Đã hai tháng trôi qua, từ khi Dịch Lam đến tìm cô, cô quyết định có
con, cho đến bây giờ hai người không hề cấm kỵ chuyện trai gái cũng
không dùng bất cứ phương pháp phòng tránh nào, thời gian đã hai tháng
trôi qua. Tháng trước cô còn mơ hồ mong đợi, kết quả kỳ kinh nguyệt vẫn
đến rất đúng hạn.
Trong lòng cô cảm thấy hơi mất mát, nhưng nếu
không có gì bất ngờ, dựa vào tần suất an ái của bọn họ, cả ngày lẫn đêm
đều dính lấy nhau thì tháng này chắc sẽ không có vấn đề gì. Cô nghĩ rồi
nói với Dịch Tân: “Dịch Tân, mấy ngày này chúng ta phải chú ý một chút.”
Dịch Tân ngẩn ra nhìn cô. Tân Hoành thấy anh như thế thì cười xấu hổ giải thích: “Em cảm thấy… có vẻ sắp có rồi.”
Dịch Tân nghe thế sắc mặt bỗng trở nên cứng ngắc. Tân Hoành không để ý, chỉ
nghĩ đến sự khó xử trong lòng, rời ánh mắt đi: “Em bé ấy, hai tháng nay
chúng ta như vậy… Chắc là sắp có rồi, vì sự khỏe mạnh của con, chúng ta
phải cẩn thận một chút.”
Cô không nhìn thấy đáy mắt Dịch Tân xẹt qua sự đau đớn cùng cực. Dịch Tan nhắm mắt lại, ôm đầu cô tựa vào ngực
anh, thấp giọng nói: “Được, nghe lời em.”
Trong lòng cô ngọt
ngào, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh. Anh dừng lại một chút rồi dịu dàng
nói với cô: “Chuyện này cứ để tự nhiên đi, đừng tính thời gian làm gì
nhé?”
Cô gật đầu: “Ừm, em biết. Nhưng em cảm thấy chúng ta như thế này… sẽ rất nhanh.”
“Tân Hoành…” Anh muốn nói lại thôi.
Lúc này Tân Hoành đang hào hứng nên hoàn toàn không để ý đến thái độ của
anh, cô cảm thấy đương nhiên thời gian khá quan trọng, nhưng mà anh
nhiệt tình như thế…
Lại nói như anh thì cũng toàn là tranh thủ
phúc lợi cho bản thân, cô suy nghĩ rồi nói theo: “Được, em biết rồi,
thuận theo tự nhiên. Nhưng mà vẫn nên chú ý một chút, nếu thực như thật
sự có em bé thì sẽ còn rất nhỏ, nên cần chúng ta bảo vệ cẩn thận, biết
không?”
Anh chỉ cảm thấy trái tim co lại, đau đớn kịch liệt,
nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng cười nói: “Được, em bảo vệ con, anh bảo vệ em là đủ rồi.”
Tân Hoành: “…”
Dịch Tân lập tức nắm bắt thời cơ, như không để ý nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, người ngoại tình với Hạ Noãn Tâm là ai thế?”
Tân Hoành vừa nghe thấy Hạ Noãn Tâm thì tâm tình đã đi xuống, trong lòng
hơi oán giận Dịch Tân sao lại nhè thời điểm thế này mà nói đến người cô
không ưa như thế, thời điểm sau khi cô và anh ân ái, đang được anh ôm
vào lòng ao ước một em bé… Anh lại muốn nói chuyện với cô về Hạ Noãn
Tâm!
Cô tức giận nhìn anh: “Người không phải anh tìm đến sao? Anh còn hỏi em.”
Anh nhìn đôi mắt u oán của cô, chỉ thấy trái tim cũng mềm ra, hôn lên môi cô, dỗ dành: “Ngoan, nói với anh nhé?”
Cô bị anh hôn đến bay hết nóng nảy. Đôi mắt to đầy nước nhìn anh: “Vậy anh muốn biết cái gì?”
Anh thấy cô như thế, lại không nhịn được cảm thấy yêu thương, dịu dàng hỏi: “Người đàn ông đó là thầy giáo của em à?”
Tân Hoành nhíu mày phủ nhận: “Không phải.”
Dịch Tân nhìn cô. Cô thành thật thanh minh: “Thực sự không phải. Tuy trên
danh nghĩa Tần Lâm là thầy giáo dạy kèm ở nhà cho em và Tân Giác, nhưng
mà ở trường em học trên Tân Giác hai lớp, làm sao Tần Lâm có thể đồng
thời là giáo viên dạy kèm của em và cô ta được? Đó chẳng qua là cách nói của Tân Hạo với bên ngoài thôi, nói cho dễ nghe chứ thật ra em chỉ là
một thư đồng* thôi.”
*thư đồng: Người giúp việc trong các lớp
học thời cổ đại của vua chúa, lúc hoàn tử học thì thư đồng phụ trách các công việc mài mực, cầm đồ đi theo…
“Thư đồng?” Dịch Tân nhíu mày: “Đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn à?”
Tân Hoành làm như thật gật đầu: “Chính là thư đồng, thầy giáo đến thì em
chuẩn bị hoa quả, thầy giáo hay Tân Giác đói thì em làm đồ ăn, thầy giáo về thì em tiễn ra cửa.”
Tân Hoành nói xong lại bỗng nhiên lắc
đầu: “Không, không đúng, em cảm thấy dựa theo những việc này thì em còn
không bằng cả thư đồng, cùng lắm chỉ được coi là một người giúp việc…”
Dịch Tân nghe thế thì nhíu mày, giọng nói trầm xuống: “Vậy bà ngoại thì sao?”
Tân Hoành nhìn anh, thấy sắc mặt anh không tốt, cảm thấy ý anh muốn nói như thể “Em làm thư đồng cho người ta, vậy bà ngoại không làm gì à?”
Tân Hoành ở trong lòng anh yên lặng thở dài một hơi, đây là nguyên nhân cô
không muốn nói lại chuyện cũ với anh. Anh luôn muốn quản này quản kia.
Thật ra đều là chuyện đã qua, còn có gì đáng để trách đâu?
Đương nhiên cũng không thể nói rằng cứ coi như đã qua thì không còn liên quan đến bản thân, chỉ cần nghĩ lại những thứ như thể trò cười này lại thấy
có chút gợn trong lòng. Nhưng cô cảm thấy, cùng lắm cũng chỉ cần lặng lẽ biết trong lòng là được rồi, cần gì truy cứu những gì đã qua, đã không
còn quan trọng nữa rồi. Chuyện quá khứ, có thể quên thì cứ quên đi, cần
gì phải nhắc lại?
Tân Hoành nói: “Bà ngoại cũng có chuyện bà
ngoại không xen được vào mà. Dù sao em cũng là con gái nhà họ Tân, em có thể ba ngày hai bữa lại đến thăm bà, nhưng cũng không thể quanh năm
suốt tháng ở chỗ bà được, nhà họ Tân chú ý thanh danh như vậy, chuyện
này mà truyền ra ngoài sẽ bị chê cười. Mà cũng tương tự, bà ngoại cũng
không thể ở lại nhà họ Tân, một tháng có thể đến một lần là tốt rồi.”
Tân Hoành nghĩ nghĩ lại nói: “Nhưng nếu em bị ốm, ở nhà họ Tân không có ai
chăm sóc em, bọn họ sẽ ném em cho bà ngoài, khi ấy thì có thể ở đó lâu
hơn… Ừm, coi như nhắm mắt làm ngơ.”
“Ném em cho bà ngoại, là có ý để em tự sinh tự diệt ở bên ngoài?” Sắc mặt Dịch Tân không đổi hỏi cô.
Tân Hoành nghe thế thì mím môi: “Anh có thể nói chuyện uyển chuyển một chút được không?”
Dịch Tân vuốt ve tấm lưng trắng mịn của cô, không đáp mà hỏi: “Vậy tám năm trước đã xảy ra chuyện gì với Hạ Noãn Tâm?”
Tân Hoành vô tội nhìn Dịch Tân: “Có trời đất làm chứng, em thật sự không biết bà ta nói đến chuyện gì.”
Dịch Tân hạ mắt nhìn vẻ mặt oan ức của cô, không nhịn được bật cười: “Để anh nói cho em biết, Tần Lâm và Hạ Noãn Tâm đã lên giường với nhau từ tám
năm trước rồi.”
“…” Tân Hoành u oán nhìn Dịch Tân: “Thế mà bà ta còn có mặt mũi mà chỉ trích em!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT