Nụ cười của Tân Hành bị đóng băng, ngượng ngùng nói: “Em còn tưởng là
anh thích nghe em nói là em không thể thoát khỏi anh đến thế nào chứ.”
Anh thản nhiên đáp lại: “Không thể tự thoát thì thích. Nhưng mà không thích cái giả thiết sau đó.”
“…” Đầu Tân Hành đầy vạch đen, làm gì có người nào kén chọn như vậy? Thế thì cái gì tốt cũng bị anh nhặt hết rồi à!
“Chúng ta vẫn nên đi ngủ đi thì hơn.” Cô ngượng ngùng nói.
“Ừm.” Anh nói rồi nhẹ nhàng khép mắt lại, có vẻ như thật sự mệt rồi.
Cô tìm một tư thế thật thoải mái trong lòng anh, tựa vào ngực anh, nhắm
mắt lại rất lâu nhưng lại càng ‘ngủ’ càng tỉnh táo đến lạ. Không biết vì lệch múi giờ hay là vì trên máy bay bị người nào đó ép ngủ nhiều quá
rồi.
“Sao còn chưa ngủ?” Anh hơi hé mắt, nhàn nhạt cất tiếng hỏi.
“Không ngủ được.” Cô thấy anh tỉnh thì hơi chuyển người, tránh xa khỏi
anh. Nhưng ngay sau đó lại bị anh túm trở lại, để cho cô tiếp tục tựa
vào lòng anh rồi mới không nhanh không chậm hỏi: “Không ngủ được? Cách
xa anh thì có thể ngủ à?”
Cô thấy dáng vẻ nhắm hờ mắt của anh, dáng vẻ và giọng nói hoàn toàn
thanh tâm quả dục ấy… thật sự làm trong lòng cô thấy không thoải mái
lắm. Cô nghĩ nghĩ rồi nhìn anh: “Đúng rồi, cách anh xa một chút thì em
mới ngủ được.”
Anh nghe thế thì từ tốn mở mắt ra, đối diện với mắt cô: “Em chắc chứ?”
Giọng nói kia đã nhuốm mùi nguy hiểm. Đây mới là dáng vẻ mà anh nên
có!... Tân Hành cười trộm trong lòng, lại thành thực gật đầu: “Chắc
chắn.”
“Sao lại thế?” Giọng anh có vẻ căng thẳng.
Cô nửa thật nửa đùa đáp lại: “Bởi vì bị anh ôm sẽ bị dại trai, có ý nghĩ không đứng đắn… Anh có thấy người bị sắc đẹp dụ dỗ nào có thể ngủ ngon
được không?”
Anh nghe thế thì con người thoáng sáng lên một dải màu, mỉm cười nhìn cô hỏi lại: “Sắc đẹp dụ dỗ à?”
Cô nghĩ nghĩ rồi mặt dày gật đầu. Anh bỗng nhiên hôn lên môi cô, khàn giọng nói: “Nói cho anh biết, say mê đến mức nào?”
Cô bị hơi thở quen thuộc dụ dỗ đến mềm nhũn cả người, chớp chớp mắt, rồi ngây ngô hỏi lại: “Sao phải nói cho anh biết?”
Ánh mắt anh đột nhiên nổi lên vẻ mờ ám: “Em nói xem?”
Cô bị anh dụ dỗ, quả nhiên dựa theo lời anh mà nghĩ nghĩ, suy nghĩ một
hồi cũng chỉ phí công nên đành thành thực lắc lắc đầu. Anh cười. đôi mắt đột nhiên trở nên âm u: “Anh dạy em nhé.”
Nói rồi, cánh tay đang ôm eo cô đột nhiên tăng thêm lực, tiện đà ôm cô đặt lên trên thân thể mình.
Động tác của anh rất nhanh, nhưng cái gì nên làm đều đã làm. Tân Hành
chỉ cảm thấy thân thể thoáng cái đã bị anh nhấc lên, đến khi phục hồi
lại tinh thần thì hai chân cô đã tách ra, ngồi giạng chân trên hông anh, váy ngủ bị anh vén lên, chỗ mẫn cảm có thể mơ hồ cảm nhận được thứ cứng rắn nóng bỏng của anh.
Sự kích thích này… khiến toàn thân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa là té
ngã. Anh lại mạnh mẽ giữ lấy eo cô, nằm dưới thân cô, chăm chú nhìn vẻ
quyến rũ của cô rồi cười hỏi: “Không ngủ được à?”
Mặt anh nóng lên: “Sắc đẹp dụ dỗ à?”
Cô khẽ run.
“Ý nghĩ không đứng đắn à?”
Cô cuống lên, vội che miệng anh lại, thân thể cứ thế va vào người anh.
Anh kêu lên đau đớn, cô hoảng hốt lại vội vàng rụt tay lại, biểu cảm
trên mặt rất cẩn thận. Anh lại đột nhiên bật cười, ôm chặt lấy cô mà
hỏi: “Ý nghĩ không đứng đắn… Là như thế này à? Hay là… muốn sâu thêm
chút nữa?”
Anh nói rồi bắt đầu nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên mặt cô, rồi lại
chuyển sang vành tai cô, khàn giọng dụ dỗ: “Nếu em muốn thì tự mình đến, nhé?”
Giọng anh trầm thấp câu hồn, cô chỉ cảm thấy đầu óc như trầm mê, quả
nhiên là sắc đẹp dụ dỗ khiến cô chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
…
Sau đó, cuối cùng Tân Hành cũng bừng tỉnh ngộ, hóa ra cô bị người nào đó gài bẫy, nhưng đến lúc đó thì hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Ban đầu người nào đó trưng ra dáng vẻ không mấy hứng thú đối lập hoàn
toàn với hình tượng cầm thú thường ngày của anh. Điều đó khiến Tân Hành
vừa thấy lạ vừa có sự bất an vô hình, lại nghĩ đến việc mình có nên chủ
động không… Vì vậy, trong lòng luôn có tiếng nói không ngừng thúc giục
cô…
Vì vậy cô đã… thật ngại ngùng, hơn nữa còn rất cố gắng nữa. Ban đầu anh
cũng chỉ không nặng không nhẹ phối hợp một chút, coi như rất hòa hợp với hình tượng thanh tâm quả dục của anh.
Cô bị dáng vẻ của anh kích thích, lại càng có ý chí chiến đấu mãnh liệt, không để ý đến sống chết mà còn trêu chọc anh, đến khi ánh mắt anh gần
như điên cuồng, cô còn không biết đại nạn sắp ập xuống đầu, còn nhu mì
cười híp mắt với anh, còn nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai anh, khiêu khích
nói: “Dịch Tân, thanh tâm quả dục không hợp với anh đâu…”
Cả người anh căng chặt, giọng nói cũng khàn đi vì không thể khống chế được: “Vậy em cảm thấy, cái gì… mới hợp với anh?”
Khi đó cô… Sau đó cô nghĩ lại, khi đó cô thật sự bị sắc đẹp dụ dỗ, lại
không nhìn ra là anh đã đến giới hạn, còn không biết sống chết mà kích
thích anh, cô cười với anh: “Bùng phát thú tính đi…”
Cô còn chưa nói xong thì người nào đó đã thật sự bùng phát thú tính… Lợi dụng lúc cô đã sắp mệt nhoài, vào lúc cô không có khả năng phản kháng
nhất khiến cô không còn một đường sống.
Nếu chỉ là không có khả năng phản kháng thì cũng thôi đi! Dù sao cô cũng đã bị chiếm tiện nghi bao nhiêu lần rồi! Cô tự an ủi chính mình một
hồi, giống như cái gì mà lợn chết không sợ nước sôi đó, cũng được vậy.
Nhưng anh lại ôm lấy cô đã mềm như bún, để cho cô phối hợp với anh các
kiểu tư thế có độ khó cao như vậy…!
Cô oán thán nhìn anh, anh lại nhìn cô cười rất mờ ám: “Không biết là ai thúc giục anh bộc phát thú tính nhỉ?”
Tân Hành chỉ biết khóc không ra nước mắt.
…
Vì vậy, sau khi cô không tính toán mà nói ra câu đó, quả nhiên anh thực sự bộc phát thú tính ôm lấy cô, làm đủ các loại