Cuối cùng, Dịch Tân hét lên thật lớn như
một con dã thú bị thương, giãy giụa bất an khiến cả không khí cũng xao
động theo anh. Nguyên Thâm vốn đang ngây người nhìn không biết làm gì,
vừa nghe thấy thế thì toàn thân như được bật công tắc, ngay sau đó lật
đật chạy xuống lầu chuẩn bị xe, trong lúc đó cũng vội vàng gọi điện
thoại cho Phong Dương.
Từ trước đến nay, mắt Dịch Tân chưa từng
ướt nhoèn như thế, anh ôm Tân Hoành, bởi vì gấp gáp mà trở nên hỗn loạn, cũng bởi vì đau đớn mà sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Tân Hoành vẫn nắm
chặt tay anh không rời, nhưng ánh mắt lại vượt qua anh nhìn về phía Thẩm Ngôn cả người đầy máu.
Thẩm Ngôn đau đớn nhìn Tân Hoành, anh ta quỳ một chân trên đất, sự tuyệt vọng trong mắt còn nổi bật hơn cả vết
máu và vết thương trên người anh ta. Vốn dĩ anh ta muốn đứng dậy xem Tân Hoành thế nào, nhưng vết thương của anh ta quá nặng.
Nắm đấm
của Dịch Tân không hề nhẹ, đã vậy còn có phát súng kia nữa, dù không bắn vào chỗ nguy hiểm, nhưng anh không bắn vào chỗ nguy hiểm bởi vì anh
muốn hành hạ anh ta, cho nên ra tay chỉ có thể khiến người ta cực kỳ đau đớn.
Thẩm Ngôn vừa chật vật muốn đứng dậy đã liên tục ngã xuống đất, muốn cố gắng đứng dậy lần nữa, nhưng ngoài vết thương nặng trên
người, trong ngực anh ta toàn là sự ghen tị, đau khổ và hối hận tuyệt
vọng cứ liên tục kéo anh ta xuống, làm anh ta mất hết sức lực.
Anh ta quỳ một chân trên đất, ánh mắt dịu dàng nhuốm đầy hơi nước, thoạt
nhìn còn tàn tạ hơn cả Tân Hoành bị trọng thương, cứ như vậy đau đớn
nhìn về phía cô. Một cái nhìn là cả một đời. Cả đời này của Thẩm Ngôn,
từ trái tim đến máu thịt, vào khoảnh khắc này tất cả đều được khắc tên
Tân Hoành.
Vào lúc này, Thẩm Ngôn mơ hồ nhận ra rằng, từ nay về
sau, trong sinh mệnh anh ta sẽ mãi mãi khắc sâu cái tên Tân Hoành này.
Thậm chí có khi một ngày nào đó khi anh ta chết đi, xương cốt của anh ta cũng sẽ tự động bay đến bên cô.
Tân Hoành được Dịch Tân ôm
trong ngực, qua vai anh, cô nhìn về phía Thẩm Ngôn, dịu dàng nở một nụ
cười không bị trói buộc bởi những ân oán tình thù giữa cô và anh ta, một lần nữa trở lại là cô của ngày xưa, khi cô và anh ta còn được mọi người coi như một cặp đôi trời sinh.
Giống như ban đầu, khi cô nhìn
anh ta sẽ cảm thấy ngượng ngùng, sau đó nở nụ cười xấu hổ, gương mặt ửng hồng như đánh phấn. Đó là nụ cười cuối cùng cô dành cho anh ta, cô nói: “Thẩm Ngôn, tôi không còn nợ anh nữa.”
Cô nói rồi chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ Dịch Tân, tựa đầu vào ngực anh. Cả người Dịch Tân cứng
lại, ngay sau đó anh ôm cô chạy ra ngoài như điên.
Trong phòng
làm việc, Thẩm Ngôn không còn sức lực cứ thế đột ngột gục ngã, khi ngã
xuống mặt đất, cơ thể anh ta vẫn không ngừng run rẩy. Đây là phòng làm
việc của Dịch Tân, trên đất được trải thảm nhung dày, nhưng khi Thẩm
Ngôn ngã xuống đất vẫn vang lên tiếng động lớn như thể va phải gạch đá
cứng rắn.
Thẩm Ngôn nằm trên mặt đất, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho máu không ngừng chảy ra từ vết thương. Anh ta chậm rãi đưa tay lên
sờ thử, khóe môi cứng đờ bỗng nhiên cong lên. A, hóa ra vẫn còn ấm, anh
ta còn tưởng sẽ lạnh thấu xương chứ.
Khi Dịch Tân ôm Tân Hoành
đến bệnh viện, Phong Dương đã chờ sẵn ở đó, thấy Tân Hoành hôn mê trong
lòng Dịch Tân thì lập tức bước tới xem xét vết thương trên người cô. Vừa nhìn một cái, con ngươi anh đã co rút lại, vội vàng bảo Dịch Tân đặt
Tân Hoành lên một chiếc giường cấp cứu: “Để cô ấy lên đây.”
Nói rồi lập tức quay lại ra chỉ thị với bác sĩ và y tá sau lưng: “Chuẩn bị phòng phẫu thuật!”
Lúc ở trên đường, Tân Hoành đã không còn để ý đến việc Dịch Tân gào thét mà rơi vào hôn mê, trong lòng Dịch Tân nhất thời có dự cảm xấu nên đã cảm
thấy hỗn loạn. Bây giờ thấy sắc mặt của Phong Dương thì lập tức chấn
động, anh đưa tay giữ giường cấp cứu lại, không những không để bác sĩ và y tá đưa cô đi, mà còn kéo Phong Dương qua, giọng lạnh tanh hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Sắc mặt Phong Dương có vẻ do dự, nhưng anh lại không
đợi anh ấy trả lời mà vội cắt ngang, la lên: “Anh xem vết thương của cô
ấy rồi, không bị động đến tim mạch, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm đâu có
đúng không?”
Cuối câu, khi nói ‘có đúng không’, giọng Dịch Tân
xưa nay luôn lạnh nhạt lại thoáng run lên. Sắc mặt Phong Dương cứng đờ,
trong mắt thoáng qua vẻ không đành lòng, nhưng động tác không hề tùy
tiện, anh ấy kéo bàn tay đang giữ giường cấp cứu của Dịch Tân lại, đưa
mắt ra hiệu cho các bác sĩ và y tá bên cạnh, bọn họ thấy vậy lập tức
nhân cơ hội đẩy Tân Hoành vào phòng phẫu thuật.
Dịch Tân phát
hiện, mắt anh lóe lên sự lạnh lẽo, động tay hất Phong Dương ra, rồi lập
tức đưa tay giữ giường cấp cứu lại, giọng nói lạnh lùng và kìm nén giận
dữ: “Không được động vào cô ấy!”
Bác sĩ và y tá bị khí thế của
anh dọa sợ, nhất thời đứng yên tại chỗ, không dám làm gì. Dịch Tân giận
dữ nhìn Phong Dương, lạnh nhạt nói: “Em đảm bảo với anh trước rằng cô ấy không có việc gì đã, nếu không anh nhất định không để cô ấy rời khỏi
anh!”
Phong Dương thấy thế thì sắc mặt biến đổi, lập tức ra tay
cản lại. Nhưng lúc này Dịch Tân đã hoàn toàn hồ đồ, sợ hãi và tức giận,
Phong Dương cản anh chỉ khiến anh coi anh ấy là kẻ muốn cướp Tân Hoành
đi, thoáng chốc đã vô thức coi Phong Dương là kẻ thù, cứ thế đánh thẳng
một đòn về phía anh ấy.
Phong Dương hoảng hốt tránh thoát, nhưng không dám chậm trễ, lập tức tiến lên ngăn cản lần nữa. Dịch Tân như thể phát điên không để cho Phong Dương lại gần, hai người cùng lúc vung tay giành giường cấp cứu của Tân Hoành. Phong Dương vội la lên: “Anh bình
tĩnh lại đi!”
“Anh đừng có trì hoãn nữa!”
“Cô ấy không còn nhiều thời gian đâu!”
…
Nhưng Dịch Tân thấy ánh mắt hoảng hốt của Phong Dương thì trong tim như thể
bị ai đó đâm cho một dao, đau đến mức mơ hồ, mất hết sự tỉnh táo, trong
đầu anh chỉ còn duy nhất một chỉ thị: Không được để ai cướp Tân Hoành
đi!
Cho dù có chết, cô cũng chỉ có thể chết cùng anh. Mệnh lệnh
này khiến anh trở nên hồ đồ và tàn bạo, anh ra đòn không hề nương tay,
lập tức đánh hai quyền về phía mặt Phong Dương khiến khóe miệng anh ấy
chảy máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT