Anh nhìn cô mà cười đến mức kiêu ngạo, trong lòng cô bất mãn nhưng lại nghĩ đến việc anh còn phải đi gặp Cố Viễn Chi. Vừa mới đưa cô ra ngoài mà
đến khi quay về thì trên môi lại dính đầy son thì ai mà không biết bọn
họ vừa làm cái chuyện tốt gì! Da mặt anh dày nhưng cô thì không! Nghĩ
thế nên lại cắn răng lau sạch cho anh, nhưng tay dùng lực rất mạnh. Anh
vừa lùi vừa tránh về phía sau.
Cô nạt: “Không được tránh.”
Anh nhìn cô, ánh mắt mang đầy ý cười: “Anh cũng chỉ suy nghĩ cho em thôi, lát nữa mà môi anh sưng lên thì người khác lại không biết là
em dùng tay, mà lại nghĩ là em dùng miệng cũng nên.”
Anh nói đến
chữ “miệng” còn cố tính nhấn mạnh hơn với vẻ rất lưu manh. Tay Tân Hoành bỗng nhiên khựng lại. Tuy rất không cam lòng nhưng đáng chết là lời anh nói lại rất có lý! Nhưng mà nghĩ đến việc vừa rồi bị anh trêu chọc đến
cả người nóng bừng, thế mà cô còn tốt bụng lau môi cho anh. Trong khi cô đang xoắn xuýt thì Dịch Tân dù bận vẫn ung dung ngồi đó nhìn cô bấn
loạn. Anh nhìn cô nhíu mày, rồi lại cắn răng, còn như có như không nhìn
anh u oán.
Một lúc sau, cô đột nhiên nhớ tới cái gì mà mắt sáng
lên, mở túi xách lấy túi khăn giấy trong đó ra đưa cho anh. Cô hung hăng đưa cho anh, giọng nói hơi gắt: “Tự mình lau sạch đi!”
Ánh mắt
đen của anh nhìn cô, rất dông dài tỏ vẻ rồi mới nhận lấy: “Em xem, ngay
từ đầu đã có thể làm thế này… Em lại còn trách anh hiểu lầm nữa?”
Tân Hoành: “...”
Bỗng nhiên anh lại hỏi cô với giọng trầm thấp: “Vừa rồi thật sự không phải
ám hiệu với anh à?” Tân Hoành giận dữ hít một hơi, ổn định lại cảm xúc
của mình. Anh nhìn thấy ánh mắt cô mới cười cười không nói nữa, tự mình
lấy khăn lau lau, rồi lại liếc cô một cái, thấy cô vẫn đang hung dữ lườm anh oán giận. Anh rất thông minh không đổ thêm dầu vào lửa nữa, cười
tươi rói xuống xe. Tân Hoành nắm chặt nắm đấm. Ám hiệu cái đầu anh!
Dịch Tân vừa xuống xe đã từ tốn liếc mắt nhìn Nguyên Thâm đang đứng bên
ngoài một cái, anh không mở miệng nói câu nào nhưng Nguyên Thâm đã hiểu ý anh ngay, vội vàng nghiêm túc gật đầu, bấy giờ Dịch Tân mới quay lại
đại sảnh khách sạn. Cố Viễn Chi vẫn ngồi đó dùng trà, tư thái bình thản
kia không thể so sánh với đám người bình thường, phải nói là chói mắt
mới đúng. Dịch Tân không nói nhiều, lập tức ngồi xuống đối diện ông.
Cố Viễn Chi nhìn anh rồi lại chậm rãi nhấc chén trà lên, ôn hòa nói: “Vẫn
tiếp tục vùng vẫy giãy chết à?” Dịch Tân lơ đãng hỏi lại: “Ông chắc chắn thế à?”
Cố Viễn Chi không nhanh không chậm liếc anh một cái:
“Tôi mà không chắc chắn thì sao lại khẳng định như vậy, cái này không
cần cậu phải xen vào. Có ý định như vậy thì không bằng tự mình học cách
làm việc cho sạch sẽ một chút, sao còn làm ăn kiểu đầu voi đuôi chuột,
để lại dấu vết như thế. Cậu còn muốn để ai tới dọn dẹp hộ nữa? Tân
Hoành?”
Dịch Tân nghe thế thì sắc mặt khẽ thay đổi. Cố Viễn Chi
lạnh lùng nhìn anh, môi mỏng khẽ phun ra mấy chữ: “Người cũng đã tìm đến cửa rồi đấy!” Sắc mặt Dịch Tân căng thẳng, giọng nói cũng dần trở nên
thâm trầm: “Người nào?”
Cố Viễn Chi trào phúng nhìn anh: “Trương
Tiểu Thúy. Tôi tin rằng đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy ba chữ này đúng không?” Dịch Tân nghiêm nghị lạnh lùng nhíu chặt mày. Cố Viễn
Chi cười: “Đến lúc này còn muốn giả vờ trước mặt tôi? Vùng vẫy giẫy chết còn có tác dụng à?”
Dịch Tân lạnh nhạt cười, hỏi lại: “Vẫn là vấn đề kia, ông chắc chắn như vậy à?”
Cố Viễn Chi nheo mắt vẻ nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào mặt Dịch Tân, cứ
nhìn anh như vậy một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên bật cười châm biếm lại
lạnh nhạt: “Tôi thật sự vô cùng hoài nghi, cậu có thật sự yêu con bé
không!”
Sắc mặt Dịch Tân thoắt cái trầm xuống.
“Không,
đúng hơn có lẽ tôi nên hỏi, cậu có hiểu cách để yêu một người không?” Cố Viễn Chi cười nhạo lắc đầu: “Trên thế giới này chẳng có cái gì là không thể làm giả. Đạo lý này thì cậu biết, tôi cũng biết. Đã thế thì cậu dựa vào cái gì mà cho rằng chỉ một tờ giấy đã có thể lừa gạt được tôi?”
“Cậu thật sự cho rằng tôi là một ông già hồ đồ, tình nguyện tin tưởng vào
một tờ giấy rách mà không tin vào hai mắt cũng như cảm giác của chính
mình chắc? ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ Hay là đơn giản vì trước giờ cậu chưa từng yêu ai, nên chẳng hiểu cái gì cả?”
Sáu chữ cuối cùng của Cố Viễn Chi
“nên chẳng hiểu cái gì cả?” nói ra vừa nặng nề lại lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén như thấu hiểu hết mọi chuyện nhìn thẳng tắp vào mắt Dịch Tân, cứ
như muốn vạch trần tâm tư và thủ đoạn của anh. Dịch Tân hơi rũ mắt
xuống, rồi không tránh không trốn cũng không lùi bước, đôi mắt thâm sâu
cũng thẳng tắp nhìn lại Cố Viễn Chi ngồi đối diện.
Trong lúc đối
chọi gay gắt, không khí xung quanh đã tràn ngập mùi thuốc súng. Bỗng
dưng mắt Dịch Tân lại tối sầm lại, mở miệng trước: “Tôi biết.” Chỉ hai
chữ đã đẩy lùi tình thế tranh đấu. Dịch Tân đã chịu lui một bước. Điều
này quá mức đột ngột, không có một dấu hiệu báo trước, khiến cho Cố Viễn Chi vẫn đang tràn đầy khí thế cường ngạnh cũng chớp mắt đầy sững sờ.
Dịch Tân nhìn ông rồi lặp lại: “Tôi biết.”
Khí thế quanh Cố Viễn
Chi cũng lập tức thoái lui. Đây là lời giải thích trực tiếp nhất, rõ
ràng nhất, không cần suy nghĩ, không chút tính toán bằng cách thức bình
thường nhất. Nhưng việc một người như Dịch Tân nói ra lời này thì lại
hoàn toàn không bình thường.
Không quanh co, không mượn cớ, cứ thế thừa nhận toàn bộ cũng không phải là phong cách của Dịch Tân.
Lúc này, ánh mắt của Dịch Tân rất bình tĩnh hỏi thẳng: “Ông bắt đầu nghi
ngờ tôi từ khi nào? Hay là nên nói sơ hở lớn chất của tôi là ở đâu?”
Cố Viễn Chi không đáp ngay mà cả người dựa vào lưng ghế, đây rõ ràng là tư thế thả lỏng thoải mái nhất, nhìn lại Dịch Tân: “Cậu nói xem?”
Dịch Tân cười khẩy, không đáp mà hỏi lại: “Hay để tôi đổi cách hỏi khác nhé. Tôi biết, hôm nay cho dù Tân Hoành thật sự không phải con gái của Du
Tiểu Nghi thì ông cũng sẽ diệt trừ người nào là mẹ đẻ của cô ấy, sẽ lừa
gạt đến mức chính bản thân ông cũng tin tưởng, chỉ vì đó là điều ông
nói… Chà, tôi chỉ tò mà là từ lúc nào thì ông phát hiện ra, ông hoàn
toàn không cần đi diệt trừ ai cả, bởi vì chẳng tồn tại người nào như
vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT