Sau khi Cố Ngôn Tử vào ở nhà Trịnh Gia Hòa, cũng không định chuyển ra.

Hẳn chỉ có thể ở bên cạnh Trịnh Gia Hòa, mới có thể chăm sóc cho Trịnh Gia Hòa thật tốt.

Huống chi, một người ở cũng rất quạnh quẽ…

Trịnh Gia Hòa cũng không mời bảo mẫu, nhưng có mời một cô làm việc theo thời gian, đó là một cô hơn bốn mươi tuổi tính tình ôn hòa, cô cách ngày sẽ tới nhà quét dọn, cũng đã làm nhiều năm.

Cố Ngôn Tử thích nấu cơm, nhưng lại không thích làm vệ sinh, chính là rửa rau dưa. Hắn bàn bạc với cô làm công một chút, cuối cùng thời gian làm công, liền biến thành buổi chiều mỗi ngày.

Đồng thời, công việc của cô cũng nhiều hơn… mỗi ngày Cố Ngôn Tử sẽ viết cho cô một tờ giấy, để cho cô đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cùng hoa quả mang tới đây, sau đó sẽ rửa sạch nguyên liệu nấu ăn giúp hắn.

Cố Ngôn Tử trả thù lao rất hào phóng, cho nên cô làm công làm việc rất nghiêm túc, mỗi lần chọn nguyên liệu cho Cố Ngôn Tử nấu ăn đều rất tươi ngon.

Hôm nay cô mang tới một con cá sạo, một ít chân gà, cộng thêm một ít rau dưa. Sau khi tới, cô liên đem cá sạo mà siêu thị đã làm sạch mang ra rửa thêm lần nữa, cũng đem tất cả rau dưa rửa sạch sếp tốt, chờ cô làm những cái này xong, lại bắt đầu quét vệ sinh.

Cố Ngôn Tử nhìn thời gian không khác nhau lắm, lúc bước vào phòng bếp nấu cơm, cô làm công đã làm xong toàn bộ rời đi rồi.

Tới sáu giờ, Trịnh Gia Hòa làm việc một ngày trở về chỗ ở của mình, cá sạo hấp, chân gà kho, cộng thêm mấy món rau dưa đã được bê lên bàn.

Cố Ngôn Tử chuyển vào đây kỳ thật đã được mười ngày, nhưng Trịnh Gia Hòa phát hiện, hắn đã quen với sự tồn tại của người này.

Tính đến năm nay hắn cũng không còn nhỏ tuổi nữa, kỳ thật hắn vẫn muốn tìm một người bạn đời, nếu Cố Ngôn Tử….

Trịnh Gia Hòa nghĩ tới bộ dạng trước đây của Cố Ngôn Tử trong trí nhớ, cảm thấy nếu mình và Cố Ngôn Tử ở bên nhau, hơi không đạo đức.

Đứa nhỏ này, là hắn nhìn lớn lên….

Nên chờ thêm một lúc nữa đi.

Trịnh Gia Hòa là người rất ôn hòa, cũng biết chăm sóc người khác, buổi tối lúc ăn cơm, hắn như cũ đem đồ ăn Cố Ngôn Tử làm ăn hết.

“Chú Trịnh, ngày mai chú muốn ăn gì?” Cố Ngôn Tử bị hành động của Trịnh Gia Hòa làm cho vui vẻ, cười hỏi.

“Ăn món gì hơi cay đi.” Trịnh Gia Hòa cười nói. Cha mẹ hắn từ nhỏ không cho hắn ăn món gì đó cay, khẩu vị của hắn kỳ thật rất thanh đạm, nhưng Cố Ngôn Tử lại thích ăn cay… hắn nhìn thấy trong phòng bếp có một lọ tương ớt đã mở.

“Cay sao…. Vậy ngày mai cháu làm hai món cay.” Cố Ngôn Tử nói.

Trịnh Gia Hòa hẳn là phải ăn ít cay, nhưng hơi cay một chút cũng không sao cả…

Cố Ngôn Tử cân nhắc cho thực đơn ngày mai, lại nói: “Chú Trịnh, ở chung với chú, rất thoải mái.”

Cố Ngôn Tử đã sớm muốn nói chuyện này.

Trước kia lúc hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng ở bên nhau, có rất nhiều chuyện phiền lòng, hắn không có kinh nghiệm, còn tưởng rằng người khác cũng như vậy, hiện tại ở chung với Trịnh Gia Hòa, mới phát hiện thì ra không phải như vậy.

Tuy rằng hắn đúng là chăm sóc Trịnh Gia Hòa, nhưng Trịnh Gia Hòa cũng chăm sóc hắn, nói chuyện với Trịnh Gia Hòa, luôn làm cho hắn rất thoải mái.

Đến ngay cả người bên cạnh Trịnh Gia Hòa, đều đối với hắn rất tốt.

Trước kia trợ lý bên người của Bành Tĩnh Hoằng, cũng không vừa mắt hắn…. tuy nói hắn cũng không vừa mắt đối phương, thế nhưng tóm lại cũng không thoải mái. Còn trợ lý Chu, cho dù ngay từ đầu cũng không biết thân phận của hắn, nhưng lúc đối đãi với hắn cũng rất tốt.

Ở chung với mình thực thoải mái sao? Trịnh Gia Hòa ho nhẹ một tiếng, nhìn thấy hai mắt trong suốt của Cố Ngôn Tử, đột nhiên cảm thấy ngực hơi nóng.

Ngày hôm sau Cố Ngôn Tử như cũ thức dậy từ sáng sớm.

Đêm hôm qua hắn đã bỏ gạo và nước vào nồi cơm điện, đúng giờ là đã có cháo ăn, sau khi thức dậy, hắn rã đông một túi cá bạc đông lạnh, sau đó thả gừng cùng rượu vàng vào rồi rửa qua một lần nước sôi để khử mùi, sau đó cho cá bỏ vào trong cháo, lại cho thêm rau cần thái nhỏ cùng muối, nấu thêm một lát nữa.

Cháo cá bạc rau cần như vậy đã làm xong, tiếp theo, hắn từ trong hộp lấy ra một ít bánh bao ngày hôm qua đi khách sạn An Hòa thuận đường tới phòng bếp khách sạn lấy.

Ngoài những món này, hắn còn gọt táo, cắt hai quả cam… không tốn nhiều công sức, bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Trịnh Gia Hòa ăn rất vừa lòng, ngay từ đầu hắn còn cảm thấy trù nghệ của Cố Ngôn Tử chỉ bình thường, hiện tại lại cảm thấy…. Trù nghệ của Cố Ngôn Tử rất tốt. nhưng mà làm như vậy sẽ phiền Cố Ngôn Tử…. “Mỗi ngày cậu dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho tôi cũng sẽ mệt, kỳ thật tôi có thể ăn ở bên ngoài.”

“Cháu không phiền, vừa lúc có thể giúp cháu giữ được thói quen làm việc và nghỉ ngơi bình thường.” Cố Ngôn Tử nói, hắn thực không cảm thấy phiền, dù sao hắn cũng là người đến ở nhờ cũng không thể ở không được, làm một chút cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Nhưng Trịnh Gia Hòa cũng hơi đau lòng: “Có muốn tôi mời bảo mẫu giúp cậu hay không?”

“Không cần, đã có cô làm công theo giờ.” Cố Ngôn Tử không hề nghĩ ngợi mà từ chối, kỳ thật hắn không làm gì cả…. quần áo của hắn cùng Trịnh Gia Hòa thay ra, đều là cô làm công theo thời gian mang đi giặt.

Cố Ngôn Tử không muốn có bảo mẫu, Trịnh Gia Hòa cũng không cưỡng cầu, cũng bắt đầu suy nghĩ có nên mua quà cho Cố Ngôn Tử hay không, để biểu đạt lòng biết ơn.

Lúc Trịnh Gia Hòa nhớ thương việc tặng quà cho Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử đã ra cửa.

Mấy ngày nay sau khi Trịnh Gia Hòa đến công ty, Cố Ngôn Tử cũng ra cửa vài lần, đi khách sạn An Hòa gặp nhân viên phòng làm việc của mình.

Thế nhưng hôm nay, hắn không phải tới khách sạn An Hòa, mà là đi công ty điện ảnh và truyền hình Gia Thành.

Kịch bản <Giang Sơn>, chính là công ty điện ảnh và truyền hình Gia Thành mời hắn làm, hiện tại bản thảo đã xong.

Cố Ngôn Tử đã tới điện ảnh và truyền hình Gia Thành không chỉ một lần, nhất là lúc ban đầu, hắn hầu như mỗi ngày đều tới đây, cùng đạo diễn bàn bạc chuyện kịch bản…. thế nhưng những điều này với hắn mà nói, đã là chuyện rất lâu trước kia, thế cho nên hôm nay hắn tới công ty rồi, hơi không biết đi như thế nào.

Sau khi hỏi tiếp tân, Cố Ngôn Tử mới tìm được nơi cần tới.

Lần này hắn cần gặp, đó là tổng giám đốc của điện ảnh và truyền hình Gia Thành, còn có đạo diễn cho bộ phim lần này, cùng với mấy diễn viên chính, bọn họ phải gặp mặt nhau một lần.

Kịch bản đã được in ra, hôm qua Cố Ngôn Tử đã chia cho bọn họ, mà khi hắn tiến vào phòng họp, liền phát hiện kịch bản trên bản đã được đóng dấu.

“Tiểu Cố, kịch bản viết không tồi!” người sản xuất nhìn thấy Cố Ngôn Tử, cười tủm tỉm nói.

Công ty bọn họ trước kia sản xuất phim truyền hình, đều là biên kịch gạo cội viết, những biên kịch này viết ra không phải nói là không tốt, chỉ là không phù hợp với yêu thích bây giờ.

Dựa vào mười năm trước công ty bọn họ quay một bộ phim nổi tiếng cả nước, liền dành được giải nhất về phim truyền hình,  đặt vào hiện tại, tuy rằng cũng sẽ được hoan nghênh, nhưng khẳng định sẽ không thể nổi tiếng giống như năm đó.

Cũng bởi vì như vậy, bọn họ mới có thể tìm Cố Ngôn Tử viết kịch bản, hy vọng thanh niên này có thể viết ra một kịch bản giống như năm đó.

Hiện tại kịch bản đã ở trên tay bọn họ, cũng quả thật không giống với trước kia, nội dung vở kịch chặt chẽ, từng đoạn mới mẻ.

Gia Thành thực xem trọng kịch bản của Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử thấy thể, tâm tình cũng không sai.

Hội nghị lần này bàn bạc không ít chuyện, tới buổi chiều mới chấm dứt.

Sau khi hội nghị kết thúc, Cố Ngôn Tử tìm sản xuất Điền hỏi: “sản xuất Điền, bộ phim này đầu tư như thế nào?”

“Đều đã đủ rồi, cho nên tôi mới rất gấp, cả ngày muốn bản thảo của cậu.” người sản xuất cười cười: “Dù sao kim chủ muốn nhìn thấy thành quả sớm một chút.”

“Có cần đầu tư khác không?” Cố Ngôn Tử lại hỏi.

“Đầu tư khác sao? Ai đầu tư?” người sản xuất hỏi, bộ phim này không phải là loại cải biên từ tiểu thuyết, lúc trước tìm kiếm đầu tư cũng không quá rầm rộ, công ty bọn họ mấy năm nay, bởi vì tác phong lạc hậu phát triển lại bình thường, bởi vậy cũng không kéo được nhiều đầu tư.

Hiện tại gom góp tiết kiệm một chút cũng chỉ tính là đủ, nhưng nếu nhiều hơn bọn họ cũng sẽ dùng, chính là tuy rằng cần đầu tư, nhưng bọn họ không phải ai đầu tư cũng sẽ nhận… nếu chỉ đầu tư một chút tiền, hoặc là đầu tư mà muốn nhúng tay vào quá trình quay phim…. Đầu tư như vậy bọn họ tình nguyện không cần.

Những điều này Cố Ngôn Tử cũng biết, hắn biết lúc Gia Thành quay phim truyền hình, luôn rất cẩn thận, cũng bởi vì như vậy, vài năm này Gia Thành tuy rằng không làm ra một bộ phim rất nổi tiếng, nhưng cũng không làm ra phim rác.

“Tập đoàn Minh Lợi, được không?” Cố Ngôn Tử cười hỏi: “Sản xuất Điền cứ việc yên tâm, sẽ không nhúng tay vào quá trình quay phim.”

Người sản xuất kinh hỉ nhìn về phía Cố Ngôn Tử.

Tập đoàn Minh Lợi làm giàu từ sắt thép và hợp kim, tuy rằng tiếng tăm không bằng những công ty internet, nhưng kiếm tiền cũng không ít, mà mấy năm nay, tập đoàn Minh Lợi còn đầu tư một ít sản nghiệp khác.

Rạp phim lớn nhất trong nước, tập đoàn Minh Lợi cũng chiếm 10% cổ phần công ty.

Đương nhiên, phim truyền hình của bọn họ, không cần phải chiếu rạp, nhưng cho dù vậy, có được đầu tư của tập đoàn Minh Lợi, sau này bọn họ bán phim khẳng định có thể bán được tốt.

Chỉ là…. Trước kia tập đoàn Minh Lợi, cũng không đầu tư vào phim truyền hình cổ trang, người ta đầu tư rạp chiếu phim, cũng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy hoa hồng được chia cũng chưa từng nhúng tay vào….

Sản xuất Điền hơi nghi hoặc, nhưng cũng không chút do dự tỏ vẻ, tập đoàn Minh Lợi đầu tư, hắn khẳng định muốn.

Cố Ngôn Tử nhận được tin chính xác, lập tức tỏ vẻ mình sẽ liên hệ một chút.

Sản xuất Điền không biết được chính xác quan hệ của Cố Ngôn Tử cùng tập đoàn Minh Lợi, nhưng có một chuyện như vậy, hắn càng nhiệt tình hơn với Cố Ngôn Tử, liên tục tỏ vẻ công ty bọn họ nếu có muốn làm phim mới, sẽ ưu tiên cho phòng làm việc của Cố Ngôn Tử.

Sau khi Cố Ngôn Tử đồng ý, liền vội vàng trở về nhà.

Thành phố B rất lớn, Cố Ngôn Tử đi đường hết hai giờ, thế cho nên lúc về nhà, Trịnh Gia Hòa cũng sắp trở về.

Hắn vội vàng vào bếp, nhưng đến lúc Trịnh Gia Hòa trở về, hắn vẫn chưa làm đồ ăn xong.

May mắn hôm nay hắn làm đều là những món không cầu kì, nguyên liệu nấu ăn cũng đã chuẩn bị tốt. “Chú Trịnh, chú đợi thêm mười phút nữa là có cơm ăn.”

“Được.” Trịnh Gia Hòa nói.

Lúc ăn cơm tối, Cố Ngôn Tử cân nhắc nên nói với Trịnh Gia Hòa như thế nào về chuyện đầu tư, chợt nghe thấy Trịnh Gia Hòa nói: “Cái bàn ở trong thư phòng của tôi, cậu ngồi trong thời gian dài sẽ không  thoải mái… Tôi giúp cậu mua một cái bàn vừa với thân thể của cậu, ngày mai khi nào cậu rảnh, thì để cho người ta mang bàn tới đây, để họ chỉnh thử cho cậu một chút.”

Một cái bàn tốt, độ cao và những thứ khác đều phải dựa vào người ngồi mà điều chỉnh.

Cố Ngôn Tử vui vẻ nhìn Trịnh Gia Hòa, lập tức cười rộ lên: “Cảm ơn chú Trịnh!” Kỳ thật cái bản trong thư phòng, hắn dùng thấy cũng rất tốt, nhưng Trịnh Gia Hòa tặng quà cho hắn, hắn vẫn cảm thấy rất vui.

“Chú Trịnh, cháu có chuyện muốn nói với chú! Chú Trịnh, cháu muốn đầu tư một bộ phim truyền hình, có thể dùng danh nghĩa công ty của chú hay không? Đến lúc đó lỗ vốn thì tính cho cháu, nếu lời cháu chia cho chú một nửa.” Cố Ngôn Tử nói, ngay từ đầu hắn đã tính toán như vậy, tiền hắn chi, dùng tên tuổi của Trịnh Gia Hòa đầu tư, sau đó chia cho Trịnh Gia Hòa một nửa tiền.

Bộ phim truyền hình này đời trước bị cuốn vào phong ba sao chép, cuối cùng buôn bán vẫn lời, đời này không có khả năng như vậy…. hắn muốn tăng một chút tiền cho Trịnh Gia Hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play