" Đinh Đinh, Đang Đang." Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng ở phía đường lớn đi từ từ về phía này.

" Anh ơi." Đang Đang sợ hãi nhỏ giọng kêu, khuôn mặt nhỏ dán chặt lên người Đinh Đinh.

" Không sợ." Đinh Đinh ôm Đang Đang, đôi tay nhỏ xoa xoa lưng em gái trấn an: " Không cần sợ, có anh ở đây."

" Đinh Đinh." Hàn Thục Cầm và Tôn Tiểu Hồng mặt mày hớn hở đi đến trước mặt Đinh Đinh Đang Đang, ân cần gọi tên.

Đinh Đinh trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

" Đang làm gì ở đây thế?" Tôn Đại Hồng cười hỏi: " Hai cái đứa này nhìn thấy mợ còn không chịu rên lên một tiếng, chào hỏi mợ mình bằng ánh mắt này sao?"

Đinh Đinh bặm chặt môi không nói lời nào.

" Đại Hồng, con xem Đinh Đinh có phải ngày càng béo béo, trắng trắng lên không? So với trước đây dễ thương hơn nhiều." Hàn Thục Cầm cười cười, duỗi tay định vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh.

Đinh Đinh lập tức ôm Đang Đang lùi về phía sau né tránh, Hàn Thục Cầm như bị coi thường, sắc mặc liền trở nên khó coi, thấy bốn phía không có ai, theo thói quen nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: " Hai đứa tụi mày giỏi lắm, bị câm rồi hả, nhìn thấy bà của mày sao không mở cái mồm ra chào? Trước kia nuôi bọn mày ăn bọn mày ở, không bằng nuôi chó còn hơn? Đúng là bọn khốn vô ơn."

" Anh tôi không phải, bà mới là vô ơn, mấy người đều là kẻ xấu xa." Đang Đang ôm Đinh Đinh phản bác lại.

Hàn Thục Cầm tức khắc nổi giận, chỉ vào Đang Đang nói: " Cái con tiểu nha đầu này, mới bao lâu không gặp mà bản lĩnh tăng lên không ít nhỉ, sinh ra mày có ích lợi gì? Y hệt con mẹ mày, chỉ chọc cho người khác phiền."

" Mẹ không phiền, bà mới phiền." Đang Đang lập tức bảo vệ Dương Tịnh.

" Không được chửi em gái tôi." Đinh Đinh nhăn mày, tay nhỏ xoa tóc Đang Đang nói: " Em gái, chúng ta đi, không cần để ý đến bọn họ."

" Mày đi đâu? Cùng tao trở về." Hàn Thục Cầm một phen túm chặt lấy áo Đinh Đinh, đem Đinh Đinh kéo ngược lại: " Mẹ của mày đi đâu rồi?"

" Buông ra, buông ra, nếu còn kéo tôi sẽ đánh bà đấy." Khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh đanh lại, một tay ôm Đang Đang, một tay cầm súng nước, ánh mắt giận dữ.

" A, mày giỏi nhỉ thằng ranh con, còn dám đánh tao? Tao là bà ngoại của mày đấy." Thấy Đinh Đinh không chịu nói, Hàn Thục Cầm liền túm lấy Đang Đang hỏi: " Đang Đang, mẹ mày chạy đi đâu rồi?"

Đang Đang vốn nhát gan, tình huống thế này trước kia đã từng xảy ra nhiều lần, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng dọa nạt và đánh đập mẹ con Dương Tịnh thành thói quen, nhưng mà đã lâu rồi Đang Đang không bị đối xử như vậy nên bị dọa cho khóc ' Oa' lên: " Anh ơi!"

Đinh Đinh ngay tức khắc nhắm vào cánh tay đang túm Đang Đang của Hàn Thục Cầm, không do dự đạp mạnh xuống: " Buông tay ra, buông em gái ra, buông em gái tôi ra." Tay cứ đánh nhưng dù sao cũng chỉ là trẻ con, sức lực không lớn, đối với Hàn Thục Cầm không tạo ra tí ảnh hưởng gì.

Mấy đứa nhỏ chơi cùng nhau đứng ở bên cạnh nhìn thấy tình huống này, lập tức gân cổ lên hướng vào phía nhà trọ kêu to: " Bà Uông ơi, bà Uông ơi, có người đánh Đang Đang, bà Uông ơi, có người xấu đánh Đang Đang! Có người xấu đánh Đang Đang!"

Mấy đứa nhỏ cùng nhau kêu to, mấy đứa có quan hệ tốt với Đinh Đinh Đang Đang cũng nhào vào giúp Đinh Đinh đánh Hàn Thục Cầm: " Đánh này, đánh này, người xấu, người xấu, đánh đồ xấu xa này!"

Tôn Đại Hồng thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên kéo mấy đứa nhóc ra: " Con cái nhà ai đây, mau tránh ra, mau tránh ra!"

Lý Vân đang ở siêu thị Đinh Đang đan áo len, vừa nghe ' có người đánh Đang Đang', liền ném ngay chiếc áo chạy ra ngoài, cùng lúc đó, Uông Lệ Mẫn đang rửa tay, tay còn chưa kịp rửa xong, vội vàng khóa vòi nước chạy ngay ra ngoài, vừa ra đến nơi liền nhìn thấy Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lôi lôi kéo kéo Đinh Đinh Đang Đang và mấy đứa trẻ khác, Đang Đang ở trong đám người khóc nấc lên, Uông Lệ Mẫn tức khắc bị chọc cho giận tím người, cháu trai cháu gái của bà bà thương còn không kịp, vậy mà có kẻ lại dám làm cháu bà đau, muốn chết đây mà!

" Mấy người làm gì đó?" Uông Lệ Mẫn tức giận quát lớn, bất chấp tất cả xông lên đẩy mạnh Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng ra, đem Đang Đang ôm vào lòng, kéo Đinh Đinh lại bên cạnh, vẻ mặt vô cùng giận dữ chỉ thẳng vào Hàn Thục Cầm: " Hai người định làm gì đấy? Là kẻ buôn người hay là quân ăn cướp đánh đập trẻ con nơi công cộng?"

Uông Lệ Mẫn đang vô cùng tức giận, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng gần như ngã xuống đất do cái đẩy mạnh lúc nãy, vừa lảo đảo đứng dậy thì nhìn thấy người đẩy mình, chửi mình lại là Uông Lệ Mẫn.

Uông Lệ Mẫn là ai? Là mẹ cảnh sát Trần huyện Vọng Thành, chị gái Lý chủ nhiệm thôn Sơn Loan. Lần trước Hàn Thục Cầm cùng Tôn Đại Hồng bị giam ở đồn cảnh sát, khi về gà vịt chết không rõ nguyên do, còn có, rõ ràng chuyện hai người bọn họ bị giam không hề có một người nào trong thôn biết được, kết quả chưa tới hai ngày mọi người trong thôn đều biết hết, Lý chủ nhiệm mỗi khi gặp hai người họ đều bày ra vẻ mặt nghiêm nghị không hề tươi cười. Chuyện này nhất định có liên quan đến Uông Lệ Mẫn.

Hàn Thục Cầm mặc dù trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn không dám, hơn nữa còn nhanh chóng bày ra gương mặt tươi cười hớn hở, nói: " Là chị Uông sao."

" Ai là chị cô, có đứa em gái như cô chắc phải mất mặt lắm!" Uông Lệ Mẫn không hề khách khí mà buông lời.

Sắc mặt Hàn Thục Cầm nhất thời tái xanh, nhưng vẫn giữ nụ cười giả trân.

Tôn Đại Hồng thấy tình hình không ổn, tiến lên nói: " Chào bác ạ, con là chị dâu Dương Tịnh, là mợ của Đinh Đinh Đang Đang, mẹ con con tới đây tìm Dương Tịnh có chút chuyện riêng thôi ạ."

" Tìm Dương Tịnh thì tìm Dương Tịnh, sao lại như quân ăn cướp đánh đập trẻ con? Bị giam trong đồn mấy ngày vẫn chưa đủ phải không?" Uông Lệ Mẫn ôm Đang Đang hỏi, mấy câu hỏi khiến cho Tôn Đại Hồng đỏ bừng mặt, căng da đầu lên nói: " Không phải, không phải, chỉ là..."

" Có đánh không?" Uông Lệ Mẫn mặc kệ Tôn Đại Hồng muốn nói gì, hướng về phía mấy đứa nhỏ hỏi: " Bà hỏi các con, hai bọn họ có đánh mấy đứa không?"

Trẻ con không nói dối, đồng thanh đáp: " Có ạ!"

" Còn nói không đánh?" Uông Lệ Mẫn sắc mặt nghiêm nghị trừng Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng.

Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ ra cách đối phó.

" Lần sau tôi mà còn thấy các người động tay động chân đến Đinh Đinh Đang Đang, có tin là tôi sẽ khiến hai người phải ăn cơm tù cả đời không?" Uông Lệ Mẫn hung hăng mà nói.

Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nghe xong thì run rẩy hoảng sợ.

" Đi, Đinh Đinh, chúng ta về nhà." Uông Lệ Mẫn hoàn toàn mặc kệ Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đến đây với mục đích gì, vừa rồi hai người bọn họ động đến Đinh Đinh Đang Đang thì coi như đã động đến cả bà, loại người thích bắt nạt kẻ yếu hơn này bà đã thấy nhiều rồi.

Uông Lệ Mẫn ôm Đang Đang đi vào nhà, quay đầu nói với Lý Vân: " Đóng cổng chính lại đi, đừng để bọn họ vào."

" Vâng." Lý Vân ước gì có thể lập tức vứt hai người kia đi chỗ khác.

Hàn Thục Cầm vừa thấy cửa sắp đóng, vội vàng nói: " Chúng tôi tới đây để tìm Dương Tịnh!"

Uông Lệ Mẫn không quan tâm.

" Đinh Đinh Đang Đang là cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của tôi, tôi....."

Hàn Thục Cầm còn chưa dứt lời, Uông Lệ Mẫn đã ôm Đang Đang xoay đầu nói: " Đinh Đinh Đang Đang có phải cháu ngoại của bà hay không tôi không biết, nhưng các người đánh đập ngược đãi trẻ con giữa ban ngày ban mặt tôi nhìn thấy rõ ràng, muốn tìm Dương Tịnh đúng không? Dương Tịnh không có ở đây, đây là nhà của Uông Lệ Mẫn tôi, tôi không chào đón các người!" Nói xong Uông Lệ Mẫn nắm tay Đinh Đinh đi vào trong.

Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mặt mày xanh mét, cũng không phản bác được câu nào.

Lý Vân đóng cửa lại, không quên hướng ra ngoài nói với mấy đứa trẻ con: " Hai người này là kẻ bắt cóc trẻ con đấy, mấy đứa mau về nhà đi, không là bị bắt đi bây giờ."

Mấy đứa trẻ vừa nghe ' kẻ bắt cóc', liếc mắt nhìn Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, sau đó đồng thanh kêu lên câu ' kẻ bắt cóc tới, kẻ bắt cóc tới!' Sau đó nhanh chân chạy mất, con đường lớn mới vừa rồi còn nháo nhào náo nhiệt, bây giờ yên ắng chỉ còn lại Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đứng đó.

Sắc mặt cả hai đen thui, vốn tưởng rằng hôm nay đến đây có thể đòi được lễ từ Uông Lệ Mẫn và Trần Chính, không ngờ Uông Lệ Mẫn ngày thường nhìn qua ôn hòa dịu dàng, vậy mà khi tức giận lên thì lại khó nhằn đến như vậy, hơn nữa còn mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, nhốt thẳng ngoài cổng.

Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nhìn cánh cổng đóng chặt, giận đến sôi máu nhưng không có chỗ để xả.

" Mẹ, bây giờ phải làm sao?" Tôn Đại Hồng hỏi.

" Còn sao nữa, ở đây đợi Dương Tịnh trở về." Hàn Thục Cầm tức tới nỗi lồng ngực đập phập phồng, bà cả đời chưa từng bị đối xử như vậy, lúc này hận không thể cắn chết Uông Lệ Mẫn.

" Dương Tịnh bao giờ trở về?"

" Không biết."

" Dương Tịnh nó đi đâu thế nhỉ?"

" Ai mà biết."

" Thật là, vốn dĩ là tới đòi tiền, mẹ cảnh sát Trần thật là không chịu nói lý lẽ." Tôn Đại Hồng nói, hai người quyết định sẽ ngồi ở đây đợi Dương Tịnh trở về rồi tính sổ.

Cùng lúc đó, Uông Lệ Mẫn dẫn Đinh Đinh Đang Đang trở về nhà chính.

Lý Vân đi vào nói: " Hai người kia vẫn không chịu đi, đang ngồi ngoài kia đợi."

" Cứ để bọn họ chờ, dù sao Dương Tịnh với Trần Chính cũng không thể về sớm được, mà Dương Tịnh có về thì bọn họ có thể làm gì?" Uông Lệ Mẫn nói.

Lý Vân nói: " Vậy tôi cứ mặc kệ bọn họ, dù sao bán đồ cũng không cần mở cửa, từ cửa sổ là có thể đưa đồ ra."

" Ừm." Uông Lệ Mẫn đáp một tiếng.

Lý Vân từ trong nhà chính đi ra ngoài, tiếp tục đến siêu thị Đinh Đang đan chiếc áo len.

Uông Lệ Mẫn kéo Đinh Đinh Đang Đang qua, ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ kiểm tra thân thể, hỏi: " Có bị thương ở đâu không? Có đau không?"

" Không đau ạ." Hai đứa nhỏ đồng thời lắc đầu.

Uông Lệ Mẫn đau lòng muốn chết, đi lấy một chiếc khăn ngâm vào nước ấm, vắt khô sau đó giúp Đinh Đinh Đang Đang lau mặt, sợ chuyện này sẽ khiến hai đứa sợ hãi, an ủi nói: " Không sao cả, có bà nội ở đây, không ai có thể động vào Đinh Đinh Đang Đang của bà hết, không phải sợ."

" Bà Uông, con không sợ đâu." Đinh Đinh nhìn bà với ánh mắt kiên định, nói.

Đang Đang quay đầu nhìn Đinh Đinh, cứ tưởng sẽ như anh trai nói không sợ, nhưng cô bé vẫn nói thật: " Bà Uông, con sợ, họ đều là người xấu."

" Sao họ đều là người xấu?" Uông Lệ Mẫn đau lòng ôm hai đứa nhỏ hỏi.

" Khi con còn nhỏ, bọn họ đánh mẹ, còn véo lỗ tai con với anh trai, bắt bọn con và mẹ phải ra đồng làm việc, ra bờ sông trồng lúa, chăn dê, cắt cỏ, còn không cho mẹ ăn cơm." Khi nhỏ trong miệng Đang Đang chính là khoảng thời gian trước khi đến Huyện thành.

" Còn có việc này?" Uông Lệ Mẫn cực kỳ khiếp sợ, chẳng trách Đinh Đinh Đang Đang còn nhỏ như vậy đã trở nên hiểu chuyện, từ nhỏ đã phải chịu đựng sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, Uông Lệ Mẫn vừa đau lòng vừa tức giận, tay bà run lên, hận không thể ngay lập tức đem Hàn Thục Cầm cùng Tôn Đại Hồng chém cho ngàn đao, đúng là không phải con cháu mình nên mới không cảm thấy đau lòng.

"Bọn họ là người xấu." Đang Đang nói.

Uông Lệ Mẫn gắt gao ôm chặt Đinh Đinh Đang Đang nói: " Đừng sợ, đừng sợ, về sau bà tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai động đến một sợi tóc của cháu bà, ai dám động vào bà đánh chết kẻ đó!"

Uông Lệ Mẫn an ủi Đinh Đinh Đang Đang cũng như tự an ủi chính bản thân mình, bà không nghĩ tới Dương Tịnh mang theo hai đứa nhỏ phải chịu biết bao nhiêu cực khổ, lại nhớ đến trước đây Dương Tịnh một bên thì mở siêu thị một bên thì mang hai đứa nhỏ theo đến chỗ làm, vất vả không sao kể hết, nếu đổi lại là bà có lẽ bà cũng không thể kiên cường được như Dương Tịnh.

Nghĩ vậy, Uông Lệ Mẫn càng thêm yêu thương Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang.

Uông Lệ Mẫn ôm Đinh Đinh Đang Đang vào trong lòng, ôm một hồi lâu, đến khi cả ba đều bình tĩnh trở lại, Uông Lệ Mẫn mới buông tay ra, đi vào phòng lấy ra đồ ăn vặt, lại cầm thêm một quả táo lớn, ngồi trong phòng khách bổ thành từng miếng nhỏ đưa cho Đinh Đinh Đang Đang ăn.

" Ngon không?" Uông Lệ Mẫn hỏi.

Đinh Đinh Đang Đang hiếm khi được ăn trái cây, nên khi mới ăn cảm thấy vị rất mới mẻ, cái miệng nhỏ nhai táo, cái đầu thì gật gù: " Ngon ạ, ăn ngon quá."

Uông Lệ Mẫn lại cắt thêm một miếng nữa, Đinh Đinh không ăn mà cất vào trong túi.

Uông Lệ Mẫn hỏi: " Đinh Đinh, sao con không ăn đi?"

" Con để dành cho mẹ, mẹ cũng chưa được ăn táo bao giờ." Đinh Đinh hiểu chuyện mà nói.

Uông Lệ Mẫn nghe xong, đôi mắt đỏ hoe, đứa nhỏ này chỉ mới có ba tuổi thôi sao lại có thể hiểu chuyện đến như vậy, còn biết đau lòng vì mẹ, Uông Lệ Mẫn không nhịn được duỗi tay xoa khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh: " Con trai ngoan quá, con cứ ăn đi, bà đã để dành cho mẹ rồi."

" Thật ạ?" Đinh Đinh hỏi.

" Thật." Uông Lệ Mẫn gật đầu, sợ Đinh Đinh không tin, trực tiếp đi vào phòng lấy ra một quả táo nữa đưa cho Đinh Đinh. Đinh Đinh lúc này mới lấy miếng táo từ trong túi quần ra ăn.

Uông Lệ Mẫn nhìn bộ dáng đáng yêu của Đinh Đinh mà bật cười, sau đó nhìn Đinh Đinh Đang Đang chơi đùa ở trong sân, thấy sắp đến giữa trưa, Uông Lệ Mẫn đứng lên đi vào nhà bếp rửa tay, bắt đầu nấu cơm.

Lý Vân từ trong siêu thị thò đầu ra nói: " Dì chủ nhà, hai người đó vẫn đang ngồi chờ ở ngoài kia."

Uông Lệ Mẫn với vẻ mặt chán ghét đáp: " Cứ mặc kệ bọn họ, phớt lờ đi là được."

Ở bên ngoài, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sốt ruột chờ đợi, bởi vì hai người nóng lòng muốn đến nhà Trần gia nên buổi sáng chưa ăn gì, trên người cũng không mang theo tiền, mắt thấy đã sắp đến giờ cơm trưa, đường lớn tràn ngập mùi thức ăn của nhà người khác, hai người có chút đứng ngồi không yên.

" Dương Tịnh sao còn chưa về nữa?" Tôn Đại Hồng nói.

Hàn Thục Cầm ngoài miệng mắng: " Cái con nha đầu chết tiết đó, Đại Hồng con đói chưa?"

Tôn Đại Hồng không vui mà nói: " Đói thì cũng đâu giải quyết được gì, trên người mẹ cũng đâu có tiền? Tên Dương Đông chết tiệt kia không biết đang làm gì nữa, Dương Tịnh mới bỏ đi không bao lâu, thì hắn hai tháng mới gửi tiền về, có 30 mươi đồng, sao mà đủ chi tiêu?"

Hai người đang nói thì nhìn thấy Đại Quân xách theo hai bao bắp bung lớn ở phía xa đi tới.

" Đại Hồng, mấy bao bắp bung đó có phải của Dương Tịnh không?" Hàn Thục Cầm hỏi Tôn Đại Hồng.

" Con cũng không biết."

Hai người lẳng lặng mà nhìn Đại Quân.

Đại Quân xách hai bao lớn đứng trước cổng nhà họ Trần, thấy cổng lớn bị đóng, lại nhìn về phía cửa sổ của siêu thị Đinh Đang gọi to: " Chị Lý, em mang bắp bung đến, Dương Tịnh có ở nhà không ạ?"

" Là Đại Quân à, Dương Tịnh không có ở nhà, lát nữa mới về, em đợi chút chị ra mở cửa."

Đại Quân tay cầm bao bắp bung đứng chờ.

Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nhìn chằm chằm Đại Quân, đợi đến khi Lý Vân mở cổng thì nhanh chóng xông vào.

" Này, mấy người là ai? Tìm ai? Người lạ không được vào!" Lý Vân cố ý đẩy Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng ra bên ngoài, không cho hai người tiến vào sân.

Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng dùng sức tiến vào trong.

" Đại Quân, mau vào đi, đừng để bọn họ vào." Lý Vân ra sức ngăn cản.

Đại Quân thấy Lý Vân cố sức đẩy hai người kia ra ngoài, hắn cũng không quen bọn người Hàn Thục Cầm nên thuận tay cùng Lý Vân đẩy bọn họ ra.

Cuối cùng Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cũng không thể tiến vào.

Đến khi Đại Quân đã vào được trong sân, Lý Vân nhanh tay đóng cổng lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ là khi Lý Vân nhận lấy bao bắp bung mới phát hiện trên bao xuất hiện hai cái lỗ lớn.

" Sao lại bị rách ra thế này?" Lý Vân hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play