Tân Hoành cảm thấy, có nhiều câu nói rất đúng. —— tâm tình tốt, vận số sẽ không kém.
Như vậy ngược lại, tâm tình không tốt, vận số luôn là kém đến kỳ lạ!
Tân Hoành tổng kết, khi tâm tình cô không tốt, vận khí của cô luôn đặc
biệt kém! Cái này đặc biệt biểu hiện trên phương thức rất kỳ lạ, cô lúc
trước tâm tình không tốt bị bắt cóc. *
Lần trước, cô cùng Dịch Tân chiến tranh lạnh, trên mặt dù bình tĩnh,
trong lòng đã sớm không biết mất mát khổ sở biết bao nhiêu, vì vậy, cô
bị Hạ Tiểu Đông bắt cóc.
Lần này, cô nhìn thấy Dịch Tân đưa đồ cho cô lại lần nữa bị người nọ sao chép, tâm tình hoảng hốt cùng Tang Nhuế đi ở trên đường, vì vậy, cô lại bị bắt cóc.
Chỉ là lần này, cô không phải nhân vật chính, cô cũng chỉ là nhân tiện mà bị bắt.
Tay Tân Hoành bị trói, bị đưa vào trong góc kho hàng hoang, phía trước
của cô, một trái một phải, hai người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cô đứng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Tân Hoành té xuống đất, từ giữa 2
người đàn ông nhìn về phía Tang Nhuế. Gắt gao cắn chặt răng, cô cố kềm
chế, không có lên tiếng.
Đây là một kho hàng cũ nát, kho hàng trung ương, có một cái ghế, Tang Nhuế đôi tay bị vòng qua sai ghế, trói lại.
Mà phía trước của cô, mặt mũi ác độc đến vặn vẹo của người đàn ông đang
hung hăng nhìn chằm chằm cô. Người đàn ông kia, trên má phải có một vết
dao rõ ràng từ trên xuống, thẳng tắp xẹt qua nửa gương mặt, đến khoé
miệng, xấu xí dữ tợn, chỉ là vết sẹo này mang theo huyết sắc, nhìn đỏ
lên càng dữ tợn.
Người đàn ông kia, từ trong lúc bọn họ mới vừa tranh chấp, Tân Hoành mới biết, hắn gọi là Phương Vũ, là lão nhị của Phương gia.
"Bốp!"
"Bốp!"
Trong không khí, liên tiếp hai tiếng tát thanh thuý điếc tai vang lên,
là Phương Vũ cắn răng nghiến lợi, lực tay cực kì hung ác, hai bàn tay
tát đến mức Tang Nhuế không đủ sức để nhúc nhích.
"Kỹ nữ thối!"
Phương Vũ vừa mạnh mẽ đánh vừa mắng, âm thanh kia, lại giống như là từ trong kẽ răng rít ra, thù hận đến cực hạn.
Tang Nhuế gương mặt vốn mỹ diễm, lúc này đã là vừa đỏ vừa sưng, nơi khoé miệng, thậm chí có máu tràn ra. Chỉ là, trong mắt vẫn là giễu cợt cười, liếc xéo Phương Vũ, cười lạnh, "Phương Vũ, ngươi trừ có chút bản lĩnh
đem tay ta trói chặt, ngươi còn có thể làm gì? Ngươi không xứng là đàn
ông, làm cho ta nhìn ngươi đều không nhịn được ghê tởm!"
"Bốp."
Lại thêm một cái tát nặng nề, Tang Nhuế bị tát lực quá lớn mặt lệch sang một bên, lại khống chế không được đụng phải ghế nhựa, cái trán đụng
phải thanh gỗ, "ầm" một tiếng, vang đến kinh người.
Tân Hoành gắt gao cắn môi, mới khống chế được, không có lên tiếng.
Cô biết, lúc này, cô không thể hấp dẫn lực chú ý của người đàn ông kia,
nếu không, cô và Tang Nhuế chỉ biết chắc chắn sẽ thảm hại hơn.
Cô đã bị một lần thiệt thòi, cũng đã làm liên luỵ tới Tang Nhuế, lúc này cô nhất định phải thật nhớ lần dạy dỗ này.
Răng cắn quá chặt, cô đem đôi môi cắn ra máu. Nếu như không phải vì cô, Tang Nhuế sẽ không dễ dàng bị những người này bắt được.
Tang Nhuế có chút thân thủ lúc những người này vây quanh, Tang Nhuế chỉ
xoay người, liền lẩn tránh một cách gọn gàng linh hoạt, lực ứng phó có
thừa. Tân Hoành, ở một bên nhìn, thấy một người đàn ông trong đó cầm dao găm ra đi công kích Tang Nhuế, nhất thời run sợ, không nhịn được, lên
tiếng nhắc nhở Tang Nhuế.
Thật ra thì, một tiếng nhắc nhở, không những dư thừa mà ngược lại làm trở ngại tới Tang Nhuế.
Vốn là, Tang Nhuế rất tinh, lướt mắt liếc qua bên cạnh có người cầm dao
găm sắc bén, là có thể tránh ra, mà trên thực tế, cô cũng đúng là tránh
được.
Chỉ là, một tiếng nhắc nhở kia của Tân Hoành, nhưng cũng đồng thời nhắc nhở Phương Vũ ở một bên lạnh lùng nhìn.
Phương Vũ cười nhạt một tiếng, Tân Hoành chỉ cảm thấy đầu đột nhiên bị
thứ cứng rắn lạnh lẽo đặt lên, trong lòng cô nặng nề trầm xuống, liền đã nghe thấy một âm thanh cay độc, "Tang Nhuế, có muốn thử một chút hay
không, là quả đấm của cô nhanh, hay là đạn của ta mau?"
Sau đó, Tang Nhuế ngay cả một tia phản kháng cũng không có, khoanh tay
chịu trói. Phương Vũ nhìn thấy Tân Hoành quan trọng, cũng không có bỏ
qua cho Tân Hoành, nhân tiện đem cô bắt lại.
"Tiện nhân, cô không phải là rất biết đánh sao? Đánh a, thế nào lại
không đánh?!" Phương Vũ cặp mắt đỏ bừng, từng chữ từng chữ vừa tức giận
vừa ngoan độc, phối hợp với động tác, một cước, vừa nhanh vừa mạnh hướng trên bụng Tang Nhuế đá vào. Lực quá lớn, Tang Nhuế và ngay cả cái ghế
cùng nhau đẩy bật về phía sau, trên mặt đất lôi ra xa một khoảng, mới
dừng lại.
Trước mắt Tân Hoành chỉ cảm thấy hoàn toàn mơ hồ, trên mặt một đợt buốt
lạnh, răng giống như có quán tính, môi bị cắn phá, răng nhọn sắc bén
liền dính vào trong vết thương, đầu lưỡi, máu tanh nồng hậu.
Chỉ là, mặc dù như vậy, vẫn không nhịn được: "Đừng!"
Hơi nước trong cơn mông lung, điên cuồng làm cô mất đi để ý trí khi
người đàn ông lấy ra lưỡi dao sáng loáng mang theo tàn nhẫn, nhắm ngay
mặt của Tang Nhuế, một khắc kia, Tân Hoành rốt cuộc nghe được một thanh
âm thê lương của chính mình. Cô kêu to ra tiếng. Rồi say đó, ánh mắt
Phương Vũ rốt cuộc chuyển đến chỗ của cô, lưỡi dao trên tay, cách mặt
của Tang Nhuế lúc này chỉ có một chút.
Một khắc kia, Tân Hoành may mắn nhắm mắt lại, mặc cho trong mắt đã sớm
chứa đầy nước mắt chảy ra. Chỉ là giờ khắc này, Tân Hoành biết, cô không đau lòng, ngược lại, cô rất may mắn, may mắn chính cô rốt cuộc tránh
thoát nguy hiểm này, có thể nói ra tiếng, một khắc sau cùng dời đi lực
chú ý của người đàn ông.
Cho dù, tiếp đó, cô cũng không biết nên làm cái gì, nên làm như thế nào. Nên làm như thế nào, mới có thể cứu được mình và Tang Nhuế.
Phương Vũ ác độc trên mặt có chút vặn vẹo mà cười tàn nhẫn, hướng về
phía Tân Hoành, cười đến đáng sợ, "Hả? Cô có ý kiến? Là ta lạnh nhạt với cô sao?"
Nói tới chỗ này, trên mặt lại khoa trương bày ra ảo não dối trá, âm
thanh, cùng mang theo lỗ mãng, ánh mắt hướng xung quanh ước chừng mười
mấy người đàn ông quét một vòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT