Thủy Chiếu Hàn theo chân tỳ nữ bước vào phòng, được hầu hạ rửa mặt
qua loa rồi được dọn cơm dùng bữa. Đến lúc này, hắn ta mới được một chút thanh nhàn. Hắn ta vốn là một người giang hồ lại thường xuyên hành tẩu
bên ngoài, chưa từng nghĩ tới việc giao thiệp với nhiều người đến vậy.
Lần này là do hạ nhân Mạc gia ép buộc, hơn thế nữa lại còn là ý tốt của
Mạc Vãn Khê. Mạc gia không hổ là một đại gia tộc, cũ cũng không cũ mà
mới thì càng không. Hắn được người ta đưa tới một bộ đồ màu trắng. Tuy
hắn không thích màu trắng cho lắm, nhưng xét về hình thức và vật liệu
may mặc thì được xem như không quá tệ.
Nằm trên giường, hắn thật sự không ngủ được giấc ngon. Hắn đứng dậy
chuẩn bị dạo quanh khuôn viên Mạc phủ. Sự cảnh giác bén nhạy của người
giang hồ khiến hắn mau chóng được làm quen với thiên nhiên xứ sở lạ lẫm
nơi đây. Cầm cây bội kiếm, hắn tản bộ bước ra phòng khách. Đối với nơi
này, hắn hoàn toàn xa lạ, nên hắn muốn tìm một người nào đó quen đường ở đây chỉ lối cho hắn. Nếu không, hắn cũng không nên tự ý đi lại ở đây,
dù sao hắn cũng chỉ là khách.
Lúc này đương buổi ban trưa, thời tiết nóng bức, không ít người nhân
dịp rảnh rỗi thì trốn dưới gốc cây nói chuyện phiếm. Hắn bỗng cảm thấy
buồn bực, mãi chẳng kiếm được bóng dáng một ai. Một đại gia tộc như thế
không nên để trong cảnh vườn không nhà trống như vậy. Đột nhiên, bên tai hắn truyền đến một âm thanh tinh tế nào đó. Hắn vội bước chân qua:
“Hiện giờ đại tiểu thư đã về. Hồng phu nhân không bao lâu nữa sẽ nắm
giữ quyền lớn trong phủ. Như vậy hàng tháng chúng ta sẽ không được phát
tiền tiêu vặt rồi” – Nói đến đây, đôi mắt có nhãn lực của Thủy Chiến Hàn nhìn thấy nữ tử trông qua có vẻ lớn tuổi hơn đám người còn lại bày ra
bộ dạng bĩu môi, khinh thường.
Một bên thì ồn ào hưởng ứng:
“Hồng phu nhân vốn xuất thân chỉ là một kẻ tiểu nhân, con người bản
tính hẹp hòi. Nếu so sánh với đại tiểu thư thì một nữa cũng không bằng”
Nữ tì kia lại càng thêm khinh thường:
“Đừng nói đại tiểu thư. Ngay cả đại phu nhân khi trước cũng vậy, cái gì so với Hồng phu nhân cũng tốt hơn vạn lần”
“Ôi!” – Đám người ấy đồng loạt bịt miệng, nhìn về một phía. Ánh mắt Thủy Chiếu Hàn chợt lóe, vội vàng trốn sau thân cây.
“Ngươi không muốn sống nữa sao? Lão gia đã ra lệnh không được nhắc tới đại phu nhân nửa chữ cơ mà?”
Sắc mặt của nô tì này đã có chút khó coi, nhưng cuối cùng vẫn quật cường mà chống trả:
“Không cho ta nói thì vẫn nghĩ rằng chuyện Hồng phu nhân hại chết đại phu nhân có thể che giấu mãi được sao? Mấy năm trở lại đây, ai ai cũng
đều biết chuyện đó. Còn tưởng rằng bản thân mình che giấu kín kẽ lắm”
“Đừng nói nữa, sẽ chọc tới chủ tử tỉnh giấc. Mau giải tán nhanh đi”
Người nọ khi thấy nàng ta còn có ý muốn nói thêm liền bịt miệng nàng
ta lại, nàng còn chưa có lá gan muốn chọc giận tới lão gia. Những người
khác không nói cũng hiểu điều nãy nên cũng vội vội vàng vàng rời đi, chỉ còn nô tì kia vẫn đứng yên đó mà nhổ nước miếng:
“Phi, uổng công khi trước đại phu nhân đối xử với các ngươi tốt như vậy” – Nói rồi cũng giận dữ bỏ đi.
Thủy Chiếu Hàn đợi đến khi mọi người giải tán mới từ từ bước ra khỏi
nơi ẩn nấp. Vốn không muốn quan tâm tới nhiều chuyện riêng của đại gia
tộc nhưng khi nó liên quan tới Mạc Vãn Khê hắn lại không thể nào để đó
được. Nghĩ một lúc, Thủy Chiếu Hàn xoay người trở lại, tìm được một kẻ ở rồi đem theo khi ra khỏi Mạc phủ.
Đường phố Phong Thành thênh thang bát ngát, đoàn người ồn ào rộn ràng tấp nập nối tiếp nhau.
Thủy Chiếu Hàn rời khỏi Mạc phủ, cảm nhận được bốn phía không có ai
chú ý mới tới nơi bán giấy bút trên con phố. Không phải hắn chưa từng
tới Phong Thành, chỉ là chưa từng tới nơi tọa lạc của Mạc phủ mà thôi.
Mạc gia danh gia vọng tộc nức tiếng Phong Thành hắn cũng từng nghe
thoáng qua, nếu không khi trước cũng không thể nào hào sảng dễ dàng đáp
ứng thỉnh cầu của Mạc Vãn Khê đến vậy.
Hắn cứ cất bước không ngừng trên con đường dài vô tận, đến khi có
hứng thú rẽ vào một cửa hàng bán sách có vẻ cũ kĩ, tồi tàn. Chưởng quầy
có vẻ là một người khá lớn tuổi đang tính toán gì đó. Hắn vừa bước đến,
chưởng quầy liền ngẩng đầu lên, nở nụ cười:
“Khách nhân muốn gì sao?”
“Giang hồ chuyện xưa. Mau lục lại cho ta một cân”
“A! Xem vậy mà hóa ra là khách quý! Nào! Mời ngài mau mau vào phía bên trong.”
Khi vào bên trong, chưởng quầy liền cười tủm tỉm, nghiêm túc bảo đám học trò:
“Còn không biết vị này là đại hiệp sao?”
“Tại hạ Thủy Chiếu Hàn, từng gặp thần bút.”
Thần bút: mỗi một đại võ lâm minh chủ đều có trong tay tổ chức tình
báo, mỗi một tòa thành phố lớn cũng có phân bộ, người phụ trách giống
nhau gọi chung vì thần bút, liên lạc ám hiệu chính là vừa rồi “Giang hồ
chuyện xưa lục cho ta đến nhất cân” Thủy Chiếu Hàn mặc dù không phải võ
lâm minh chủ, nhưng hai người lại có giao tình không ít. Đến tra một ít
thông tin cơ mật thì không gì là không thể.
“Hóa ra là Mạc đại hiệp. Xin mời ngồi”
Hai người ngồi bên bàn trà. Chưởng quầy nâng tay châm cho hắn một ly:
“Không biết Mạc đại hiệp tìm tới tiểu lão nhân có gì muốn giúp đỡ sao?”
“Đúng là có chuyện muốn được thần bút giúp đỡ. Dạo gần đây chợt có
hứng thú về chuyện cũ Mạc gia, không biết thần bút có thể chỉ giáo?”
Nghe tới đây, chưởng quầy nở nụ cười:
“Không nên hỏi dò. Ta sẽ đem sự tình kể cho ngài biết”
Nói xong, chưởng quầy liền đem ngọn nguồn cơ sự Mạc gia mà đầu đuôi kể lể.
Mạc gia là đại gia tộc uy thế nhất Phong Thành. Tương truyền, lớp
người theo từng thế hệ cũng được trăm năm. Đến thời Mạc phụ này chỉ có
chút suy bại. Bên ngoài tuy trông có vẻ hào nhoáng, nhưng bên trong cơ
mật rất nhiều, cuộc sống xa hoa lãng phí, tiền bạc không gì có thể đếm
hết được. Mạc mẫu được coi là một kì tài, từ hai bàn tay trắng đã xây
dựng nên một cơ ngơi, sản nghiệp. Mỗi khi xuất đầu lộ diện cũng không có lấy một lời chê trách. nhưng bản triều phong tục cởi mở, cũng không
phải cái gì đại sự . Chính vì thế, Mạc gia càng ngày càng đỏ mắt. Mạc
phụ năm đó cũng là thiếu niên phi phàm, đi thi khoa cử đỗ đạt Trạng
Nguyên đứng đầu, lại hào hoa nho nhã. Chính vì vậy, để đạt được Mạc mẫu
thì không có gì khó. Hai người rất nhanh sau đó liền thành thân. Không
lâu sau, Mạc Vãn Khê ra đời. Nhưng lúc này, tình cảm của Mạc phụ Mạc mẫu cũng đã có nhiều vết nứt. Mạc mẫu trời sinh bản tính kiên cường, không
muốn có kẻ thứ ba chen chân chuyện tình cảm, mà Mạc phụ lại là nguyên
mẫu của một kẻ tính tình phong lưu. Từ đó, bi kịch xảy ra. Trong giai
đoạn đầu hôn nhân, chuyện tình cảm xem như có chút tốt đẹp. Cho tới khi
Mạc mẫu có thai, Mạc phụ chịu không nổi liền muốn nạp thêm tiểu thiếp.
Mạc mẫu không đồng ý, từ đó hai người sinh ra sát hạch nhau hơn. Sau
này, bởi Mạc Vãn Khê sinh ra không phải là con trai nên không được lòng
Mạc phụ. Trong lòng tích tụ, bệnh nặng liên hồi, cho đến sau này cũng
không hề khá hơn. Nhân sản nghiệp trong tay nhạc mẫu, người nhà Mạc gia
liên tục cấm cản không cho Mạc phụ nạp thê. Mạc phụ cũng chỉ biết ăn
vụng bên ngoài, có lần còn lén đem tiểu nhân về nhà. Cho tới khi Hồng
phu nhân xuất hiện khiến Mạc phụ dường như hồn bay phách lạc. Lúc này,
áp lực gia tộc bị đẩy đến đỉnh điểm, không coi ai ra gì cưới tiểu nhân
vào cửa, sau đó không lâu thì sinh ra một tiểu tử bụ mẫm. Đến lúc này,
người nhà Mạc gia ngấm ngầm xuôi ý. Mạc mẫu tức giận đến bệnh không dậy
được, cứ như vậy mà ra đi, để lại đại tiểu thư Mạc Vãn Khê bơ vơ trên
đời. Nếu không nhờ nhũ mẫu một tay nuôi nấng, lớn lên duy trì sản nghiệp nhạc mẫu, không bị cướp trắng đi.
Một đoạn ân oán, chưởng quầy kể lể hồi lâu, cũng không khỏi cảm thán. Thủy Chiếu Hàn cước bộ trên đường, vẻ mặt hoảng hốt. Hắn biết luật sinh tồn trong một đại gia tộc trước nay không hề dễ dàng, nhưng cứ nghĩ tới việc Mạc Vãn Khê luôn phải sống trong cuộc đời đau khổ như vậy khiến
hắn có chút ẩn tình. Ánh trăng bàng bạc bao phủ khắp chốn đường đi, Thủy Chiếu Hàn trở về Mạc phủ. Vừa về tới nơi hắn đã muốn gặp nàng. Nghĩ
ngợi một lúc, hắn liền vòng qua cửa sau khuê phòng nàng. Bọn họ dù sao
cũng là cô nam quả nữ, nếu không cẩn thận bị người khác nhìn thấy việc
hắn tìm Mạc Vãn Khê, chắc chắn nàng sẽ bị mang tiếng danh dự không tốt.
Thủy Chiếu Hàn tìm mấy cái sân, mới thấy ở phía đông một cái không có đốt đèn, trong phòng nhìn thấy Mạc Vãn Khê. Thấy nàng không nhúc nhích
ngồi trong phòng, trên mặt không vui không buồn, trong lòng hắn cảm thấy có chút đau lòng. Cố gắng lắm, hắn mới mở miệng.
“Rời đi?”
Mạc Vãn Khê rũ mắt, cười khổ một tiếng. Bóng đêm không cho phép nàng đủ sắc sảo để nhận ra nét khác thường của Thủy Chiếu Hàn.
“Ta thân nữ nhi yếu đuối, rời xa gia tộc mình thì có thể tới đâu?”
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng nói:
“Mạc gia mặc dù không là đại phú đại quý, nhưng trụ một người nhưng
cũng là trụ.” Nói xong, chật vật nghiêng đầu đi, trên mặt màu đỏ rốt
cuộc ngăn không được.
Nghe được lời này, Mạc Vãn Khê kinh ngạc giương mắt nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang đỏ bừng của Thủy Chiếu Hàn. Nàng
cũng không nhịn được mà bừng đỏ mặt lên. Nửa ngày hắn không thấy Mạc Vãn Khê đáp lại thì liền quay đầu. Khuôn mặt nàng diễm lệ ửng đỏ tựa đám
mây trời gây say đắm lòng người. Hắn lại nói thêm:
“Trên giang hồ, nhà ta cũng được coi như võ lâm thế gia. Áo cơm vật
chất dù không được tỉ mỉ chau chuốt đến vậy nhưng cũng sẽ không khiến
ngươi bị thiếu thốn. Cha mẹ khỏe mạnh, thiện ý vô lường, không cần lo sợ bị bọn họ gây khó dễ”
Nhưng, Mạc Vãn Khê vẫn trầm mặc không nói. Thanh âm của hắn dần dần
nhỏ hơn. Không phải nàng không muốn nghe theo. Nhưng khi nàng rời đi thì Kiếm Vũ, Kiếm Tâm phải làm sao đây? Dù cho có thể mang họ theo cùng,
vậy còn sản nghiệp mẫu thân dể lại thì sao? Vói cả, dù cho nàng có muốn
cao chạy xa bay, Mạc gia sẽ thực sự ưng thuận sao? Thủy Chiếu Hàn xuất
thân võ lâm thế gia, võ công cao cường thì sao? Họ vẫn chỉ là dân. Từ
xưa có câu dân không cùng quan đấu, cũng là có căn cứ bên trong.
Thủy Chiếu Hàn giấu nội tâm đang đi lạc, dắt một chút tươi cười nói,
“Không có chuyện gì đâu. Không đi cũng không sao. Về sau nếu có việc gì cứ tới tìm ta”
Nàng kinh ngạc:
“Huynh phải đi?”
Hắn cúi đầu, khe khuất khuôn mặt trong bóng tối. Sau đó, có chút miễn cưỡng tươi cười:
“Phụ mẫu tuổi tác cao, ta thấy cũng nên mau chóng trở về. Không thể ở lại lâu”
“Vậy à…”
Nàng thấp giọng. Rặng mây giỏ còn vương vấn trên khuôn mặt dần biến mất đi, trắng đến dọa người:
“Bá phụ sinh thần, Vãn Khê không thể tự mình đi trước, nhưng một phần thọ lễ cũng phải có. Mạc công tử chờ hai ngày được không”
Hắn nhìn nàng thật sâu rồi gật đầu:
“Vậy quấy rầy hai ngày rồi”
Nói xong, hai người trầm mặc đứng dậy. Trong lúc nhất thời, không khí tưởng chừng như bị ngưng trệ. Đêm hôm khuya khoắt, một trận gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, nàng cảm thấy có chút ớn lạnh. Hắn liếc thấy nàng thân
quần áo mỏng manh liền nói khẽ:
“Nghỉ ngơi sớm đi”
Mạc Vãn Khê cầm lấy chiếc áo khoác mà hắn vừa trao tay, bình tĩnh xem bóng hắn đi xa. Cuối cùng, nơi hốc mắt không nhịn nổi mà ửng đỏ chua
xót. Nàng khóc rồi… Nàng khóc trong nhẹ nhàng… Rồi nức nở… Cứ tiếng mà
từng tiếc nấc xót xa vang vọng cả căn phòng. Dù có kiên cường thế nào,
nàng cũng chỉ là một người con gái.
Hắn đứng bên sân ngoài, nghe thấy thanh ấm đau xót bên trong. Bàn tay hắn nắm chặt nhưng cuối cùng vẫn không dám hành động. Biết rằng bản
thân hắn tình nguyện như vậy là được rồi, càng không dám hy vọng gì
nhiều. Như thế cũng tốt. Ở giữa bọn họ là khoảng cách của một đại gia
tộc thế lực khổng lồ. Đợi đến khi sắc trời thật khuya tốt, tiếng bước
chân hạ nhân dần truyền đến, hắn mới vội vàng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT