“Đoàn” Tiếng súng vang lên, tất cả đều nhìn nhau, chưa có ai nổ súng.
Là ai nổ súng?
Là ai bị bắn?
Lam Tử Uy xoay người, đỡ lấy con người đầy máu đang ngã xuống, cậu thiếu niên da vàng môi mấp mấy, chỉ kịp thốt ra vài chữ trước khi
nhắm mắt : “Tôi biết không phải anh hại chết anh ấy. Xin lỗi!”
Vẫn như 17 năm trước, Lam Tử Uy hắn vẫn không thể cứu vãn được
chuyện gì, vẫn chỉ có thể nhìn anh em ngày đêm sống chết cùng mình ra
đi. Bất lực, hối hận, lương tâm cắn rứt, quá khứ như bị đào bới, cảm xúc vẫn nguyên vẹn như 17 năm trước.
Lam Tử Tuyết hai tay
cầm súng trở nên run rẩy, cô…giết người thật rồi! Từ trước tới giờ, nếu
như có bắn, cũng chỉ là đạn thuốc mê, không ngờ lần này 3R lại chuẩn bị
đạn thật bên trong.
Tạ Phong chạy tới đỡ lấy thân ảnh Lam Tử Tuyết đang ngã xuống, ôm chặt cô trong lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Em… giết người rồi!” Hơn nữa còn là người thân cận bên cạnh anh cô.
Lúc nãy khi Lam Tử Tuyết nhìn vào chỉ thấy anh trai đang bị ai đó chĩa súng vào đầu nên không để ý nhiều, cứ thế mà nổ súng, không ngờ lại hại chết…
Tiêu Dĩ Đình thấy người giải vây giúp hắn đã chết, nhận thấy tình thế bất lợi liền lao đầu chạy ra khỏi quán bar.
Lam Tử Uy cầm chắc súng trên tay, liên tiếp 3 phát tại hai chân Tiêu Dĩ Đình mà bắn, khiến hắn ngã xuống ngay tại cửa.
Lam Tử Uy để xác người anh em của mình xuống sàn nhà. Hai tay vẫn cầm súng, từng bước tiến tới chỗ Tiêu Dĩ Đình.
Những thứ lão ta nợ hắn, không phải chỉ có 3 phát đạn là có thể trả hết.
Tiêu Dĩ Đình giây phút lão ta ngã xuống, thân mình vô thức
chạm vào khẩu súng của một tên đã chết gần đó, lão ta nắm chặt, chỉ chờ
giây phút Lam Tử Uy tiến lại gần.
Hai người chỉ còn cách nhau ba bước chân, Tiêu Dĩ Đình rút khẩu súng dưới thân mình ra…
“Cẩn thận!”
“Đoàn”
Đến khi Lam Tử Uy kịp nhận ra mọi chuyện thì Tiêu Dĩ Đình đã
nổ súng, hắn nghiến răng, liên tiếp bắn ra ba phát vào đâu Tiêu Dĩ Đình.
Tiêu Dĩ Đình thật sự đã chết, hắn trợn tròn mắt, thân thể ngã vào cửa, máu không ngừng từ đỉnh đầu chảy xuống.
Máu trên đùi Tạ Phong cũng đang chảy xuống,lúc nãy đẩy Lam Tử Uy ra, không ngờ chính bản thân mình lại trúng đạn.
“Phong!” Lam Tử Tuyết đột nhiên ngất đi, cảnh tượng cô nhìn thấy cuối cùng vẫn là máu.
Máu, máu không ngừng chảy ra…
“Mẹ, mẹ mau mở mắt ra nhìn con đi, mẹ,… mẹ đừng làm Tuyết Nhi sợ! Mẹ!”
“Mẹ…mẹ…” Tiếng khóc cùng tiếng nấc nghẹn của cô bé nhỏ càng
ngày càng yếu ớt, người cô yêu thương nhất trên đời, đã vĩnh viễn ra đi, vĩnh viễn rời xa cô.
“Mẹ…mẹ!”
Lam Tử Tuyết bật người dậy, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Lại thế nữa rồi, cứ mỗi lần nhìn thấy máu, cô lại nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
“Phòng 624, cách chúng ta 3 phòng về phía bên trái.”
“Này, em, em…” Lam Tử Tuyết giựt phắc dây truyền nước biển
trên tay ra, không nghỉ nhiều bỏ lại Lam Tử Uy cắm đầu chạy.
Lam Tử Tuyết dừng lại trước cửa phòng 624, nhẹ nhàng mở cửa.
Cả căn phòng đều mang màu trắng. Tường trắng, giường trắng,
ngay đến cả tấm rèm cửa cũng màu trắng nốt. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc lan tỏa trong không khí, có lẫn cả mùi máu tươi khiến Lam Tử Tuyết cảm
thấy cực kì chán ghét cái nơi gọi là bệnh viện này.
Mà người đang nằm trên giường, từ lúc cô vào cho đến giờ đều không mảy may cử động.
Chắc có lẽ nãy giờ mình chưa gây tiếng động mạnh nên hắn ta chưa nghe thấy chăng?
Tự nhủ với bản thân mình như vậy, Lam Tử Tuyết ngồi xuống bên
cạnh giường, cánh tay rụt rè đưa ra, nắm lấy cổ tay Tạ Phong mà lay lay.
“Này, mau tỉnh dậy đi, tôi có chuyện muốn nói với anh này!”
Người trên giường sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi không một chút
huyết sắc, vẫn cứ thế bất động, không trả lời Lam Tử Tuyết.
“Thôi nào, đừng giỡn nữa, tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh đấy!”
Không gian vẫn yên ắng, yên ắng đến đáng sợ.
Lam Tử Tuyết nắm chặt lấy cả hai tay Tạ Phong, dùng hết sức lay người hắn.
“Tỉnh, anh mau tỉnh cho tôi.”
“Đừng lay nữa, lay cũng không có tác dụng gì đâu!” Lam Tử Uy đứng ở cửa, chỉ nói thoáng qua một câu rồi lại rời đi.
Không cần lay nữa, lay cũng không có tác dụng gì đâu.
Giả dối, sao lại không cần lay nữa chứ, nhất định phải lay, phải lay cho đến khi hắn tỉnh mới thôi.
Nhất định sẽ có tác dụng, nhất định thế!
Lam Tử Tuyết vẫn cố sức lay tỉnh Tạ Phong, thanh âm đã trở nên khản đặc : “Anh mau tỉnh, mau tỉnh lại cho tôi!”
"Một là bây giờ tỉnh lại, hai là anh sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa!" Gió từng cơn lạnh buốt lùa vào phòng, nhưng không lay tỉnh
được người trên giường.
Việc em sợ nhất trên đời, không
phải là thấy anh đi bên người phụ nữ khác, không phải là thấy anh đối
với sự có mặt của em coi như bằng không. Mà đáng sợ nhất, đáng sợ nhất
chính là, em nắm chặt lấy tay anh, cố hết sức lay tỉnh anh nhưng anh lại không đẩy em ra, càng không tỉnh dậy, cũng không nhìn em nữa.
Chỉ cần anh còn nhìn thấy em, trông mắt anh có em, là em còn hạnh phúc!
Giá như lúc trước cô thừa nhận tình cảm với hắn, giá như lúc
đó đừng vì Doãn Lâm mà tổn thương hắn, giá như lúc đó đừng nói lời khiến hắn đau lòng, giá như lúc đó ôm chặt lấy hắn, đừng để hắn buông cô ra…
Mọi chuyện có phải sẽ không thế này không?
Thật ra con người ta đều là thế, lúc có thì không biết quý trọng, khi mất đi rồi mới thấy hối tiếc.
Chúng ta vẫn thường hay nói “giá như”, nhưng ai cũng biết
rằng, trên đời này làm gì có “giá như”, chỉ có quá khứ, hiện thực và
tương lai. Cái gọi là “giá như” đó, chẳng qua cũng chỉ là ảo mộng, vọng
tưởng của loài người mà thôi.
Chẳng ai có thể quay về
quá khứ hay biết trước được tương lai, đôi lúc lại cảm thấy, sống trong
hiện thực không lối thoát này, chúng ta đều là những con rối cho số phận đùa giỡn.
Từng giọt nước lạnh ngắt lăn dài trên má Lam Tử Tuyết, dường như xóa nhòa hết tất cả cái gọi là mặt nạ che dấu cảm
xúc cô những ngày qua. Đó không đơn thuần là nước mắt, chúng là máu, máu chảy từ tim cô ra.
Trong không gian yên ắng đến đáng sợ, tiếng hít thở nhè nhẹ của người kia hoàn toàn bị che lấp bởi tiếng nức
nở của Lam Tử Tuyết
Đáng lẽ ra ngay từ giây phút cô lần đầu tiên rơi nước mắt vì hắn, cô nên sớm nhận ra, con tim đã bị người
đàn ông này trói chặt, chỉ sợ cả đời không thể thoát ra. Tại sao vẫn cứ
cố chấp, u mê không tỉnh, ôm cái gọi là tình cảm bao năm gì đó, tự tay
giết đi cảm tình thật của chính mình?
"Tôi cảm thấy như vậy chưa là gì cả ! Tôi muốn 12 tháng, 365 ngày, 53 tuần
trong năm đều dành để quan tâm em. 24 giờ , 1440 phút, 86400 giây một
ngày đều được ở bên em."
"Tôi khẳng định một lần nữa"."Em là người phụ nữ đầu tiên mà Tạ Phong tôi yêu, cũng là người cuối cùng."
"Em có thể chạy trốn khỏi tình cảm của tôi, nhưng vĩnh viễn đừng bao gờ biến mất khỏi tầm mắt của tôi."
Tên khốn khiếp, rõ ràng là tôi không trốn anh, anh lại dám trốn tôi?
“Tạ Phong…anh…là đồ…vô trách nhiệm…Sao lại chọn đúng lúc tôi…thích anh…vĩnh viễn rời xa tôi chứ!”
“Em nói em yêu anh đấy, anh có nghe thấy không
Đừng tỏ vẻ như không nghe thấy
Đừng tỏ vẻ không quan tâm em như vậy
Giờ em biết rồi
Mất đi anh mới là điều khiến em hối hận nhất
Nhìn em đi, mau nhìn em đi
Người con gái anh từng nói yêu thương đang ở trước mặt anh đây
Sao anh không trả lời, sao anh cứ im lặng như vậy
Mau trả lời em đi…”
Lam Tử Tuyết dùng tay đấm lên lồng ngực Tạ Phong. Cô mệt rồi,
hầu như không nghe thấy được giọng mình nữa, cô chỉ có thể cảm nhận được nước mắt không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Có phải khi em nhận ra đã là quá muộn?
Một bàn tay to lớn vòng qua vai cô, nhanh như chớp kéo cô
xuống, ngay khi Lam Tử Tuyết kịp phản ứng lại, cả người cô đã nằm trong
lồng ngực người kia, môi truyền tới một xúc cảm mềm mại mát lạnh quen
thuộc.
Không vội vàng, cuồng dã như lần trước, lần này
Tạ Phong chỉ đơn thuần là môi chạm môi với Lam Tử Tuyết, đầy tham lam,
chiều chuộng mà mút lấy đôi môi còn đang run rẩy của cô. Bàn tay nhẹ
nhàng vuốt ve sóng lưng cho cô.
“Không sao, anh ở đây!”
Lam Tử Tuyết chưa từng cảm thấy giọng nói của Tạ Phong ấm áp
như thế, dường như có thể xoa dịu mọi vết thương trong lòng cô, chỉ cần
một câu như vậy thôi.
Cảm xúc chưa từng chân thật đến như thế, chưa từng ngọt ngào đến như thế.
Không cần nói “giá như”, em vẫn có thể giữ anh lại, phải không?
Tạ Phong rời môi mình khỏi môi Lam Tử Tuyết, ngắm nhìn gương
mặt đã tái nhợt đi vì lo sợ của cô, đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước,
không nhịn được mà vươn đầu lưỡi khẽ nuốt trọn những giọt nước mắt kia.
“Sau này tôi không muốn thấy em…”
Đôi môi bất ngờ bị chặn lại, từng chữ như bị người kia nuốt vào.
Cô ấy cư nhiên lại chủ động?
Tạ Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chiếm lại thế chủ
động, không nhịn được nở nụ cười với người gấp tới mức đã cắn rách môi
mình :
“Bảo bối, từ từ thôi!”
Môi lại
chạm môi, Tạ Phong không cần phải như lần trước hao tổn sức lực để cạy
mở khoang miệng của Lam Tử Tuyết, lần này là cô tự nguyện.
Cái lưỡi tinh nghịch luồn lách khắp các ngõ ngách trong khoang miệng Lam Tử Tuyết, hút trọn lấy dưỡng khí của cô. Lam Tử Tuyết thở gấp, giận dỗi mà cắn nhẹ cái lưỡi không yên phận kia một cái. Bàn tay gắt gao ôm
chặt lấy Tạ Phong.
Người đàn ông này, hệt như một cơn
gió, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Lam Tử Tuyết sợ chỉ cần buông tay, người đàn ông này sẽ biến mất, biến mất...
Nghĩ lại những chuyện đã qua, Lam Tử Tuyết không khỏi rùng mình.
Tạ Phong cảm nhận được Lam Tử Tuyết đang run rẩy, bàn tay ôm
chặt lấy mình đến nghẹt thở, hắn hơn cau mày, bàn tay càng ôn nhu vỗ nhẹ lưng Lam Tử Tuyết, cố gắng trấn an người trong lòng mình.
"Đây là thật, phải không?" Giọng Lam Tử Tuyết nhỏ nhẹ lại yếu đuối,
ánh mắt vụt qua một tia lo sợ. Đôi bàn tay chưa bao giờ yếu ớt như thế
áp lên má hắn, ánh mắt cô chỉ chăm chú nhìn một nơi.
Lam Tử Tuyết bây giờ mới phát hiện, hắn thực ra còn có vẻ mê hồn hơn nữ
nhân. Vầng trán cao rộng đầy soái khí, đôi mắt sâu thăm thẳm vốn dĩ tự
nhiên mà tỏa ra hàn khí ngay lúc này nhìn cô thật ôn nhu, xương gò má
hơi nhọn khiến gương mặt hắn lộ rõ góc cạnh, sóng mũi cao, thẳng tắp,
còn đôi môi...
Bàn tay không tự chủ mà vuốt nhẹ lên bờ môi đó.
Thật mềm, lại mát lạnh!
Tạ Phong để Lam Tử Tuyết sờ chán chê rồi lại ôm chặt lấy cô,
hôn càng cuồng nhiệt hơn, lưỡi của hắn ra sức càn quét khoang miệng cô,
mùi máu tanh thoang thoảng nơi cổ họng, chân thực như vậy.
Lam Tử Tuyết bị hôn lâu đến mất hết dưỡng khí, chỉ có thể lấy dưỡng khí từ miệng Tạ Phong, cả thân người hoàn toàn mất hết sức lực, thân
thể dường như đã nằm lên người Tạ Phong.
Giữa căn phòng lạnh lẽo đầy mùi thuốc sát trùng, chỉ có tiếng môi chạm môi, tiếng răng ken két cùng mùi máu tươi thoang thoảng. Không ai nói gì, cũng chẳng ai bảo phải dừng lại, hai người cứ như thể chỉ cần buông tay là đối phương sẽ chạy mất, gắt gao ôm lấy nhau.
Ngày mùa đông hiếm
hoi có một tia nắng ấm áp như có như không chiếu trên chiếc giường lớn,
xuyên qua lớp áo dày, sưởi ấm trái tim hai người.
Nhận
thấy người trong lòng mình đã hết sức, Tạ Phong lật người Lam Tử Tuyết
xuống, để cô nằm xuống giường. Bàn tay nhẹ vuốt phần tóc mái rối bời của cô sang một bên, không nhịn được nhẹ nắm lấy cằm cô ngắm nghía.
Nắng ngày đông yếu ớt nhàn nhạt chiếu lên gương mặt ấy, đôi
môi vẫn còn bóng loáng do nước, đôi mắt nhìn hắn yếu ớt như động vật
nhỏ, gương mặt đã gầy đi ít nhiều, mái tóc đen dài phất phơ trong gió.
Chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt từ lúc nào đã tuột xuống quá ngang vai, để
lộ bờ vai trắng ngần, vẫn còn dấu hằn đỏ thấp thoáng sau nụ hôn cuồng
nhiệt vừa rồi.
"Em là người phụ nữ đầu tiên mà Tạ Phong tôi yêu, cũng là người cuối cùng."
Tạ Phong cảm nhận được hơi thở mình ngày càng gấp gáp. Hắn cúi đầu,
hôn nhẹ lên trán Lam Tử Tuyết, cố gắng tận hưởng mùi hương thoang
thoảng, dịu nhẹ lại mát lạnh như bạc hà trên người cô, lắng nghe tiếng
tim cô đập ngày càng nhanh.
Ánh mắt không biết từ lúc nào đã cố định tại bờ vai cô.
Hắn cúi thấp xuống, gặm cắn vùng da gợi cảm ấy, mút vào nhả ra, để lại những vết hôn thay thế cho vết hằn kia.
Lam Tử Tuyết nhíu mày, mím chặt môi, không nhịn được khẽ rên
một tiếng, thân thể cứ thể giãy giụa, trốn tránh cái tên như dã thú tìm
mồi kia.
Hắn... hắn làm gì vậy?
Toàn bộ đều được Tạ Phong thu vào mắt, hắn cảm thấy, như vậy mà hắn vẫn không làm gì, quả thực đúng là chuyện lạ.
Tạ Phong nâng cằm Lam Tử Tuyết lên, giọng nói đầy nam tính, nhưng khóe môi lại nhếch lên nụ cười tràn ngập vẻ hạ lưu:
"Lam Tử Tuyết, em câu dẫn tôi!"
Cắn nhẹ vào vành tai đã đỏ ửng của cô, hắn thì thào:
"Anh muốn em!"
(H, H~~~ đi a!!!!!!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT