Trong một bữa tiệc...

Anh bắt đầu từ mắt cá chân cô, đó là mắt cá chân đáng thèm nhất mà anh từng nhìn thấy, tiếp đến anh lướt mắt dần tới đầu gối cô và lên cao hơn nữa...

Từ bên kia phòng, anh ung dung đánh giá cặp hông thon gọn, vòng eo nhỏ nhắn, cặp ngực tinh tế và mái tóc rực lửa của cô. Cuối cùng anh lưu lại trên khuôn mặt cô và cái nhìn dừng lại khi vươn đến đôi mắt lục bảo to tròn và đôi môi hồng hờn dỗi. Trước hình bóng yêu kiều kia, anh bất giác nắm chặt ly sâm banh trong tay.

“Josephine?” anh thì thầm gọi, do cô không di chuyển nên anh chủ động bước đến chỗ cô đang đứng. “Josephine?”

Tim Josephine đập nhanh, còn đôi tay trở nên lạnh và ẩm ướt, nhưng đó không phải vì anh là người đàn ông phong trần duy nhất đứng trong phòng - anh luôn luôn có ảnh hưởng nào đó đến cô.

“Dĩ nhiên em đây, Blake,” cô bào chữa. “Chắc rằng anh đã nhận ra em?”

Có sự ngập ngừng. “Không thực sự” Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô, cô còn niềng răng và lấm tấm tàn nhanh trên mặt, cô bé hàng xóm thưở nào. Trong cái thị trấn bé tí mà họ đã sống, anh đã dõi theo sự trưởng thành của cô từ lúc chập chững biết đi cho đến tuổi thiếu niên. “Và bây giờ?” Mặc dù anh đã lâu rồi không uống rượunữa nhưng anh vẫn nuốt một ngụm để chấn tỉnh tinh thần. “Em... em đã trưởng thành một cách bất ngờ.”

“Này em đã 23 tuổi rồi, Blake” cô nói một cách dịu dàng.

“Giờ em sống ở London” anh đoán.

“Đúng vậy. Anh cũng vậy phải không?”

“Mmm.” Chúa ơi, cô ấy thật xinh đẹp! Còn hơn cả đẹp nữa. “Đã bao lâu rồi kể từ khi chúng ta gặp lại nhau?”

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh nhợt nhạt. Cô có thể trả lời anh chính xác ngay lập tức. “Oh, khoảng bảy năm” cô nói thản nhiên. “Không kể từ khi anh dọn đi.”

Anh không thể rời mắt khỏi cô. “Em đang làm công việc gì?” anh ngẫu nhiên đặt câu hỏi.

“Em là một người mẫu.”

Một người mẫu. Vâng. Điều đó sẽ giải thích sự biến đổi đột ngột từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga rực rỡ.

“Một người mẫu nổi tiếng?” anh hỏi.

Cô nở một nụ cười khiêm tốn. “Chắc là vậy” cô nhấm nháp đồ uống của mình và mỉm cười với anh. “Còn anh thế nào?”

Nụ cười làm anh khuây khỏa. “Anh là một chuyên viên đầu cơ vốn.”

“Nghe giống một tên cướp”

Anh cười lớn. “Chắc vậy?” Một tên cướp có thể bế cô thẳng lên giường với anh ta - một ví dụ điển hình cho công việc của anh - chớp lấy thời cơ rồi quyết định thực hiện ngay lập tức.

“Trông anh giống như một tên cướp?”

Cô nghĩ ngợi, nhưng lắc đầu liền. “Không, anh trông giống như một chuyên viên đầu cơ vốn!”

“Thêm một ly nữa?” môi anh cong lên thành một nụ cười. “Hoặc là em muốn khiêu vũ hơn?”

Chẳng có một lựa chọn nào khác. Cô nhún vai như thể cô cũng chẳng có ý kiến gì. “Em thích khiêu vũ.” Cô thừa nhận.

Thực tế anh thường thản nhiên lờ đi mọi lời mời, và anh thậm chí không thể nhớ chính xác lần cuối cùng anh khiêu vũ với người phụ nữ khác mà người đó không phải là Kim. Nhưng cơ hội để ôm được Josephine đã bị bỏ lỡ quá nhiều. “Anh cũng vậy. Nhanh lên nào.”

Chúa ơi! Ngay thời điểm âm nhạc chậm lại, anh nắm lấy tay cô, cô hầu như cảm thấy choáng váng, nhận thức nhức nhối về hơi nóng cũng như sự rắn chắc của cơ thể anh.

“Em thích bài hát này.” Cô nói hơi run

“Mmm.” Bản thân anh thích mùi hương lôi cuốn của cô hơn.

Anh lơ đãng kéo cô lại gần hơn và chôn đôi môi của mình trong mái tóc cô. Josephine đã không chuẩn bị những tia nhiệt toát ra từ cơ thể anh có thể xuyên qua da cô làm suy yếu các giác quan của cô.

Blake dường như bị kích thích khi những đường cong mảnh mai của cô chống lại xác thịt như bơ của mình. Thật xấu hổ, anh phải dập tắt tiếng rên của mình.

Cách tốt nhất là anh đưa cô về thẳng nhà và chúc ngủ ngon. Nên quyết định càng sớm càng tốt hơn là để quá trễ.

Dưới ánh trăng huyền ảo, dáng đi uyển chuyển và lối nói chuyện hóm hỉnh dễ nghe làm cả người anh mụ mị từ cơ thể đến tâm hồn. Điều anh không lường trước chính là cả hai cùng có một khoảng thời gian trải qua cùng nhau khi ở quê nhà. Gặp lại nhau, nỗi nhớ ấy tức thì bùng lên khiến anh không cách nào rời đi theo đúng dự định ban đầu.

Vào nhà, anh nhận tách cà phê, và sau một lúc ngọn lửa xanh âm ỉ trong đôi mắt cô như thôi miên, như quyến rũ anh.

“Có lẽ anh nên nghĩ đến việc rời khỏi.” anh miễn cưỡng nói.

“Em cũng đoán vậy. Gặp được anh thật vui.”

“Yeah.”

Cô đã bỏ lỡ ánh nhìn tiếc nuối trong đôi mắt anh. “Tạm biệt, Blake.”

“Tạm biệt, Josephine.”

Cô tự hỏi khi nào sẽ gặp lại anh, và lúc cô kiểng chân lên hôn tạm biệt, đôi môi cô bằng cách nào đó đã chạm vào cái quai hàm trơn mượt của anh, và một cảm giác khiến cô rùng mình, một cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Một cái gì đó không thể giải thích nổi nổ ra bên trong anh và anh ngoảnh đoạt lấy miệng cô, ý thức rõ hành động thiếu kiểm soát này sẽ dẫn đến đâu.

“Anh không thường làm như thế.” anh rên rỉ bởi nụ hôn sâu, nóng bỏng.

Bất kể cô đồng tình hay không, nhưng một lần nữa miệng anh bao phủ ngấu nghiến miệng cô và lời nói của cô bằng cách nào đó không thốt lên thành tiếng.

Nó là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời Josephine, nhưng cho đến sáng hôm sau anh đã rời đi lúc cô còn đang say giấc. Điều đáng buồn là anh ra đi mà không nói với cô một lời, và nhiều hơn thế cô nghe được tin anh quay trở về bên Kim và rằng họ đã đính hôn.

Và ngay sau khi cô gặp người anh em họ của anh, Luke, chỉ vỏn vẹn trong vòng 3 tháng, họ đã cưới nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play