Dịch Phong Nghiêu nói chuyện rất không có chừng mực, dù quản gia đã lớn
tuổi cũng không nhịn được mà nghẹn một lúc, tức giận nhìn Dịch Phong
Nghiêu, cắn răng trả lời anh anh: “Không.”
Dịch Phong Nghiêu đã
đạt được mục đích, cười gian trá, rất có hàm xúc mà ngâm nga “Oh…” một
tiếng. Quản gia u oán nhìn anh ta. Dịch Phong Nghiêu lại lẩm bẩm: “Thế
là lại bị đuổi ra ngoài rồi!”
Thái dương của quản gia cũng giật
giật… Lại bị thằng nhóc này túm lấy tán gẫu! Dịch Phong Nghiêu tự cười
tự vui, vỗ vỗ lên vai ông quản gia: “Vậy đi, tôi đi về trước, chú xem
khi nào tâm tình Dịch Tân tốt lên thì gọi điện thoại cho tôi. Ở bên tôi
có một tin tức, anh ta mà biết thì nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ cảm kích
cho mà xem.”
Cứ như thể Dịch Tân bị Tân Hoành từ chối khiến anh
ta có thêm miếng thịt không bằng, Dịch Phong Nghiêu cười đến là hài lòng đắc chí, nói xong xuân phong đắc ý đi về.
Còn quản gia nghe
xong thì cũng không dám thất lễ, vội vàng đuổi theo ngăn anh ta lại:
“Nghiêu thiếu, chờ một chút, nếu chuyện quan trọng thì xin cậu chờ một
chút, bây giờ tôi lại vào trong xem tình hình thế nào, cậu tự mình nói
với Tân thiếu đi.”
Dịch Phong Nghiêu lập tức trở tay giữ ông ấy
lại: “Không cần, tuy đây là việc quan trọng, nhưng nếu bây giờ Tân thiếu của các người đang dỗ vợ anh ta thì không vội, chú chờ khi nào tâm tình anh ta tốt lên thì bảo anh ta gọi điện thoại cho tôi.”
Dịch Phong Nghiêu nói xong lại suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Đương nhiên, vô cùng tốt cũng đừng để anh ta tìm tôi.”
Tìm Dịch Tân thì không thể đến vào lúc tâm tình anh không tốt, đương nhiên
cũng không thể vào lúc tâm tình anh cực kỳ tốt. Thật ra, nói đơn giản
một câu chính là, tốt nhất đừng có tìm anh.
Nhưng mà chuyện này
có quan hệ đến cái người như bảo bối bên cạnh Dịch Tân, cho dù về lý mà
nói vẫn là vì lợi ích, Dịch Phong Nghiêu cảm thấy anh ta vẫn nên đến
nhắc nhở Dịch Tân một câu. Nhưng cũng chỉ có thể chờ thời điểm tốt hơn
một chút, nói với anh một tiếng là xong.
Quản gia nghe thế thì thoáng trầm ngâm, gật đầu đồng ý: “Được, vậy, Nghiêu thiếu đi thong thả.”
Quản gia quay vào biệt thự, len lén nhìn Dịch Tân đang đi qua đi lại ngoài
cửa phòng ngủ chính, một cơ hội cũng không có. Cuối cùng ông ấy chỉ có
thể thở dài trong lòng, quyết định vứt chuyện của Dịch Phong Nghiêu sang một bên.
Buổi tối, Dịch Tân đi lên giường định ngủ, sau đó còn
chưa kịp ôm đã bị Tân Hoành đuổi xuống khỏi giường. Kết hôn lâu như vậy, hơn hai năm, sắp ba năm rồi mà đây là lần đầu tiên tân Hoành nhốt Dịch
Tân ở ngoài cửa, Dịch Tân lấy chìa khóa đi vào, cô lại đuổi anh ra
ngoài, quan trọng nhất là còn đuổi Dịch Tân xuống giường.
Lúc
này, Dịch Tân vẫn chưa thể chấp nhận được sự thay đổi lớn như thể mức
nước ở sông và ở biển thế này. Nghĩ lại thời điểm hai người mới kết hôn, dáng vẻ thận trọng nhắm mắt của cô, đó là một người vợ nhút nhát biết
bao nhiêu.
Khi đó, cho dù cô cảm thấy uất ức đến đâu, có không
được tự nhiên hơn nữa cũng chỉ cần anh muốn, cô vẫn dịu dàng điềm đạm mà tiếp nhận anh, dáng vẻ cắn môi uất ức đó, sau đó còn bị anh biến thành
dáng vẻ thế nào cũng quên rồi, nhưng cũng chỉ khẽ khàng ôm anh, bây giờ
nghĩ lại hình ảnh đó, nghĩ thế nào cũng thất thật đáng yêu!
Sao
bây giờ lại dám đuổi anh ra khỏi phòng ngủ chính, bắt anh ngủ ở phòng
làm việc thế này? Sống đến ngày hôm nay, đúng là càng sống càng thấy
cuộc đời kỳ diệu. Dịch Tân không thể nào giải thích nổi, cho nên anh
liền hỏi Tân Hoành: “Em có biết là không được tùy tiện đuổi chồng khỏi
giường không?”
Tân Hoành cũng cực kỳ thành thật gật đầu: “Biết.”
“Vậy em còn không cho anh ngủ em.” Dịch Tân mong chờ nói với cô, thật sự là
không ngờ anh lại có thể nói suy nghĩ cầm thú trong đầu đó ra. Thật ra
anh định nói là: Vậy em còn không cho anh ngủ cùng em à?
…
Nói ra rồi, chính anh cũng thấy ảo não, có điều vẻ mặt vẫn rất hợp tình hợp lý. Vốn dĩ hai người họ vẫn như thể keo sơn, ban ngày không có việc gì
cũng hôn môi lâu lâu lại ôm eo, tối lại càng thân mật hơn. Khi nói xong, anh cũng không tin là Tân Hoành không hiểu anh muốn gì! Ôi chao, thế mà cô vẫn đuổi anh…
Dịch Tân cảm thấy đây chắc chắn là sai lầm của cô. Nếu cô sai thì anh cứ thẳng thắn chỉ ra chỗ sai đó cũng không đủ.
Tân Hoành nghe xong, vốn dĩ còn đang chép miệng, lại nhìn dáng vẻ hợp
tình hợp lý của anh, bình tĩnh cười: “Không phải anh chưa nghĩ ra sao?
Em cũng chưa nghĩ ra.”
“Em chưa nghĩ ra cái gì?”
Tân Hoành đối mặt với anh, cười rất vô tội: “Em chưa nghĩ ra, có nên cho anh ngủ hay không.”
Dịch Tân: “…”
Tân Hoành bất đắc dĩ buông tay: “Chừng nào anh còn chưa nghĩ ra thì em cũng chưa nghĩ xong, anh còn muốn chưa nghĩ ra thì cứ đến phòng làm việc mà
ngủ.”
Dịch Tân nghe xong thì từ tận đáy lòng cảm thấy vô cùng
bất đắc dĩ, nhưng ngoài miệng cũng không tha cho cô, nhìn cô chằm chằm
hỏi: “Anh ngủ phòng làm việc, em muốn còn phải đi tìm anh, không thấy
phiền toái à? Anh ở trên giường, em có biết không, chỉ cần một ánh mắt
của em là anh biết ngay em muốn gì, là thích hay là không thích, là nhẹ
hay là mạnh, là nhanh hay là chậm một chút.”
“…” Tân Hoành nghe
thế thì hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc mới bất đắc dĩ lên tiếng:
“Không cần lo, em có thể gọi điện thoại nội tuyến, em nhớ anh thì sẽ gọi cho anh. Cho nên bây giờ anh có thể an tâm đi chờ điện thoại của em
rồi.”
Dịch Tân: “…”
Đến lúc này thì cuối cùng Dịch Tân
cũng đành nhận lệnh bị đuổi ra khỏi cửa phòng. Tân Hoành thấy cửa phòng
đóng lại, Dịch Tân biến mất rồi mới không nhịn được khe khẽ thở dài.
Được, anh muốn ngủ ở phòng làm việc thì cô cho anh ngủ!
Ban đầu
cũng không thực sự muốn đuổi anh, không ngờ anh lại tình nguyện ngủ ở
thư phòng cũng không muốn giải thích với cô. Cô tức giận cắn răng, nằm
trên giường lăn qua lộn lại, không ngủ được. Xốc chăn lên, đặt chân
xuống đất nhưng lại không đứng lên nổi, cái người độc ác xấu xa đó!
Lại nằm xuống một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT