“Không hổ là anh em tốt của tôi!” Long Văn Tuyên ôm danh sách báo danh không buông tay, không hề keo kiệt khen Vưu Lăng.

Vưu Lăng rõ ràng nhìn qua không giống loại người ưa vận động, nhưng vẫn lôi kéo bạn thân đi thi để cổ vũ cho mình, đây là người tốt thích giúp đỡ mọi người cỡ nào.

Long Văn Tuyên cảm động, nhìn qua nhìn lại danh sách báo danh mấy lần, cuối cùng viết tên mình sau mỗi hạng mục thi đấu dành cho nam.

“Ngày thường thể lực của cậu rất tốt?” Vưu Lăng tò mò hỏi, bởi vì mỗi hạng mục gần như phải thi đấu liên tục, cơ bản là không ngừng nghỉ, nếu không phải Husky có thể lực không giống người thường thì ít ai cân được.

“Đương nhiên, ngươi cũng không nghĩ xem ta là ai?” Long Văn Tuyên cầm bút bày ra một tư thế đây soái khí, không cần nhìn cũng biết bệnh ngu ngốc của tên nhóc này lại tái phát.

“Ta chính là…”

“Công tước đại nhân đến tên của mình cũng không nhớ rõ.” Phù Thế Kỳ ngủ mơ mơ màng ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên nói tiếp một câu, sau đó lăn ra ngủ tiếp.

Long Văn Tuyên: “…..”

Vưu Lăng: “…..”

Bệnh ngu ngốc thích chèn ép của tên này có bao nhiêu nặng a, đến cả ngủ cũng phải dậy đả kích người khác.

Chuông vào học vang lên, lão Đường cầm bình giữ ám yêu quý đi vào, Long Văn Tuyên cũng không rảnh chơi với Vưu Lăng nữa, cầm danh sách báo danh nộp cho lão Đường, sợ muộn một giây sẽ bỏ lỡ thời gian báo danh.

“Các em năm nay thật tích cực, xem ra giải thưởng của đại học thể thao lần này sẽ có một phần cho lớp chúng ta.” Lão Đường chỉ nhìn lướt qua danh sách ghi tên dày dặc, chưa kịp nhìn có những tên ai.

Mười bốn trung có rất ít người ham thích với môn thể dục, cho nên đại hội thể thao mỗi năm có rất ít người tham gia. Để cổ vũ bọn nhỏ tham gia đại hội thể thao, nhà trường có rất nhiều giải thưởng, từ khen thưởng giáo viên đến học sinh, nhưng nhà mấy đứa nhỏ này không thiếu tiền cho nên nhiều năm vẫn như cũ, không thể cải thiện số lượng người tham gia.

Xem ra khen thưởng năm nay đã được cầm rồi. Lão Đường vui tươi hớn hở vặn bình ra uống một ngụm, làm nhuận cổ họng, đang định nói vài lời khen những đứa nhỏ tham gia thì nhìn rõ tên trên danh sách, lời khích lệ nghẹn trong cổ họng.

Ông hoang mang hỏi: “Các trò là tự nguyện báo danh?”

Long Văn Tuyên điên cuồng gật đầu, trên mặt hưng phấn, vừa nhìn là biết tự nguyện.

Lão Đường hướng ánh mắt tới hai con người ở góc phòng, chữ viết múa may này nhìn không giống Vưu Lăng tự viết.

Vưu Lăng gật đầu tỏ vẻ mình tự nguyện, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện gì là bị ép buộc hay bất mãn.

Lúc này lão Đường mới yên lòng, bắt đầu giảng bài.

Tan học, trở về văn phòng giáo viên, ông chụp ảnh khoe bạn bè danh sách báo danh lên mạng xã hội, rất cảm thán: Nhìn những tiểu thiên sứ của lớp tôi mà xem, vì không muốn chủ nhiệm lớp buồn, cho dù chỉ có vài người cũng muốn tạo một khí thế thiên quân vạn mã [mỉm cười].

Sau đó vừa uống nước vừa đọc bình luận, có chủ nhiệm lớp mới đầy hâm mộ, cũng có vài người âm dương quái khí, trả lời từng cái từng cái, mặc kệ thế nào, khen thưởng năm nay đã định là của lão Đường ta rồi!

Lão Đường đắc ý hưởng thụ lời khen của mọi người xong rời khỏi mạng xã hội mới phát hiện giao diện wechat, thầy Lâm thể dục đã gửi tới 99+ tin nhắn.

Thể dục – chủ nhiệm Lâm: Mau nhốt Phù Thế Kỳ lại!

Thể dục – chủ nhiệm Lâm: Năm nay cấm cậu ta dự thi!

Thể dục – chủ nhiệm Lâm: Mau trả lời!

Thể dục – chủ nhiệm Lâm: Tôi sai rồi, tôi không nên nói học sinh của ông như vậy, ông để ý đến tôi đi T^T

Thể dục – chủ nhiệm Lâm: Cho cậu ta tham gia cũng được, nhưng không cần phải tiết lộ sớm như vậy, ông quên năm trước hắn đã đại náo ở sân vận động như thế nào sao, rất nhiều học sinh năm nay đã nói nếu có cậu ta thì sẽ không tham gia, tiền thưởng của tôi phải làm sao bây giờ đây? T^T

Thể dục – chủ nhiệm Lâm: Mau xóa ảnh đi!

Thể dục – chủ nhiệm Lâm: Bức ảnh kia đã được truyền vào diễn đàn của học sinh, mọi người đang dần dần từ bỏ thi đấu rồi!

Thể dục – chủ nhiệm Lâm: Tiền thưởng cách tôi càng ngày càng xa a a a!

Ở giữa còn kèm theo rất nhiều meme cảm xúc, cuối cùng là ảnh chụp diễn đàn học sinh trường, chủ đề kia trong vài phút ngắn ngủi đã trở nên cực nóng.

Năm trước Phù Thế Kỳ không báo danh đại hội thể thao, nhưng mười bốn trung có quy tắc là có thể tự nguyện tham gia ngay lúc đó, cho nên hắn lâm thời nhảy vào tất các hạng mục, ngược đãi toàn bộ các thí sinh tham gia, làm cho những người từ bỏ thi đấu những hạng mục sau càng ngày càng nhiều, cuối cùng phải kết thúc sớm đại hội thể thao.

Chủ nhiệm Lâm có thể hiểu, kiểu thi đua thể dục này, chênh lệch một chút còn có thể cố gắng phấn đấu, nhưng khác biệt quá lớn thì chỉ còn cách từ bỏ thôi.

Lão Đường bấm mở diễn đàn ra nhìn một chút, sự nản lòng lan tràn khắp màn hình, mọi người đều nói muốn từ bỏ quyền thi đấu, kiên quyết không đấu với phi nhân loại, còn có vài người mắng Phù Thế Kỳ.

Lão Đường chột dạ tiếp tục ngồi uống nước, lựa chọn tắt thông báo của điện thoại, làm bộ như mình không nhìn tin nhắn của chủ nhiệm Lâm gửi tới.

Vưu Lăng ở một đầu khác cũng đang lướt diễn đàn, đọc một lượt, cảm thấy hơi tức giận, không giải đề nữa, hoạt động ngón tay một chút, trả lời từng người đang mắng Phù Thế Kỳ.

[Tội quá tội quá, yếu ớt còn không biết xấu hổ nói người giỏi cơ cấu nội bộ, có bản lĩnh thì lên sân khấu so tài nè, hay gõ bàn phím nhiều hơn hai dòng có thể làm mày trốn càng xa một chút?]

[Thi thắng Phù Thế Kỳ sẽ bị đánh? Ai nói thế? Bịa đặt là phạm pháp đó, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau lên sân đấu, đừng có cả ngày chỉ biết gõ gõ gõ, bước lên sân khấu có khi lại im như thóc không dám nói gì.]

[Hẹn đánh nhau? Học sinh tiểu học mới hẹn đánh nhau, chúng ta là người trưởng thành phải dùng thi đấu để giải quyết, có bản lĩnh thì đi báo danh ở đại hội thể thao đi.]

[Sợ? Có gì phải sợ? Phù Thế Kỳ đấu với toàn trường, mấy người từng người từng người có thể thay phiên làm mệt chết hắn, có điều mấy người chỉ là gà rù thôi.]

[Giáo bá? Thời đại nào rồi còn có từ này? Mày gặp Phù Thế Kỳ đánh người chưa? Mày gặp Phù Thế Kỳ bắt nạt người khác chưa? Đừng có bôi đen người ta, làm thanh niên thế hệ mới không thể bẩn tính như vậy.]

[Phù Thế Kỳ yếu? Người anh em, phàm là người thường sẽ không ai bình luận như phê cần giống cậu. Cứ vậy đi, lên sân thi đấu cậu có thể nhìn xem mình có thể so với một nửa hắn không?]

“A Lăng, cậu đang làm gì vậy?” Phù Thế Kỳ khó khăn kéo lực chú ý của Vưu Lăng trở về, đây là lần đầu tiên hắn thấy A Lăng chơi điện thoại trong giờ học, mặc dù chỉ là giờ tự học.

“Giúp cậu tìm đồng bọn.” Vưu Lăng tắt điện thoại đi, thuận miệng nói.

“Xem có hiểu không? Không hiểu tôi có thể giảng lại cho cậu.”

“Hiểu một chút…” Ánh mắt Phù Thế Kỳ bắt đầu mơ hồ, lúc đầu còn tập trung đọc sách, nửa sau toàn là ngẩn người.

“Để tôi giảng luôn cho cậu, nhanh kết thúc nhiệm vụ hôm nay, tan học đi huấn luyện một chút.” Vưu Lăng nhìn hắn như vậy là biết xem không hiểu gì, cũng không chọc phá, tìm một lý do xong bắt đầu thấp giọng giảng bài cho hắn.

Giờ tự học không có giáo viên, cãi cọ ồn ào, có người đang ngủ, có người ngồi chơi game, có người xem phim, có người sơn móng tay, thậm chí còn có người ngồi đánh cờ với nhau, tóm lại là không ai học cả.

Nhưng mà ở trong góc phòng học, hai người chụm đầu vào nhau, thấp giọng nói chuyện, nhìn không hợp với toàn cảnh cả lớp, nhưng khung cảnh kì dị này lại rất hoàn mỹ.

Tiêu Thụy Minh lặng lẽ nhìn sang, trên diễn đàn trường vẫn còn rất sôi nổi, màn hình đang hiện câu trả lời cuối cùng của Vưu Lăng, cậu ta cũng khiêu khích hai câu, vừa cảm khái mình lại có thêm tư liệu sống viết truyện.

Mà cách đó không xa, chủ nhiệm Lâm lại phát hiện số người báo danh tham gia đại hội thể thao ở các lớp đột nhiên tăng mạnh.

Cảm tạ trời cao, cuối cùng cũng nghe lời cầu nguyện của một con linh dương lạc đường, phái tiểu thiên sứ tới cứu vớt hắn khỏi nguy cơ vuột mất tiền thưởng.

Lời tác giả:

Tiểu thiên sứ Vưu Lăng: Xem ma pháp bàn phím của ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play