục của tờ tạp chí People có tiêu đề Bí quyết của Gracie là gì?
Cô bước về phía nó, và lần tay theo hình của ngôi sao truyền hình nổi tiếng của chương trình Oliver's Attic khi cô ta đang đút cho chồng ăn miếng bánh cưới hấp dẫn "made by Gracie" trong đám cưới của cô ta. Trang thứ hai có hình nhiều kiểu bánh cưới khác nhau của Gracie cùng với một tấm hình cô đang cẩn thận trang trí một trong mấy kiểu bánh đó.
Đó là thế giới của cô, cô tự nhắc mình. Ngôi nhà ở Torrance, những đơn đặt hàng, căn bếp hoàn hảo với 3 lò nướng cỡ lớn cùng các kệ làm mát bánh được gắn sẵn và hướng mặt về phía Nam. Nó là thế giới mà cô biết - nơi cô chỉ là Gracie, không phải là chị em hay con gái của ai hết. Cô không gây rắc rối trong thế giới đó. Cô không cảm thấy lạc lõng trong thế giới đó.
Phải chăng quay lại đây là một sai lầm? Nhưng quyết định thì cũng đã quyết định rồi, không thể thay đổi được.
"Chỉ vài tuần thôi," cô tự nhắc mình. Rồi cô sẽ quay lưng bỏ mọi thứ mà đi và sẽ không bao giờ nhìn lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT