“Tên Trương Đình Nghiêm kia nói lung tung! Lão Trịnh mới không có đứa con như hắn!” mẹ Trịnh nói.
Mẹ Trịnh nói thực chắc chắn, cảnh sát nghe vậy nói: “Chúng tôi cũng tin tưởng mọi chuyện cũng không phải như vậy, thế nhưng hiện tại Trương Đình Nghiêm một mực khẳng định hắn là con riêng của Trịnh đổng, là bị…. hãm hại, còn nói muốn gặp Trịnh đổng.” Việc này dù sao cũng là việc nhà của Trịnh gia, bọn họ cũng rất khó xử.
“Thân thể lão Trịnh còn chưa tốt, không gặp hắn… như vậy đi, tôi đi gặp hắn.” mẹ Trịnh nói.
Cảnh sát gật đầu.
Trịnh Gia Hòa nói: “Mẹ, con đi với mẹ.”
“Không cần, nơi này có nhiều chuyện còn cần con xử lý, mẹ tự mình qua là được.” mẹ Trịnh nói.
“Bên này để cho trợ lý của con xử lý là được.”
Mẹ Trịnh nhíu mày, nghĩ nghĩ lại nói: “Như vậy đi, để cho Ngôn Tử đi cùng mẹ là được.”
Trịnh Gia Hòa liếc mắt nhìn Cố Ngôn Tử, gật đầu.
Cố Ngôn Tử và mẹ Trịnh mang hai bảo tiêu vào cục cảnh sát, sau đó ngay tại cục cảnh sát nhìn thấy Trương Đình Nghiêm rất chật vật.
Trương Đình Nghiêm là người bị tình nghi, cảnh sát cũng phái người tới đây canh chừng, người nọ nhận ra mẹ Trịnh, cười nói: “Phiền Trịnh phu nhân tới đây một chuyến, phạm nhân một mực nói năng lộn xộn, chúng tôi cũng là sợ hắn nói lung tung ảnh hưởng tới thanh danh của Trịnh đổng.”
“Tôi hiểu.” Mẹ Trịnh gật đầu.
“Nói năng lung tung sao? Tần Chi Chi, tôi rốt cuộc có nói lung tung không, bà hẳn là rõ ràng!” Trương Đình Nghiêm nói.
Mẹ Trịnh nghe được lời nói của Trương Đình Nghiêm, vẻ mặt biến đổi, rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Tôi rõ ràng cái gì?”
“Bà sớm biết tôi là con riêng của Trịnh Kiến Quân, đúng không? Lần này cha bị trúng độc, cũng là dấu vết của bà và Trịnh Gia Hòa đúng không? Các người hãm hại tôi!” Trương Đình Nghiêm nói.
Sau khi bị bắt, Trương Đình Nghiêm chỉ biết, ý đồ hại người khác của mình, chỉ sợ bị người lợi dụng, trái lại hại mình.
Một người nào đó sợ là đã có người biết được chuyện hắn muốn làm… nếu không tuyệt đối không thể nhanh như vậy bắt được hắn.
Mà người ý đồ hại hắn, hơn phân nửa chính là Tần Chi Chi.
Mẹ Trịnh hít sâu một hơi, hừ lạnh nói: “Cậu kêu lão Trịnh là cha làm gì? Thật là buồn cười! cậu là con trai của em trai lão Trịnh, nhiều nhất chỉ gọi một tiếng bác mà thôi!”
“Cái gì?” Trương Đình Nghiêm hơi phản ứng không kịp.
Lúc này mẹ Trịnh thật bình tĩnh: “cậu và cha cậu giống nhau, đều là đồ vô liêm sỉ! cha cậu là một người chơi bời lêu lổng lười biếng, chỉ biết trộm cắp đi đường ngang ngõ tắt, cậu cũng không có chỗ nào tốt!”
Mẹ Trịnh mắng vài câu, lại nói: “Tôi cũng không biết cậu tại sao lại cho rằng mình là con riêng của lão Trịnh…. Lão Trịnh nếu thật sự có con riêng, cậu cảm thấy tôi sẽ ở bên lão Trịnh sao?”
Trương Đình Nghiêm nghe vậy cả kinh.
Nếu hỏi hắn, hắn ghét nhất là ai… Trương Đình Nghiêm khẳng định nói tên mẹ Trịnh. Hắn vẫn cảm thấy, mẹ Trịnh đoạt đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về mẹ hắn.
Đương nhiên, cách nói này hơi gượng ép… kỳ thật Trương Đình Nghiêm cũng không để ý mẹ mình là ai, hắn để ý, là tập đoàn Minh Lợi, là tài sản trên tay cha Trịnh.
Nếu như thế, hắn đương nhiên không muốn tin tưởng lời của mẹ Trịnh nói.
“Trịnh Kiến Quân căn bản không có anh em!” Trương Đình Nghiêm nói chém đinh chặt sắt. hắn đã điều tra qua Trịnh Kiến Quân. Cha mẹ Trịnh Kiến Quân chết sớm, đi theo cả nhà chú sống, mà nhà chú hắn chiếm được ngôi nhà mà cha mẹ hắn để lại, chiếm công việc mà cha mẹ hắn để lại, đối với hắn cũng không tốt, cũng bởi vì như vậy, hắn liền chặt đứt quan hệ với cả nhà chú hắn.
“cậu nói không có thì không có sao?” mẹ Trịnh nói: “lúc trước lão Trịnh có một người em sinh đôi, chỉ là khi còn nhỏ bị người ta ôm đi nuôi, người này rất vô liêm sỉ, lúc thiếu ăn thiếu mặc cả ngày đi đòi lão Trịnh còn chưa tính, còn chút nữa là hại chết lão Trịnh, may mắn lão Trịnh không có việc gì, nhưng thật ra hắn lại nhiễm bệnh mà chết.”
Trương Đình Nghiêm vẫn không muốn tin tưởng.
Mẹ Trịnh lại nói rất chắc chắn: “hắn tuy rằng đã chết, mẹ cậu lại phát hiện đã có cậu, lúc ấy mẹ cậu còn chưa gả cho cha cậu, lúc đó nạo thai cũng không dễ dàng, cô ấy lại không muốn cho người khác biết chuyện này, liền lén lút sinh cậu, sau đó đem cậu ném đi, sau đó lão Trịnh thấy cậu đáng thương, mới đem cậu đến nhà cha mẹ nuôi cậu.”
Trương Đình Nghiêm giống như là nằm mộng.
“Cậu nói cậu và Gia Hòa đã làm xét nghiệm ADN? Anh em họ cùng cha khác mẹ, vốn cũng không dễ xét nghiệm ra.” Mẹ Trịnh nói: “Dù sao cậu cũng không có khả năng là con của lão Trịnh, lúc trước ở nông thôn, tôi và lão Trịnh ở cùng một cái thôn, khi đó hắn đã bắt đầu theo đuổi tôi, như thế nào còn có thể tìm người khác?”
“Tôi và Trịnh Kiến Quân phải xét nghiệm ADN!” Trương Đình Nghiêm không hề nghĩ ngợi lên tiếng, hắn còn nhớ lần đầu tiên tới Trịnh gia, nhìn thấy phú quý của Trịnh gia, liền mong muốn mình sẽ có một cuộc sống như vậy, mà sau khi hắn suy đoán mình là con riêng của Trịnh Kiến Quân, lại càng hy vọng hơn.
Hiện tại, hy vọng muốn tan biến sao?
“Dựa vào cái gì?” mẹ Trịnh nói: “Trương Đình Nghiêm, anh đừng nghĩ lão Trịnh thích anh, trên đời này, có thể hắn mới là người ghét cậu nhất, hắn đối với cậu không tồi, chẳng qua là xem ở nửa phần huyết thống kia mà thôi.”
Trương Đình Nghiêm chỉ cảm thấy đầy lòng trào lên một cảm giác lạnh lẽo, dần dần bao phủ cả người hắn.
Lúc trước hắn vẫn không rõ, Trịnh Kiến Quân vì sao vừa giúp hắn, vừa bồi dưỡng hắn, thế nhưng lại đề phòng hắn, không cho hắn cơ hội, thì ra là bởi vì như vậy?
Nếu sự thật là như vậy, hắn thật đúng là làm ra một chuyện rất đáng buồn cười, còn hại mình.
Mấy năm nay, nếu hắn thành thành thật thật….Trịnh Kiến Quân còn có thể càng quan tâm hắn một chút!
Hắn sau khi có suy đoán như vậy, như thế nào cũng không hỏi nổi một tiếng?
Tâm tình Trương Đình Nghiêm rất phức tạp, lúc này cảnh sát lại càng trầm tĩnh hơn.
Lúc trước bọn họ thực lo lắng, sợ Trương Đình Nghiêm thật sự là con riêng của Trịnh Kiến Quân, án tử này không dễ làm.
May mắn không phải!
Kỳ thật nghĩ lại cũng đúng, Trương Đình Nghiêm nếu thật là con riêng của Trịnh Kiến Quân, Trịnh Kiến Quân dù sao cũng không thể tùy ý hại con riêng của hắn được….
Cảnh sát đều khinh thường nhìn Trương Đình Nghiêm, đồng thời càng thêm khẳng định Trương Đình Nghiêm là người hạ độc.
Tóm lại không có khả năng là Trịnh Gia Hòa hãm hại hắn.
Những lời mẹ Trịnh muốn nói cũng đã nói xong, sau đó liền khoanh tay rời khỏi cục cảnh sát.
Bảo tiêu chở mẹ Trịnh cùng Cố Ngôn Tử về bệnh viện.
Cố Ngôn Tử thấy sắc mặt mẹ Trịnh không tốt, an ủi nói: “Bác gái người yên tâm, bác trai nhất định không có chuyện gì.”
“Bác đã hỏi qua bác sĩ, bác biết.” Mẹ Trịnh miễn cưỡng cười cười.
“Bác gái, loại bạch nhãn lang như Trương Đình Nghiêm, không cần quan tâm tới hắn.” Cố Ngôn Tử lại nói, hắn tuy rằng ngoài miệng nói không cần quan tâm, trên thực tế… hắn đã hạ quyết tâm nghĩ cách cho Trương Đình Nghiêm ngồi tù vài năm.
Người này khẳng định là đời trước đã hại Trịnh Gia Hòa! Cho dù không phải… hắn muốn hại cha Trịnh, cũng không thể tha thứ cho hắn.
“Đúng không cần quan tâm tới hắn…” mẹ Trịnh nói, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Nhìn trong chốc lát, mẹ Trịnh đột nhiên nói: “Ngôn Tử, Trương Đình Nghiêm quả thật là anh em với Gia Hòa.”
Thanh âm mẹ Trịnh rất nhẹ, bảo tiêu ngồi ở trước căn bản không nghe thấy, nhưng Cố Ngôn Tử nghe được, trong lòng kinh ngạc.
Mẹ Trịnh lại nói: “Thế nhưng hắn không phải là con của lão Trịnh, mà là con của bác.”
Cố Ngôn Tử kinh ngạc không nói lên lời.
Mẹ Trịnh lại nhỏ giọng nói: “Có chút chuyện nói ra liền thoải mái hơn… kỳ thật bác đã sớm muốn nói với Gia Hòa, chỉ là không có mặt mũi, hiện tại nói với cháu, cháu đi nói với Gia Hòa đi…. Trương Đình Nghiêm là đứa con khi bác còn trẻ sinh với người khác, hắn vừa sinh ra, bác liền đem hắn ném…..”
“Bác gái, đừng nói nữa.” Cố Ngôn Tử ngăn mẹ Trịnh lại, hiện tại sắc mặt mẹ Trịnh rất khó nhìn, tiếp tục nói nữa….bà có khả năng sẽ sụp đổ.
Mẹ Trịnh lộ ra một nụ cười chua sót, rất nhanh liền đem tươi cười thu lại.
Trương Đình Nghiêm kỳ thật là con trai của bà, nhưng ngay từ đầu, bà cũng không muốn, trái lại bà còn rất chán ghét.
Bộ dạng bà rất được, lại có tiền, sau khi xuống nông thôn, trong thôn cũng có rất nhiều người thích bà, Trịnh Kiến Quân chính là một trong số đó.
Bà một lòng muốn quay về thành phố B, cho nên cũng không để ý những người này, sau đó lại biết được các cuộc thi đại học cao đẳng được khôi phục, liền tìm rất nhiều tư liệu cố gắng học tập.
Bà cũng không ích kỷ, lúc ấy những tư liệu này, bà cũng cho những người khác, ví dụ như Trịnh Kiến Quân.
Kết quả, Trịnh Kiến Quân thi đậu, bà không thi đậu, bởi vì bà xảy ra chuyện.
Lúc ấy trong thôn có một tên khốn, đã mơ ước bà từ lâu, cảm thấy chỉ cần có được thân thể bà, hắn liền có được bà, không chỉ có thể có một người vợ xinh đẹp, còn có thể coi tiền của bà là của riêng, đi theo bà qua những ngày lành.
Thanh niên tri thức, nhất là những nữ thanh niên tri thức ở trong thôn, kỳ thật cũng không quá tốt, rất nhiều nữ thanh niên tri thức lựa chọn gả cho người trong thôn, chỉ là hy vọngcos người có thể bảo vệ các cô.
Bà không làm như vậy, liền gặp chuyện.
Lúc ấy cha bà đã trở lại thành phố B, sau khi bà viết thư khóc lóc kể lể, cái tên khốn kia liền bị bắt, lấy tội danh đầu cơ trục lợi mà bắn chết, mà bà bởi vì thân thể không tốt nên không thể phá thai, chỉ có thể lẩn trốn, sinh con ra.
Bà không thích đứa con này, nhưng rốt cuộc là con của bà, Trịnh Kiến Quân nhìn ra bà khác thường nên đã biết tình huống của bà liền tìm một đôi vợ chồng bình thường nuôi đứa nhỏ.
Đứa con này bà chưa từng nuôi qua, nên vẫn tồn tại tâm lý nhắm mắt làm ngơ, nhưng Trịnh Kiến Quân nghĩ dù sao cũng là con của bà, hơn nữa muốn tích phúc cho Trịnh Gia Hòa mới sinh thân thể nhu nhược, liền nghĩ cách giúp đỡ đứa nhỏ kia.
Trương Đình Nghiêm mặc dù lớn lên ở trong núi, nhưng ngày qua so với những đứa nhỏ khác thì tốt hơn rất nhiều, mà lúc ấy, tập đoàn Minh Lợi còn không thấy bóng, ngày qua của Trịnh gia kỳ thật cũng bình thường.
Sau đó bọn họ lại có tiền, Trương Đình Nghiêm dưới sự giúp đỡ của bọn họ, kỳ thật qua so với những người cùng lứa cũng không kém bao nhiêu.
Tuy rằng giúp đỡ Trương Đình Nghiêm, nhưng bọn họ cũng không cần hắn hồi báo, thậm chí không muốn cho Trương Đình Nghiêm vào tập đoàn Minh Lợi, nhưng Trương Đình Nghiêm hiển nhiên không nghĩ như vậy, hắn một lòng một dạ theo chân bọn họ bấu víu quan hệ, còn tham gia vào tập đoàn Minh Lợi.
Bọn họ cũng không ngăn cản, Trịnh Kiến Quân thậm chí nhìn ở mặt mũi bà mà kéo hắn một phen.
Kết quả, hắn thế nhưng đào góc tường tập đoàn Minh Lợi!
Bà vốn không thích người này, đến đây thì càng chán ghét, nhưng tính tình Trịnh Kiến Quân ôn hòa, thế nhưng nhiều lần dễ dàng tha thứ cho hắn.
Mẹ Trịnh hít sâu một hơi.
Bà không ngốc, lại rất hiểu Trịnh Kiến Quân, đương nhiên biết chuyện lần này bên trong còn có ẩn tình.
Nhưng bà cũng biết, Trịnh Kiến Quân tuyệt đối không thể tự dưng hãm hại Trương Đình Nghiêm, nếu như thế, Trương Đình Nghiêm khẳng định là thật muốn giết người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT