Năm hai cấp ba của mười bốn trung cũng chia thành hai ban, một văn một lý, mỗi ban hơn hai mươi người, cho nên giờ kiểm tra hôm nay ngoại trừ yêu cầu Vưu Lăng kéo bàn tách ra thì mọi người đều không cần di chuyển gì, chỉ cần tự chuẩn bị tốt các đồ dùng cần thiết cho bài kiểm tra là được rồi.

Vưu Lăng rất nghiêm túc với những bài kiểm tra như thế này, bất kể là xung quanh người người nằm rạp ngáy ngủ vẫn không ảnh hưởng tới bước đi của cậu, mỗi phút mỗi giây đều được sử dụng triệt để.

Sau khi bài kiểm tra toán buổi chiều kết thúc, Vưu Lăng thậm chí không thu dọn balo, chỉ cầm một quyển sổ ghi chép chào Phù Thế Kỳ rồi bước ra khỏi phòng, anh hùng một đi không quay đầu lại.

Nói tiếng người thì chính là không dám tìm thầy đối chiếu đáp án, sợ sắp chết luôn rồi.

Thật may ở mười bốn trung cũng không có ai coi trọng thành tích, cho nên không có âm thanh đối chiếu đáp án với nhau từ bốn phương tám hướng truyền vào lỗ tai.

“Đi trượt băng không?” Phù Thế Kỳ lộ ra vẻ mặt chờ mong, “Tôi mua vé rồi này.”

… Tôi còn có thể từ chối tìm đường sống không?

Với tinh thần không được lãng phí, Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ cùng nhau đi tới sân trượt băng.

Shakespeare đã nói qua, sau khi kiểm tra phải thả lỏng, vừa làm vừa chơi kết hợp.

Những lời này Shakespeare cũng không nói quá, Vưu Lăng chính là đơn thuần muốn đi chơi.

Tuy rằng đã là tháng mười nhưng trời vẫn nóng bức như cũ, khu trượt băng một biển người tấp nập, nhìn qua học sinh chiếm hơn một nửa.

Vưu Lăng trượt vài vòng mới phát hiện có gì đó không đúng. Hôm nay vốn đâu phải cuối tuần, vì sao lại có nhiều học sinh như vậy, hơn nữa cậu còn thấy một vài người không nên xuất hiện ở đây, xoay người muốn thay giày đi về nhà.

“Thằng ẻo lả kia, mày muốn chạy đi đâu?”

Thỉnh thoảng trời cao rất thích đùa, bạn càng không muốn gặp một ai đó thì sẽ càng dễ gặp người đó.

Âm thanh chán ghét vang lên sau lưng, Vưu Lăng không dừng lại, tiếp tục trượt về phía lối ra, tâm tình tốt đẹp cả ngày bị người kia phá hủy.

“Vưu Lăng, mày đứng lại đó cho tao! Nếu mày không đứng lại tao sẽ hô to lên cho toàn bộ người ở đây biết mày là một thằng đồng tính luyến ái đáng kinh tởm!”

Một cơn giận bốc lên trong người, Vưu Lăng xoay người tăng tốc độ trượt về phía người kia, sau đó phanh lại ngay trước mặt, ngữ khí thờ ơ đạm mạc: “Mày đã nói rồi.”

Tên Vương Võ này, học sinh thể dục của tam trung, một nhân vật kỳ lạ bị học sinh ở lớp văn hóa chán ghét, lúc này bị Vưu Lăng trượt nhanh tới rồi đẩy một cái mà ngã nhào ra.

Vương Võ đột nhiên cảm thấy người này không giống bộ dạng nhu nhược bên ngoài.

Những người xung quanh vây lại xem trò hay, thậm chí có người còn móc di động ra, thầm thì với người bên cạnh.

“Tao không cảm thấy đồng tính luyến ái có gì đáng xấu hổ, thứ khiến tao thấy ghê tởm là mày kìa.” Vưu Lăng từ trên cao nhìn xuống Vương Võ, tuy không biết tên này vì sao cứ nhắm vào cậu nhưng cậu một chút cũng không muốn bị mọi người vây xung quanh xem như một con khỉ ở rạp xiếc.

Có điều nếu đã bị vây xem rồi thì biểu diễn một màn miễn phí cho mọi người xem đi.

Nhìn bộ dáng Vương Võ tức giận run rẩy, Vưu Lăng cười trào phúng, nói: “Đúng rồi, không biết mày có từng nghe qua câu “đồng tính không biết sợ” chưa?”

Những lời này như một cấm ngữ gì đó làm cho sắc mặt Vương Võ càng trở nên trắng bệch, “Không phải, tao chính là chán ghét loại người ẻo lả như mày.”

Hùng hồn đưa ra lời ngụy biện tự thuyết phục chính mình, hắn đứng lên nói: “Tương lai đất nước của bọn tao bị hủy trong tay chúng mày, tới trường một bộ dạng tiểu bạch kiểm* đến nữ sinh cũng không bằng, một chút cũng không giống đàn ông. Tất nhiên, đồng tính luyến ái như mày cũng không được gọi là đàn ông…”

(*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm)

“Mày lặp lại một lần nữa, ai không được gọi là đàn ông?” Phù Thế Kỳ bỗng nhiên xuất hiện, tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc phải đứng ra bảo vệ Vưu Lăng.

“Mày, mày là ai?” Vương Võ là điển hình của ỷ mạnh hiếp yếu, đối với Vưu Lăng còn có thể tuôn ra vài câu, nhưng đối mặt với Phù Thế Kỳ cao hơn hắn một cái đầu, cường tráng hơn, nhìn cũng không dễ chọc thì lời nói thốt ra cũng không còn lưu loát nữa.

“Cậu ta là người đàn ông của tao, nhìn qua còn giống đàn ông hơn mày.” Vưu Lăng vừa cười vừa cắm đao, đối xử với loại người như Vương Võ này, cứ xuống tay vào chỗ đau nhất, trào phúng mạnh vào.

“A, hóa ra đây cũng là đồng tính luyến ái ghê tởm, nói không chừng bên trong cũng là một kẻ ẻo lả.”

Vừa dứt lời đã bị Vưu Lăng giơ nắm đấm ra, sợ tới mức ngã xuống đất một lần nữa, tuy rằng một quyền kia chỉ suýt vào mặt hắn, nhưng hắn có học qua quyền anh nên có thể xác định nếu một đấm này dừng ở trên mặt mình thì hiện tại đã vào thẳng bệnh viện rồi.

Không ngờ tiểu bạch kiểm này còn học qua quyền anh, nội tâm Vương Võ muốn rút lui, giống như trước kia, chỉ muốn mắng ra vài câu tàn nhẫn rồi bỏ đi.

Kế hoạch đã nghĩ sẵn trong đầu, nhưng dư quang nhìn thấy nhiều người trong sân trượt băng, lời nói cay nghiệt biến thành ước chiến.

Một chọi một trong sân trượt băng, chỉ có thể sử dụng kỹ thuật trượt băng, ngã trước là thua.

Đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ editor (wp andyh976): https://my.w.tt/hoyVG1BC76

Vưu Lăng cười lạnh, một chọi một quả thực là vũ nhục husky nhà bọn họ! Vì thế lời qua tiếng lại vài lần, biến thành toàn bộ học sinh ban thể dục đối đầu với Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ, quy tắc không thay đổi, có thể bao vây đàn áp.

Kiểu này nhìn qua rất giống đang bắt nạt người khác nhưng lại rất hợp ý Vưu Lăng.

Trò chơi bắt đầu, học sinh ban thể dục tưởng rằng có thể mau chóng kết thúc trận đấu nhưng không, họ phát hiện mình đã quá ngây thơ, husky cao lớn vui vẻ kia, tinh lực tràn đầy, bay nhảy lung tung, rất nhiều người cố ý cùng tới gần cũng không đàn áp được hắn, ngược lại còn khiến hắn càng hưng phấn, cũng may hắn không có ý tấn công lại, chỉ đơn thuần nhanh chóng trượt đi.

Cuối cùng mọi người không thể đua thể lực nổi với tên này nữa, không biết vì sao, bọn họ đều mệt như cẩu chết, lần lượt từng người bỏ cuộc nhưng người này vẫn giống y như lúc mới bắt đầu chơi.

Đây là sức lực một học sinh cấp ba bình thường sẽ có sao?!

Vưu Lăng nhàn nhã đứng một bên xem mọi người thi nhau bao vây đồng đội của cậu, thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười thương cảm, nhìn rất thiếu đòn, vì thế có vài người chuyển qua công kích Vưu Lăng, nhưng cơ bản chỉ có đi mà không có về.

Vưu Lăng sẽ dùng đủ mọi kỹ xảo khiến mọi người sợ hãi, ví dụ như tới gần xong đột nhiên dừng ở trước mặt, nếu không phanh gấp lại sẽ tông nhau, hoặc lôi cổ áo xoay vòng vòng, không nói bỏ cuộc thì không dừng lại, hoặc là lao tới trước mặt một người với tốc độ cực cao….

Tuy rằng không xảy ra việc gì ngoài ý muốn nhưng lại làm cho trái tim những người này run rẩy như khi đối mặt với trò chơi mạo hiểm.

Học sinh ban thể dục hoàn toàn ý thức được, đấu với Phù Thế Kỳ là dần dần mệt chết, đấu với Vưu Lăng là đặt tính mạng vào nguy hiểm.

“Tao…nhận thua.” Lời đầu hàng của Vương Võ đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho trận đấu ở sân trượt băng.

“Vui không?” Vưu Lăng hỏi, không hề đặt trận đấu này ở trong lòng.

Phù Thế Kỳ gật đầu, lâu rồi chưa được chơi tận hứng như vậy.

“Vậy là tốt rồi, chúng ta về thôi.”

Nghe được đáp án, Vưu Lăng kéo Phù Thế Kỳ về hướng lối ra, không nói với kẻ thua một câu nào.

Cũng không phải là cậu rủ lòng thương bao dung đối phương, mà cậu thực sự quên mất.

Vưu Lăng rất vui, tinh lực husky phát tiết xong sẽ không quấn lấy cậu đòi chơi đủ loại trò nữa, nói cách khác là tối nay cậu có thể không áy náy an tĩnh ôn tập rồi!

Người vây xem xung quanh không biết từ khi nào đã bị mời hết ra ngoài, trên sân băng chỉ còn một đám người nằm bò trên đất, hai người đội Vưu Lăng và một thanh niên.

Áo phông đen bình thường và quần jean, cánh tay hơi phồng lên cơ bắp, có thể nhìn ra là thường xuyên rèn luyện.

Lúc đi ngang qua người này, Vưu Lăng gật đầu nói cảm ơn. Cậu thấy thanh niên này gọi nhân viên sân băng mời người xem ra ngoài.

“Chuyện nhỏ không tốn sức, chúng ta sau này còn phải chung sống hai năm.” Thanh niên cười nói, khuyên tai bên tai phải phản chiếu ánh đèn, lóe sáng.

Mọi người đều đi, chỉ còn Vương Võ nằm trên mặt đất, trong lòng hổ thẹn và phẫn hận, các loại cảm xúc hỗn tạp chồng chéo lên nhau. Sau khi chiến thắng Vưu Lăng cứ vậy mà đi, so với hành vi trào phúng còn làm hắn khó chịu hơn, dường như thầm cười nhạo hắn ti tiện, không thèm để vào mắt.

Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên đứng ở lối ra, hi vọng hắn tới nói chuyện với mình, nhưng lại không muốn bị nhìn thấy.

Như là nghe được tiếng lòng của hắn, thanh niên kia bước tới, thân hình 1m8 ngồi xổm xuống, vẫn vẻ cao lớn như cũ, cười miễn cưỡng với người đang nằm trên mặt đất, “Không ngờ chuyện tôi là đồng tính luyến ái ảnh hưởng lớn tới cậu như vậy, về sau đừng tới nữa, tôi sợ sẽ khiến cậu ghê tởm.”

Nói xong cũng không nhìn biểu cảm của Vương Võ, kiên định xoay người rời đi.

Phía sau truyền đến tiếng gào rống chửi rủa, hắn vuốt khuyên tai cười khổ, chỉ hi vọng Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ đừng biến thành giống bọn họ.



“Người vừa rồi mặc đồ đen là bạn học của cậu?” Phù Thế Kỳ vừa được chơi vui vẻ thỏa mãn ôm vai Vưu Lăng đi trên đường, bày tỏ tò mò với thanh niên vừa rồi.

“Cũng là bạn học của cậu?”

“Khi nào?”

“Hiện tại.” Vưu Lăng trợn mắt, người vừa chuyển trường tới là cậu hay là tôi vậy?

“Trong lớp bọn tôi không thấy có người này…” Phù Thế Kỳ nghiêm túc nhớ lại từng thành viên trong lớp, thật sự chưa thấy ai đẹp trai như vậy, hắn và Vưu Lăng chắc chắn có một người bị rối loạn trí nhớ.

“Tiêu Thụy Minh, một người rất có tiếng tăm đó.” Cũng là người duy nhất trong lớp được ghép CP với Phù Thế Kỳ.

?!!

Phù Thế Kỳ thật sự bị chấn kinh rồi. Tiêu Thụy Minh, lúc nào cũng nhiệt tình viết fanfic yêu thương về các bạn học, tuy rằng hắn chưa từng để ý kỹ nhưng nghe nói ngọt ngược gì đó hoàn toàn do cậu ta định đoạt, và là một người hoàn toàn không dễ chọc.

Nhưng cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là cách Tiêu Thụy Minh ăn mặc ở trong trường không phải như vậy! Quần áo đủ loại kỳ dị, màu sắc sặc sỡ, thỉnh thoảng còn mặc váy, nhưng tất cả đều rất đẹp, tóc đổi màu mỗi ngày, trang điểm cẩn thận tinh xảo, móng tay cũng là kiểu dáng mới nhất.

Tự xưng là người đẹp nhất trường, vô số nam sinh và nữ sinh đều tới hỏi hắn cách làm đẹp.

Ai có thể ngờ ở bên ngoài cậu ta ăn mặc đơn giản như vậy?

Phù Thế Kỳ giữ nguyên trạng thái shock tâm lý đi suốt một đường, thẳng đến khi về tới nhà mới nhớ ra nguyên nhân xảy ra tranh chấp ở sân trượt băng.

“A Lăng… Cậu là đồng tính luyến ái?” Phù Thế Kỳ cẩn thận hỏi.

“Thế nào? Cậu kì thị đồng tính luyến ái?”

Những lời này gần như tương đương với thừa nhận.

Vưu Lăng bỗng có cảm giác bả vai bị buông lỏng, không cần nhìn cũng biết Phù Thế Kỳ đã bỏ tay ra. Cậu không ngẩng đầu, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, trong lòng thực sự hỗn loạn.

Muốn tuyệt giao thì tuyệt giao đi, dù sao theo chơi bên cạnh hắn nhiều năm như vậy cũng sắp hết kiên nhẫn rồi.

Nhưng không biết vì sao, nước mắt không chịu nghe lời, dần dần dâng lên.

“Không phải, tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái.” Phù Thế Kỳ rối rắm nói, “Là không biết cậu có muốn giữ khoảng cách với tôi hay không, mẹ tôi nói không thể động chạm bừa bãi vào con gái, mặc dù A Lăng không phải con gái nhưng so sánh với con gái thì luyến ái cũng gần giống như vậy.”

“Đương nhiên, dù có thế nào thì cả đời này chúng ta vẫn là anh em tốt!” Bởi vì cảm thấy lý do của mình hơi có vấn đề, Phù Thế Kỳ vội vàng bổ sung.

“Ý cậu nói tôi là thụ?” Vưu Lăng khó tin, thể chất của cậu lợi hại gần như có thể đánh ngang tay với Phù Thế Kỳ thì sao có thể làm thụ được? 

Một tia xúc động vừa mới hơi sinh ra và nước mắt đã bị nghẹn trở về, nam sinh Vưu Lăng văn võ song toàn một mực muốn phủ nhận, tôi không phải là thụ.

“Thụ là có ý gì?” Phù Thế Kỳ vẫn ngây thơ như cũ, không biết nguy hiểm đang treo ngay trên đầu, hắn nhỏ giọng nói: “A Lăng đừng tức giận, đêm nay về nhà tôi sẽ tra tư liệu.”

Nhìn hắn như vậy có muốn tức cũng không tức nổi, Vưu Lăng hữu khí vô lực nói: “Thôi, không cần tra, tôi là thẳng… ý tôi là, tôi không phải là đồng tính luyến ái.”

Nhưng mà đáp lại cậu là nụ cười mỉm đầy từ ái của Phù Thế Kỳ, một nụ cười của cha tiêu chuẩn.

Đệch! Lại muốn đánh người.

Lời tác giả:

Phù Thế Kỳ: Dù thế nào chúng ta cũng vĩnh viễn là anh em tốt!

Sau khi trưởng thành: Thực xin lỗi tôi không muốn làm anh em tốt với cậu, tôi muốn làm ông xã của cậu!

Phù Thế Kỳ như được mở ra một cánh cửa thế giới mới, đêm nay hắn sẽ đi tra tư liệu thật kỹ.

*** Hết chương 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play