Tôn Đại Hồng gào khóc một tiếng so với một tiếng càng lớn hơn, quả thực muốn phá vỡ bầu trời.
Đang Đang quay đầu lại xem, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, mợ khóc."
"Đừng để ý đến cô ta." Dương Tịnh nói: "Xem cô ta có thể khóc đến bao giờ?"
"Mẹ, mợ khóc, thật xấu xí." Đang Đang lại nói.
Dương Tịnh cười: "Đừng loạn nhìn, đi theo mẹ."
"Dạ." Đang Đang giơ tay nhỏ bắt lấy góc áo của Dương Tịnh, hết sức chuyên chú đi theo.
Tôn Đại Hồng vừa khóc lóc vừa chửi rủa, nào là mấy năm nay cô ta ở nhà của Dương Tịnh chịu bao nhiêu khổ, cô ta thực lòng thực dạ mà đối đãi chân thành với Dương Tịnh, kết quả Dương Tịnh lòng lang dạ sói, vừa rồi còn ức hiếp cô ta, hết thảy đều khóc lóc mắng chửi hết một lần, thu hút không ít người trong thôn tới xem náo nhiệt.
Lúc này, một vị hàng xóm đột nhiên nói: "Đại Hồng, Dương Tịnh sẽ không đi ủy ban thôn để khiếu nại thật chứ?"
Một người hàng xóm khác nói tiếp: "Chắc vậy, Dương Tịnh đang cầm hộ khẩu đó."
"Vậy hẳn là đi tìm Lý chủ nhiệm."
"......"
Dương Tịnh đi tìm Lý chủ nhiệm?
Ngay khi những lời này rơi xuống, khoảng sân nhỏ lập tức im ắng, Dương Tịnh thật sự đi tìm Lý chủ nhiệm sao? Lý chủ nhiệm là ai? Là phó chủ nhiệm ủy ban thôn, chuyên giúp đỡ kẻ yếu đả kích bà tám, nếu là trước đây, Tôn Đại Hồng dám cam đoan là Dương Tịnh khẳng định sẽ không tìm Lý chủ nhiệm, nhưng hôm nay Dương Tịnh... Tôn Đại Hồng sợ hãi, vội vàng từ trên mặt đất ngồi dậy, đưa tay lau mặt, cất bước đuổi theo Dương Tịnh.
Kết quả là chạy quá nhanh, vấp phải rễ cây, suýt chút nữa té như chó ăn c*t, cô ta nhanh chóng bò dậy tiếp tục đuổi theo.
Lúc này Dương Tịnh đã ôm Đinh Đinh đi vào cổng lớn ủy ban thôn Sơn Loan, vừa liếc mắt liền thấy một dãy nhà lợp ngói trắng cùng ba bức tường tạo thành một khoảng sân rộng, bên ngoài sân là câu nói đang phổ biến ở thời đại này: "Vì hưng thịnh của Trung Hoa mà không ngừng nỗ lực!"
Trên cửa treo một bảng biểu ngữ chữ trắng nền đỏ, bên trên viết: "Kiên quyết đấu tranh cùng chống lại mọi hành động phi pháp và bất hợp pháp!"
"Mẹ ơi, đây là chỗ nào?" Đinh Đinh hỏi.
Dương Tịnh trả lời: "Đây là ủy ban thôn."
"Ủy ban thôn là gì ạ?"
Dương Tịnh nghĩ nghĩ rồi nói: "Ủy ban thôn là nơi giúp đỡ chúng ta."
"Vậy chúng ta đến đây tìm ai?" Đang Đang hỏi.
Dương Tịnh nhớ lại chuyện mà bà ngoại đã kể cho cô khi còn nhỏ, bà ngoại nói ủy ban thôn vào thập niên 80 vô cùng nổi tiếng, mỗi ủy ban thôn đều có một người phụ nữ, người phụ nữ này không phải chủ nhiệm thì chính là phó chủ nhiệm, thông thường đều đặc biệt thiên vị phụ nữ, bằng không cũng không cho làm chủ nhiệm, vì thế Dương Tịnh trả lời: "Chúng ta tìm chủ nhiệm."
"Chủ nhiệm là ai ạ?" Đang Đang hỏi.
Dương Tịnh nói: "Chủ nhiệm là người tốt."
Đinh Đinh nói tiếp: "Mẹ ơi, chủ nhiệm đó có thể giúp chúng ta đánh mợ không?"
Đinh Đinh vừa mới nói đến cô ta, bên này Tôn Đại Hồng đã chạy tới, thở hồng hộc kêu: "Dương Tịnh, mày tới chỗ này làm gì?"
Vừa thấy Tôn Đại Hồng, Đinh Đinh, Đang Đang như vô tình đều dựa sát vào người Dương Tịnh.
Dương Tịnh nhìn Tôn Đại Hồng, cười cười nói: "Chị dâu, chị nói tôi không tới nơi này thì có thể đi nơi nào? Đi nơi nào có thể tìm người chủ trì công đạo cho tôi?"
Dương Tịnh cười, Tôn Đại Hồng thấy trong lòng chột dạ, nghĩ tới khi nãy Dương Tịnh vừa nói lời đại nghịch bất đạo, cô ta liền sợ hãi, lập tức kéo tay Dương Tịnh: "Chủ trì công đạo cái gì, nói hươu nói vượn, hiện tại mày liền cùng tao về nhà."
Dương Tịnh hất tay cô ta ra.
Tôn Đại Hồng tính tình nóng nảy bỗng chốc đi lên, chỉ vào Dương Tịnh: "Dương Tịnh, bây giờ bản lĩnh mày giỏi lắm rồi đúng không? Tao và anh mày cho mày ăn cho mày uống cho mày đọc sách, bây giờ mày coi thường tụi tao phải không, giờ chỉ vì chuyện nhỏ này mày liền đi tìm chủ nhiệm kiện tao sao?? Dương Tịnh, tao nói cho mày nghe, mày đi tìm chủ nhiệm nói đầu óc tao có vấn đề, nhưng tao không làm hại nó, là do mẹ mày, do anh mày với mày! Về sau đất nước này có lợi rốt cuộc cũng không tới phiên nhà họ Dương của mày đâu!"
Dương Tịnh không dao động: "Phải không? Tôi đây cần phải thử xem."
"Mày!" Tôn Đại Hồng tức đến run lẩy bẩy.
Dương Tịnh cúi đầu nói với Đang Đang: "Đang Đang, đi, không để ý tới cô ta, chúng ta đi vào."
"Dạ." Đang Đang nhanh chân chạy về phía cửa chính ủy ban thôn.
"Không được đi vào!" Tôn Đại Hồng chạy tới muốn bắt Đang Đang, Dương Tịnh lập tức tiến lên ngăn lại, bởi vì Tôn Đại Hồng vừa cao vừa béo, Dương Tịnh không có biện pháp ngăn lại, đành phải đem Đinh Đinh đặt xuống.
Tôn Đại Hồng thấy Đang Đang chạy vào ủy ban thôn, cũng mặc kệ, trực tiếp lôi kéo cánh tay của Dương Tịnh, kéo lại: "Cùng tao về nhà!"
Dương Tịnh rất gầy, hơn nữa từ đêm qua đến sáng hôm nay một ngụm nước cũng chưa uống, lúc này một chút sức lực cũng không có, bị Tôn Đại Hồng kéo lảo đảo vài bước.
"Mẹ!" Đinh Đinh đỡ Dương Tịnh, tưởng có thể giúp mẹ một chút sức lực, nhưng cậu còn quá nhỏ, hoàn toàn không đỡ được.
Tôn Đại Hồng hung hăng cắn chặt răng, siết chặt cổ tay Dương Tịnh, kéo Dương Tịnh trở về: "Cùng tao về nhà, đừng có ở chỗ này làm tao mất mặt!"
Lúc này, Đang Đang đã chạy vào trong sân của ủy ban thôn, nhìn quanh đại viện cũng không có một bóng người, mờ mịt đi nhìn khắp nơi, cô vẫn luôn đi theo anh Đinh Đinh nói chuyện làm việc, tính tình mềm mại lại nhát gan, lúc này đứng ở trong sân không biết phải làm sao.
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước, nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy một người ở trong sân, một người đàn có vóc dáng rất cao, thân hình đĩnh đạt, mặc một cái áo ngắn tay màu trắng, quần đồng phục màu xanh lá cây, đang đứng trước gian nhà ngói, cầm khăn lông lau cánh tay rắn chắc.
Chủ nhiệm, mẹ nói là tới tìm chủ nhiệm, chủ nhiệm là người tốt, vì thế Đang Đang không chút nghĩ ngợi, cất bước chạy tới trước mặt người đàn ông, trong miệng kêu: "Chủ nhiệm! Chủ nhiệm!"
Chủ nhiệm? Ai là chủ nhiệm?
Anh vừa quay đầu liền thấy một cô bé nhỏ nhắn hướng về phía mình chạy tới, trong miệng không ngừng kêu chủ nhiệm,anh nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, nơi này trừ bỏ anh ra, cũng không có ai khác, đứa bé này đang gọi người nào.
"Chủ nhiệm! Chủ nhiệm!" Đang Đang chạy tới trước mặt người đàn ông, thở gấp hổn hển.
Anh đem khăn lông vắt khô, ném lên sợi dây phơi, anh không thích con nít, chỉ cảm thấy trẻ con suốt ngày thích quậy phá, nhưng khi nhìn đứa bé trước mắt, nho nhỏ linh động vô cùng đáng yêu, không khỏi lộ ra tươi cười nói: "Bé con, chú không phải chủ nhiệm."
"Nhưng con muốn tìm chủ nhiệm." Đang Đang nhỏ giọng nói: "Con muốn tìm chủ nhiệm"
Anh bị cách nói chuyện của cô bé này chọc cười, hỏi: "Vậy con có thể nói cho chú biết, con tìm chủ nhiệm để làm gì không?"
Đang Đang lập tức vươn tay nhỏ chỉ trước cửa ủy ban thôn nói: "Mợ đánh mẹ cùng anh trai con."
"Ở cửa?" Anh hỏi.
"Vâng." Đang Đang gật đầu.
"Được, để chú đi xem." Anh nhấc chân dài, lập tức đi về phía trước cửa ủy ban thôn.
Đang Đang bước chân ngắn nhỏ, đuổi theo: "Chủ nhiệm, chú chờ con một chút."
Trước cửa ủy ban thôn, Tôn Đại Hồng không dám tiếp tục kéo Dương Tịnh, Dương Tịnh mặt lạnh như băng một tay giữ Đinh Đinh, tay kia hơi giơ lên, chỉ nhìn sơ qua cũng có thể thấy được cổ tay đã sưng đỏ lên, giọng nói Dương Tịnh vô cùng nghiêm nghị: "Tôn Đại Hồng, chỉ bằng cánh tay này của tôi bị chị làm bị thương sưng đỏ lên, thì ngay bây giờ, không chừng có thể lấy nó làm chứng cứ đến ủy ban thôn để kiện chị, tôi còn có thể đến cục cảnh sát báo án, kiện chị vô cớ đánh người, chỉ cần chuyện này, Tôn Đại Hồng, chị thử đếm một chút xem ngày hôm nay chị đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu, có đủ để chị đi lao động cải tạo hay chưa?!"
Nhóm hàng xóm đi theo, nhìn Dương Tịnh chỉ vì cổ tay sưng đỏ lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, đều giật mình.
Dương Tịnh tiếp tục nói: "Uỷ ban thôn vẫn luôn nhấn mạnh là phải giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, tuyệt đối không được sử dụng bạo lực, Tôn Đại Hồng, chị như vậy là coi thường pháp luật!"
Dương Tịnh nói làm Tôn Đại Hồng á khẩu không trả lời được.
nhóm hàng xóm đi cùng Tôn Đại Hồng, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Đại Hồng, sao chị lại đánh Dương Tịnh?"
"Tôi không có." Tôn Đại Hồng không nghĩ tới đầu óc Dương Tịnh tốt như vậy, tùy tiện nói một việc, Dương Tịnh cũng có thể nói ra mấy cái điều khoản pháp luật, nhưng toàn là nói ra những câu có lý, cô ta không thể phản bác cũng không thể chống cự.
"Không có thì cổ tay Dương Tịnh làm sao bị sưng lên?"
Tôn Đại Hồng nhỏ giọng nói: "Tôi sợ Dương Tịnh nói với chủ nhiệm, cho nên liền lôi kéo con bé về nhà, ai biết chỉ nắm chặt một chút cổ tay liền sưng lên."
"Cô đó, chuyện này phải nói như thế nào với cô đây." "Cô thì hay rồi, làm cho Dương Tịnh có chuyện để nói."
"Đánh người, đặc biệt là đánh phụ nữ Lý chủ nhiệm mà biết, ủy ban thôn sẽ nghiêm khắc xử lý."
"Cái này là cô không đúng rồi."
"......"
Hàng xóm ngươi một câu ta một câu nói. Tôn Đại Hồng vừa hối hận vừa sợ hãi, đại não vô cùng loạn, gục đầu xuống không dám hé răng.
Dương Tịnh giữ tay Đinh Đinh nói: "Đinh Đinh, đi, chúng ta đi vào tìm Đang Đang."
"Dạ."
Dương Tịnh quay người lại, liền thấy từ cửa ủy ban thôn có một người đàn ông cao lớn, người đàn ông bước đi vững vàng, phía sau là Tiểu Đang Đang chạy chậm tới.
"Mẹ ơi, mẹ, chủ nhiệm tới rồi!" Đang Đang kêu.
Chủ nhiệm tới?
Tôn Đại Hồng toàn thân chấn động.
Nhóm hàng xóm sôi nổi nhìn qua, vốn dĩ mọi người đều sợ Lý chủ nhiệm, nghĩ thầm chuyện này không ổn rồi, nhưng khi nhìn thấy từ cửa ủy ban thôn có một người đàn ông đi ra, hàng xóm trong lòng lộp bộp, đồng thời thầm nghĩ, cái này thật thảm!
"Là Tiểu Trần."
"Là cảnh sát Trần."
"Không sai, không phải Lý chủ nhiệm, mà là cảnh sát Trần."
Cảnh sát Trần?
Tôn Đại Hồng vừa nghe, thiếu chút nữa té lăn trên đất, nếu nói Lý chủ nhiệm có thể đem cô ta dọa khóc, vậy thì cảnh sát Trần có thể đem cô ta hù chết. Vừa rồi Dương Tịnh nói đi đồn cảnh sát, tìm cảnh sát phân xử, bây giờ cảnh sát Trần lại có mặt ở ủy ban thôn, vậy phải làm sao bây giờ? Tôn Đại Hồng sợ đến trán đổ đầy mồ hôi, hai chân nhũn ra, cũng không dám lỗ mãng nữa.
"Mẹ ơi, mẹ!" Bên này Đang Đang méo mó chạy đến.
"Đang Đang, mẹ, Đang Đang ra tới." Đinh Đinh cao hứng nói.
Khóe miệng Dương Tịnh mang theo ý cười nói: "Chậm một chút." Sau đó tiến lên một bước, Đang Đang vững vàng ghé vào trên đùi cô, sau đó chỉ vào cảnh sát Trần nói: "Mẹ ơi, chủ nhiệm, chú, chú ấy tới cứu chúng ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT