Ai ngờ trong lúc hai người Nguyên Thâm và quả gia còn đang trao đổi ánh
mắt, cánh cửa phòng ngủ đóng chặt kia ngột ngạt như thể sắp nổ tung đột
nhiên bị người bên trong đẩy ra. Gương mặt lạnh lẽo của Dịch Tân đột
nhiên xuất hiện khiến Nguyên Thâm và quản gia đều sợ hết hồn.
Hai người lập tức nghiêm túc đứng ngay ngắn trở lại, Dịch Tân cũng chẳng
thèm nhìn bọn họ mà sải bước xuống lầu, động tác mạnh mẽ và đầy vẻ sát
khí. Nguyên Thâm hơi sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy tiếng
động cơ xe ô tô vang lên.
Lúc Dịch Tân xuống lầu thì người bên
ngoài cũng đúng lúc đi vào cửa. Người đàn ông này đúng là không bao giờ
cho phép chậm trễ dù chỉ một giây. Nhưng người đi vào lại khiến Nguyên
Thâm cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Chính là cấp dưới đưa một nhà Lạc
Tiểu Xuyên vào.
Dịch Tân… Dịch Tân đã không thể chờ nổi anh ta
mà tự mình chỉ huy cấp dưới. Những chuyện này vốn dĩ đều là bổn phận của Nguyên Thâm, nhưng hành động thần tốc như vậy thì đúng là nhanh đến mức Nguyên Thâm cũng không kịp thông báo.
Trong lúc người đàn ông
này lo lắng, điên cuồng và nóng nảy, mọi người lại không hề biết anh tốc độ và kín đáo đến mức nào. Cả nhà Lạc Tiểu Xuyên bị bắt, trên gương mặt của Trương Tiểu Thúy và Lạc Phong Lương vẫn đầy vẻ kinh hoàng và mờ
mịt, chỉ có sắc mặt Lạc Tiểu Xuyên là bình tĩnh, nhìn kỹ còn thấy được
sự thê lương phảng phất trong mắt cô ta.
Dịch Tân đi về phía ba
người bọn họ, không hề dừng lại cũng không lãng phí một giây nào, anh
giơ thẳng súng chĩa vào đầu Lạc Phong Lương.
“A!”
“Đừng!”
Lạc Phong Lương và Trương Tiểu Thúy cùng sợ hãi hét lên, trong mắt bọn họ
toàn là vẻ sợ chết, quay về phía Dịch Tân xin tha. Nhưng mắt Dịch Tân
lại nhìn thẳng về phía Lạc Tiểu Xuyên, bờ môi mỏng khẽ mở tàn nhẫn lên
tiếng: “Nói, cô đã giấu cô ấy đi đâu rồi?”
Trong mắt Lạc Tiểu
Xuyên không có lấy một chút tình cảm như thế cô ta đã bị rút mất linh
hồn, cô cứ nhìn Dịch Tân bằng gương mặt vô tình như thế, hỏi anh: “Rốt
cuộc cô ấy thích anh cái gì chứ?”
Mắt Dịch Tân nheo lại vô cùng
nguy hiểm. Lạc Tiểu Xuyên nói: “Tôi cũng rất quý cô ấy, tôi không hề
muốn làm cô ấy bị thương, chẳng qua tôi thấy Thẩm Ngôn đáng để cô ấy yêu hơn anh, càng xứng đáng có được cô ấy hơn.”
“Cho nên tôi muốn tác thành cho bọn họ.”
Lạc Tiểu Xuyên vừa nói xong chữ cuối cùng thì trong căn biệt thự trống trải vang lên một tiếng súng vang dội: “Pằng!”
***
Cuối cùng Tân Hoành cũng yên tĩnh lại, vừa là vì cô biết không trốn thoát
được, có lẽ cũng là vì cô không còn sức lực để mà trốn. Sự giận dữ và…
nỗi đau đớn của Thẩm Ngôn khiến cô hoàn toàn bất lực. Bởi vì, trước đây
đúng là cô đã ở bên anh ta cùng nhau hướng về phía tương lai.
Cô biết là không thể so sánh với Dịch Tân. Nhưng mỗi một lần chỉ cần Thẩm
Ngôn nhắc đến Dịch Tân với cô, chỉ cần anh ta mang chính mình ra so sánh với Dịch Tân để chỉ trích sự vô tình và bất công của cô, sau đó lại thể hiện cái cảm xúc như thể không muốn sống đó thì cô cũng sẽ đau khổ mà
không có bất cứ nguyên nhân nào.
Thế gian nào ai vẹn cả đôi
đường, không phụ Như Lai không phụ nàng? Cô sẽ không quên Thẩm Ngôn là
ân nhân của cô, cô hy vọng anh ta có thể sống vui vẻ hạnh phúc hơn bất
cứ ai. Nhưng bây giờ cô không thể cho anh ta niềm hạnh phúc đó được. Hết lần này đến lần khác thỏa hiệp chẳng qua là cách để cô trì hoãn mà
thôi.
Trong lòng Tân Hoành khẽ thở dài một hơi. Lúc này Thẩm
Ngôn đã khống chế được tâm trạng của mình, anh ta giơ ly rượu về phía
cô, nụ cười vẫn y như cũ như thể đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui
vừa rồi.
Đây chính là sự mô phỏng cách chung sống hiện nay của
bọn họ, giống như trong mùa mưa, một giây trước còn sấm chớp đùng đoàng, mưa đổ như thác, nhưng chỉ giây sau đã mưa tạnh trời quang, ánh mặt
trời ấm áp. Chẳng qua là vì anh ta chiều theo cô, mà cô thì nhân nhượng
anh ta.
Chẳng qua mục đích để bọn họ nhân nhượng đối phương là không giống nhau mà thôi. Thẩm Ngôn nâng ly với cô: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tân Hoành mím môi cười miễn cưỡng, cô cũng nâng ly lên chạm ly với anh ta
coi như mở màn tiệc sinh nhật của cô. Sau đó bọn họ cũng không nói gì
nhiều, Thẩm Ngôn vẫn tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô như bình thường, còn cô
thì nghiêm túc cúi đầu, có ăn hay không cũng không quan trọng, quan
trọng là không cần đối diện với ánh mắt nhau.
Cô không dám ngẩng đầu vì cô biết trên đỉnh đầu luôn có một ánh mắt nóng bỏng vẫn một mực
chăm chú nhìn cô, chỉ cần cô ngẩng đầu là sẽ phải đối diện với ánh mắt
đó. Cô vô cùng sợ hãi cảm giác bất lực khi đối mặt ấy, đó là sự áy náy
không sao giải thích được. Nhưng mà càng cúi đầu lâu cô càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cơ thể cô bắt đầu nóng lên như thể có một
ngọn lửa đang dần dần bùng lên, điên cuồng đốt nóng ở bụng dưới không
thể nào khống chế được. Cổ họng dần dần trở nên khô khốc. Cô biết… cái
cảm giác này! Cô nhất thời giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng
nhìn Thẩm Ngôn: “Anh cho tôi ăn cái gì?”
Thẩm Ngôn vẫn nhìn cô
nóng bỏng như cũ, thấy sắc mặt cô dần dần ửng đỏ thì anh ta cười thâm
tình: “Ăn thứ khiến em cam tâm tình nguyện ở bên anh.”
Đầu óc
Tân Hoành đột nhiên nổ tung, toàn thân dấy lên tín hiệu nguy hiểm. Không còn thời gian để suy nghĩ, cô đột nhiên đẩy ghế chạy trốn ra ngoài.
Bây giờ nhất định phải cách xa người đàn ông nguy hiểm này ra!
Nhưng tất cả đều vô dụng. Bình thường cô đã không chạy thoát được Thẩm Ngôn,
bây giờ cả người cô vô lực, mới được mấy bước đã bị anh ta bắt lại từ
phía sau, cánh tay anh nhẹ nhàng dùng sức đã khiến cô lao vào ngực anh
ta.
Anh ta dịu dàng ôm lấy cô, cô cố gắng đẩy ra nhưng cánh tay
lại chẳng có một chút sức, cả người anh ta không hề nhúc nhích cứ như
thể hoàn toàn không có cảm giác gì với cái đẩy của cô. Anh ta chỉ ôm
chặt cô, khẽ thở dài: “Anh đã đợi em hai mươi ba năm rồi, đừng để anh
phải chờ thêm nữa được không em?”
Thẩm Ngôn hôn lên mi mắt cô, thấp giọng nói: “Năm năm trước đã đồng ý rồi, bây giờ cho anh có được không?”
Tân Hoành cảm thấy khí huyết toàn thân đã trở nên hỗn loạn, muốn phản kháng mà không thể phản kháng nổi, chỉ có thể bất lực nằm trong ngực anh ta.
Thẩm Ngôn bỗng nhiên khom người ôm ngang người cô lên đi thẳng lên lầu.
Anh ta đặt cô xuống giường, ngay sau đó đè lên người cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT