Đến khi Tạ Phong mơ màng tỉnh dậy thì sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen như mực. Đồng hồ tích tắc điểm 12 giờ.
12 giờ?! Chậc, không ngờ lại ngủ lâu đến như vậy.
Đầu vẫn cứ ong ong không dứt, Tạ Phong vén chăn lên, bước ra khỏi phòng.
Trước mắt hắn vẫn là một mảng tối đen như mực như mọi ngày, không một
ánh đèn dù chỉ là le lói, không một hơi ấm dù chỉ là yếu ớt.
Rốt cuộc hắn đang đợi gì? Đang mong mỏi điều gì?
Ngay cả hắn cũng không xác định được.
"Tách", điện ở phòng kế bên được bật lên, căn phòng đó vốn là phòng cho khách,
nhưng Tạ Phong làm gì có ai để mà mời đến ở lại qua đêm, thành ra nó
nghiễm nhiên trở thành kho chứa đồ tạm thời của hắn.
Nhìn thấy Tạ Phong, Lam Tử Tuyết cũng không lộ vẻ giật mình hay vui sướng gì, cô dụi dụi đôi mắt mới vừa nhắm lại, không nói một lời liền tiến vào phòng
bếp, nhấc nồi cháo lên bếp rồi bật lửa hâm lại, đến khi cháo sôi thì
nhấc xuống, múc ra bát rồi để trên bàn, còn múc sẵn một ly nước có màu
vàng nhạt như trà để bên cạnh, xong xuôi rồi mới dụi mắt lần nữa rồi vào phòng.
Cả quá trình chỉ có tiếng va chạm leng keng của đồ vật, ngay cả hơi thở của hai người cũng đều bị áp chế xuống.
Đến khi Lam Tử Tuyết rời đi, Tạ Phong vẫn chưa hoàn hồn lại được. Cơn đau
đầu lại ập đến, hắn day day huyệt thái dương, ngồi vào bàn ăn.
Khói từ bát cháo nóng hổi bốc lên, phả vào mặt hắn. Hắn như người điên cầm
muỗng lên rồi lại buông xuống, cuối cùng là hất đổ toàn bộ những thứ
trên bàn.
Tiếng loảng xoảng chói tai như vậy Lam Tử Tuyết đương
nhiên nghe thấy, nhưng cô vẫn không mở mắt, nằm yên trên giường. Ngoài
trời kia không một vì sao, dù mở mắt hay không thì thứ cô có thể nhìn
thấy chẳng phải đều là bóng tối thôi sao?
Đến khi nhìn thấy chất
lỏng màu đỏ rực từ tay mình chảy xuống bàn, Tạ Phong mới hoàn hồn, hắn
lấy mảnh vỡ thủy tinh găm trong tay ra rồi rửa sơ bàn tay đẫm máu qua
nước, không thèm làm gì thêm mà đi vào phòng, đóng cửa cái rầm rồi lao
lên giường ngủ.
Một đêm yên tĩnh đến lạ thường.
Điều đáng
ngạc nhiên là trong hai ngày tiếp theo mọi chuyện vẫn như cũ diễn ra,
hai người cũng rất ăn ý mà hiếm khi chạm mặt cùng nhau, khi Tạ Phong đập đồ xong thì Lam Tử Tuyết sẽ thu dọn, khi Lam Tử Tuyết ra khỏi nhà thì
Tạ Phong lại quay về, đến nỗi Lam Tử Tuyết có phần không tin được, hai
người rõ ràng đâu có thỏa thuận như vậy.
Nhưng như vầy cũng không phải không tốt.
Khúc mắc giữa hai người nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng vẫn luôn
tồn tại, dù là Tạ Phong bất chấp tất cả kéo cô về bên mình hay Lam Tử
Tuyết bỏ mặc mọi thứ để đến bên hắn, đều tuyệt nhiên không thể giải
quyết được vấn đề đó.
Lam Tử Tuyết không biết mở miệng như thế nào.
Cô không tính nói cho Tạ Phong biết mọi chuyện, nhưng cô cũng biết chắc không thể dấu đến cuối đời.
Nếu như như vậy cũng tốt mà.
Vì tính chất công việc, hầu như đêm nào Tạ Phong cũng về trễ, hơn nữa trên người còn nồng nặc mùi rượu. Lam Tử Tuyết đã nấu xong canh giải rượu và chuẩn bị nước ấm nhưng Tạ Phong vẫn chưa về, bình thường giờ này hắn đã về nhà rồi.
Chuông cửa vang lên, Lam Tử Tuyết đặt cốc nước trong tay xuống bàn, vội cởi tạp dề chạy ra mở cửa.
Tạ Phong say bí tỉ, phải có người dìu mới về được đến đây, mà người đó lại là Nghiêm Đình Đình.
Lam Tử Tuyết không biết hình dung cảm xúc của mình lúc này thế nào, cô máy
móc đỡ lấy Tạ Phong vào nhà, đặt lên ghế sofa rồi mới như sực nhớ lại
nhìn về phía cửa, Nghiêm Đình Đình vẫn chưa rời đi.
Nghiêm Đình
Đình nhìn rất bình tĩnh, không chút kinh ngạc khi thấy cô ở đây, có lẽ
đã biết trước. Cô ta lấy tay vuốt thẳng lại mái tóc hơi rối của mình,
thản nhiên nói:
"Mặc dù tôi không thích cô đến gần anh ấy nhưng
nghĩ kĩ thì dù sao cô cũng đã kết hôn rồi, anh ấy ở một mình lại buồn
chán nên thôi, tôi cứ mắt nhắm mắt mở cho qua vậy, nhưng tôi nói cho cô
biết, nữ chủ nhân của căn nhà này sẽ không rộng lượng như vậy đâu."
Không gian chìm đắm trong âm thanh của gót giày va chạm vào mặt sàn, cái thứ
âm thanh như dằn xé tâm can đó cứ vang vọng trong đêm.Lam Tử Tuyết lại ngẩn người, đến khi cô hồi tỉnh cũng đã là mười lăm phút sau.
Tạ Phong nằm dài trên ghế sofa, mùi rượu nồng nặc gấp mấy lần mọi khi, miệng còn không ngừng lẩm bẩm gọi tên một người.
"Đình Đình... Đình Đình..."
Bàn tay đang cởi caravat của Lam Tử Tuyết khựng lại, tim đập chậm từng nhịp hụt hẫn, môi bị cô cắn chặt đến ứa máu, cố ngăn nước mắt trào dâng khỏi khóe mi. Nếu có thể, cô chỉ muốn khóc òa lên, khóc đến khi không còn
nước mắt, tim không đau nữa.
Tạ Phong trở mình, cả người gần như tựa hẳn vào người Lam Tử Tuyết, mùi rượu dường như khiến cô say theo.
Lam Tử Tuyết một tay luồn qua nách hắn, một tay đỡ lấy tay hắn khoát lên
vai, chật vật đỡ Tạ Phong vào phòng. Hắn cao hơn cô, lại nặng hơn cô
nhiều lần, bây giờ còn không chút sức lực hoàn toàn lấy người cô làm
điểm tựa, Lam Tử Tuyết chợt cảm thấy Nghiêm Đình Đình đúng là rất tài
giỏi mới có thể đưa được Tạ Phong về đây.
Cô thả Tạ Phong xuống
giường, sóng lưng đau ê ẩm, vốn dĩ mấy ngày nay thời tiết thay đổi, trời cứ đổ mưa, vết thương cũ của cô lại phát tác, bây giờ lại càng đau hơn, cả người như bị rút hết sức lực.
Gió đột nhiên thổi mạnh bên
tai, không gian trước mắt trông chốc lát bị đảo lộn, đến khi Lam Tử
Tuyết định thần lại được thì đã bị Tạ Phong đè xuống giường, hai tay giơ lên cao hơn đầu bị hắn giữ chặt.
Lam Tử Tuyết ngoài kinh ngạc
thì còn là sợ hãi, cô chưa từng nhìn thấy Tạ Phong như vậy, đôi mắt và
sức lực của một con mãnh thú hung hãn, đã lăm le con mồi nhỏ bé từ lâu.
Viền mắt hắn đỏ rực như máu, mồ hôi chảy dài trên gò má, cằm lún phún râu
chưa cạo, lúc cọ lên mặt sẽ khiến cô đau rát, hai tay giữ lấy cổ tay cô, siết chặt. Cảm giác đau đớn nhanh chóng ập đến, Lam Tử Tuyết muốn mở
miệng, nhưng miệng cô đã bị Tạ Phong chặn lại. Hắn điên cuồng hôn, điên
cuồng quấn lấy môi lưỡi cô, trong miệng chớp mắt ngập tràn vị tanh mặn
của máu.
Lam Tử Tuyết cố sức vùng vẫy, nhưng cô càng vùng vẫy hắn càng giữ chặt cô, ngay cả hai chân cũng bị hắn dùng chân kìm chặt, cả
người Lam Tử Tuyết gần như lọt thỏm trong lòng Tạ Phong.
Lưng bị
đè ép truyền đến từng đợt đau đớn, môi cũng bị cắn nát. Tim Lam Tử Tuyết đập mạnh, không hề vì khoái cảm mà vì sợ hãi, hoảng hốt hòa lẫn đau đớn của thể xác.
Lam Tử Tuyết dùng chút sức lực còn lại của mình khẩn khoản cầu xin, cô
không hiểu sao hắn lại đột nhiên như phát điên lại vậy, hành động không
giống hắn chút nào, nhưng cô biết hắn định làm gì, cứ nghĩ đến đó cả
người cô lại run rẩy.
Trong đầu như có một sức mạnh cứ thôi thúc
hắn mau đè người dưới thân xuống mà xâm phạm, nhưng khi hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng cầu xin hòa lẫn vào âm thanh nức nở, cả người hắn đột
nhiên cứng lại.
Người này là người để hắn thương yêu cưng chiều, không phải để hắn hành hạ như vậy...
"Xin anh... tôi đã kết hôn rồi... Tạ Nhạc..."
Nghe rõ chưa? Cô ấy đã kết hôn rồi! Mày còn chần chừ gì chứ? Cô ấy đã không
còn là của mày nữa rồi, chỉ có làm như thế mày mới có thể giữ chặt cô ấy ở bên mình.
Trước mắt tối sầm, mắt cô bị thứ gì đó bịt kín lại,
cả người bị vật nặng đè lên, Lam Tử Tuyết càng lúc càng thấy khó thở,
cái cảm giác tim như bị chèn ép đến sắp vỡ ra này khiến nước mắt cô lại
chực chảy ra.
"Phong... đừng mà... đừng..."
Lam Tử Tuyết
run rẩy từng đợt, ngón tay hắn trượt dài trên người cô, cô không bài
xích, bởi vì người cô yêu nhất là hắn, cô chỉ có thể ra sức nài nỉ, xin
hắn đừng làm như vậy, nhưng, nhưng mà...
Hạ thể truyền đến cảm giác đau đớn như xé rách, vật lớn hung hăng càn quấy ra vào không ngừng, Lam Tử Tuyết hiểu rõ. Muộn rồi.
Cô đưa tay che mắt mình, che luôn đi giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống.
Cả người buông thỏng mặc người kia muốn làm gì thì làm, cơn đau âm ỉ ở
lưng vẫn còn dai dẳng.
Hình như có tiếng nước tí tách ngoài kia, xem ra trời lại sắp mưa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT