Dạo gần đây Lam Tử Tuyết ngủ rất nhiều, có lần cô còn ngủ gục khi đang đọc sách. Cơ thể cô giống như một cái máy cũ, khi đinh ốc bên trong bắt đầu gỉ sắt, nó lại ngừng hoạt động, rồi sau khi được sửa chữa, nó lại tiếp tục vận hành.

Chỉ có điều lần này cô ngủ hơi lâu, lúc thiếp đi vẫn luôn có người ở bên cạnh cô.

Ước muốn điên rồ nhất trong năm năm đen tối đó là lúc thức giấc bên cạnh cô vẫn luôn có một người, khi nhắm mắt, vẫn là người đó nắm chặt tay cô không rời. Tại sao lại gọi là điên rồ? Bởi vì thứ hoang tưởng đó vĩnh viễn không thành sự thật.

Vậy nên khi cô mở mắt, nhìn thấy hắn, thấy người cô vẫn mong chờ bao năm qua, không phải là hạnh phúc ngập tràn như cô tưởng tượng, mà là đau khổ nối tiếp đau khổ khiến cô nghẹt thở.

Nghiệt duyên, thực sự là nghiệt duyên mà.

"Muốn uống nước không?" Cô loáng thoáng nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của hắn, rồi âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên.

Lam Tử Tuyết gật đầu, một dòng nước mát lạnh chảy vào cổ họng cô, từng chút từng chút một.

Mặc dù đã tỉnh lại nhưng tầm mắt cô vẫn mờ nhạt như trước, cô nghe thấy tiếng bước chân, liền vội vã đưa tay ra, nắm chặt lấy gấu áo hắn.

Tạ Phong quay lại nhìn cô, Lam Tử Tuyết mệt đến nói không nên lời, chỉ có bàn tay là siết chặt lấy tay áo hắn.

Hắn bật cười, hất tay cô ra, ánh nhìn lạnh lẽo như đâm vào tim cô.

"Đợi em khỏe lại rồi nói."

Lời Tạ Phong nói, đã là chuyện của ba ngày trước. Đến Lam Tử Tuyết cũng không thể ngờ lần này mình phải nằm trên giường lâu đến như vậy, cô đã hôn mê gần hai ngày, lại phải nằm một chỗ thêm ba ngày, đến khi xuống được giường đã là ba ngày sau.

Có lẽ cô không còn nhiều thời gian nữa.

Lam Tử Tuyết tìm điện thoại, nghĩ muốn gọi cho Lam Tử Uy. Tiếng tút vang lên ba lần rồi dừng lại, giọng Lam Tử Uy vang rõ mồn một bên tai cô.

"Tử Tuyết?"

"Anh, em đây. Giờ anh đang ở đâu vậy?"

"Sao vậy? Anh đang ở Thượng Hải, Hy Hy muốn đến đây chơi. Ngày mai bọn anh sẽ về Bắc Kinh."

Lam Tử Tuyết hơi ngập ngừng: "Anh... anh đã nghe chuyện của Tạ Nhạc chưa?"

Lam Tử Uy ở bên đầu dây bên kia cũng cau mày, liếc nhìn người đang ngủ say trong vòng tay mình. Thế Hy hơi cựa mình, ôm chặt anh hơn. Lam Tử Uy đành thở dài.

"Biết... chuyện thằng nhóc đó gây ra lần này lớn như vậy, đừng nói trong nước, có khi mấy ông lớn ngoại quốc cũng đều biết hết rồi."

"Anh... anh có cách nào không?" Lam Tử Tuyết bắt đầu lo lắng, đứng ngồi không yên.

"Cách thì có nhiều lắm, nhưng còn phải xem thằng nhóc đó muốn thế nào đã. Tử Tuyết, em có cần lo lắng đến vậy không?" Đến nỗi tiếng thở của cô anh cũng nghe rõ mồn một.

Lam Tử Uy không biết, tiếng thở Lam Tử Tuyết nặng nề như vậy, một phần vì lo lắng, một phần vì hô hấp của cô hơi khó khăn, dường như có tảng đá vô hình đè nặng nơi lòng ngực cô.

Lam Tử Tuyết trầm mặc, cụp mắt xuống: "Em không biết... anh, chuyện này có liên quan đến Tạ Phong."

Lam Tử Uy có phần sững sốt, chuyện này xem ra không đơn giản rồi.

"Ai nói với em vậy?""Không có ai nói cả... Là em đoán thế... Anh ấy giấu em, không cho em biết... Hôm trước là Chu Tư đến nổi giận với em nên em biết chuyện này."

Lam Tử Uy dỡ khóc dỡ cười, trước giờ Lam Tử Tuyết làm việc toàn dựa vào cảm tính, suy đoán cũng vậy, logic đúng là không thuyết phục chút nào. Nhưng thằng nhóc Tạ Nhạc đó, quả thực nếu như không phải có người cố tình hãm hại, nó cũng không rơi vào bước đường này, đây hình như không phải là tranh chấp thương nghiệp đơn giản nữa rồi.

Tạ Phong, tên đó ư?

"Anh..." Lam Tử Tuyết thấy anh trai im lặng, không nhịn được kêu một tiếng "Chuyện này còn có thể cứu vãn được không?"

"Có thể." Lam Tử Uy nhìn xuống dưới, người đó vẫn ngủ say trong lòng anh, nhìn thấy em gái như vậy, anh càng hiểu rõ được bản thân hạnh phúc đến mức nào "Nhưng Tử Tuyết, em phải làm rõ cho anh, tại sao em lại muốn giúp Tạ Nhạc? Là vì em yêu cậu ta, hay là vì em cảm thấy có lỗi với cậu ta?"

"Là em nợ anh ấy, em không muốn nợ càng lúc càng nhiều nữa."

Lam Tử Uy gật đầu, thở dài, đứa em này, quả thực không khiến anh bớt lo chút nào.

"Được rồi, để anh tính. Bao giờ về đến Bắc Kinh anh sẽ nói chuyện cụ thể với em sau."

"Anh, cảm ơn anh." Lam Tử Tuyết nghẹn ngào, anh trai thương cô như vậy, nếu như biết có thể đây là lần cuối cùng mình cùng anh trò chuyện, sẽ có cảm giác như thế nào đây?

"Cảm ơn cái gì, anh còn chưa làm gì mà." Lam Tử Uy đột nhiên trầm giọng "Anh phải xin lỗi mới đúng, thời gian này anh không thể ở bên cạnh chăm sóc em, đã không tận lực thực hiện trách nhiệm của mình rồi. Em có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết, anh chỉ còn mỗi mình em là người thân thôi, điều duy nhất anh còn vướng bận chính là hạnh phúc cả đời của em."

Lam Tử Tuyết cố gắng kìm nén, không để mình bật khóc, sao cô có thể không hiểu chứ. Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô không muốn để anh biết bệnh tình của bản thân.

Cúp máy, tâm trạng cô lại nặng nề hơn, cảm giác sợ hãi thứ bóng tối này lại lần nữa quay về, mọi khi cô đều sẽ mệt đến thiếp đi nhưng hôm nay cô không thể chợp mắt được. Cô sợ chỉ cần cô nhắm mắt lại rồi, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, ngồi thừ ra như người mất hồn, đến nỗi Tạ Phong đã vào phòng được một lúc mà cô vẫn không phát hiện ra.

Đến khi cô hồi thần lại đã thấy Tạ Phong tựa người vào cửa phòng, mắt nhìn cô không rời. Nhưng ánh mắt đó đã không còn ôn nhu và say đắm như trước mà chỉ còn lại sự lạnh nhạt.

Lam Tử Tuyết cụp mắt, trốn tránh ánh mắt của Tạ Phong, chính cô cũng cảm nhận được, dường như việc cô làm đã khiến quan hệ giữa hai người không thể cứu vãn được nữa.

Có lẽ như vậy cũng tốt.

"Em đã xem quyển nhật kí tôi đưa chưa?"

Tạ Phong đột nhiên hỏi khiến Lam Tử Tuyết giật mình, cô gật đầu, ánh mắt vẫn ảm đạm như trước.

"Tôi chỉ muốn hỏi, em có muốn giúp Tạ Nhạc bằng bất cứ giá nào không?"

Lam Tử Tuyết kiên quyết gật đầu.

Hắn cười, nụ cười kết thúc toàn bộ hi vọng cuối cùng của đời mình, chỉ là, nụ cười này cô mãi không thấy được.

"Vậy được, chúng ta giao dịch lại, lần này điều kiện của tôi cũng chỉ có một."

Lúc này Lam Tử Tuyết mới ngẩng đầu nhìn hắn.

"Em hãy rời khỏi đây đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play