Nhìn theo hướng Ngô Diệu Ny và Lý Thần vừa rời khỏi, trong lòng Đoạn
Ức Hi khó chịu, bàn tay dưới bàn mạnh mẽ dùng sức nắm thành quyền, thật
lâu mới buông ra. Sau đó mới phát hiện Lâm Tuyết Sương đang tức giận
ngồi kế bên, nhớ tới lời Lý Thần đang nói thì bị Ngô Diệu Ny cắt ngang
giấu diếm, anh nâng mi mở miệng hỏi:
“Lý Thần vừa nói chuyện ở cửa hàng, rốt cục là chuyện gì?”
Nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Sương, Đoạn Ức Hi không buông tha cho bất cứ biểu tình gì trên mặt cô.
“Chuyện gì cơ?” Thấy Đoạn Ức Hi nhắc đến chuyện ở cửa hàng, Lâm Tuyết Sương bắt đầu giả ngu, mắt nhìn loạn xung quanh, người sáng suốt nhìn là biết cô
ta đang chột dạ.
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Đoạn Ức Hi lại xác nhận, anh hy vọng nhận được câu trả lời thật lòng của Lâm Tuyết Sương.
Đoạn Ức Hi vô cùng thất vọng với việc Lâm Tuyết Sương phủ nhận. Anh không
phải tên ngốc, nhìn thấy thái độ của Lâm Tuyết Sương thì anh càng thêm
xác định đáp án trong lòng.
Thấy Đoạn Ức Hi hỏi lại, Lâm Tuyết Sương lập tức phủ nhận nói:
“Hi, anh đừng nghe Lý Thần kia nói lung tung, nhất định cậu ta vì lấy lòng
Ngô Diệu Ny mới bịa chuyện nói em khi dễ cô ta, anh trăm ngàn lần đừng
tin vào lời cậu ta nói.”
Chỉ có người ngốc mới đi nói thật, nếu
Ngô Diệu Ny ngu ngốc kia đã muốn giấu diếm chuyện này vậy cô dại gì nói
sự thật cho Hi biết, dù sao Ngô Diệu Ny không nói thì bằng quan hệ của
Lý Thần và Đoạn Ức Hi chắc chắn Đoạn Ức Hi sẽ không lập tức đi tin lời
Lý Thần nói. Chỉ cần mình một mực chắc chắn không có chuyện này vậy Hi
sẽ không biết. Lâm Tuyết Sương âm thầm tính toán trong lòng.
Nghĩ xong, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn về phía cánh cửa đã không còn thấy bóng dáng của Ngô Diệu Ny và Lý Thần.
“Thật không? Lý Thần cũng không có nói em khi dễ Diệu Ny!”
Đoạn Ức Hi thất vọng nhìn Lâm Tuyết Sương, miệng có chút khô khốc, anh không khỏi nghĩ đến từ khi nào Tuyết Sương sẽ vì lợi ích riêng của mình mà
trở thành một người chuyên nói dối. Ngay từ đầu vẫn là do mình sai rồi.
Có một loại cảm giác tròn người Đoạn Ức Hi dành cho Lâm Tuyết Sương chậm rãi biến mất.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, nam chính đối với nữ chính hảo cảm giảm xuống 10%, hiện tại là 45%.]
Ngô Diệu Ny cùng Lý Thần đi song song ra khỏi nhà ăn.
“Lý Thần, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp tôi.” Ngô Diệu Ny bắt lấy ống tay áo Lý Thần, lộ ra nụ cười cảm kích.
Lý Thần chẳng những không có cảm kích, ngược lại bỏ qua cánh tay đang lôi
kéo tay mình. Ngô Diệu Ny biết Lý Thần vẫn còn đang tức giận vì lúc nãy
cô ngăn cản cậu, thức thời ôm lấy Lý Thần để lấy lòng, âm thanh mềm mại
dựa vào ngực Lý Thần, nhẹ nhàng nói: “Tức giận không tốt cho thân thể.”
Cái ôm của Ngô Diệu Ny là xuất phát từ tình bạn đơn thuần, mỗi lần mà cô
chọc bạn bè mình tức giận cũng đều dùng cách này để lấy lòng, cho nên cô cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhưng Lý Thần không cho
là vậy, bị Ngô Diệu Ny ôm chặt cậu có thể cảm thấy thân thể mềm mại của
cô đang dính sát vào người mình, lỗ tai hắn hơi phiếm hồng, âm thanh mất tự nhiên nói: “Sao cô có thể nhu nhược như vậy, người ta mắng mình cũng không biết nói lại.”
Nghe Lý Thần trách mắng, Ngô Diệu Ny biết cậu ta đang tức giận, cô rời khỏi người Lý Thần.
Cảm giác được thân thể mềm mại vừa rời khỏi, trong lòng Lý Thần có một tia tiếc nuối.
Ngô Diệu Ny không biết ý nghĩ trong lòng Lý Thần, cô cực kì vừa lòng với
kết quả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay. Hiện tại, cô có chút mệt mỏi,
chỉ muốn trở về với cái giường ấm áp của mình thôi. Vì thế Ngô Diệu Ny
nói với Lý Thần:
“Tôi về trước nhé!”
“Không phải cô bảo có chuyện cần nói sao?”
Lý Thần không muốn buông tha cho Ngô Diệu Ny, cậu nói những lời này làm
Ngô Diệu Ny không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa. Cái gì mà có việc? Cô khi
nào thì có chuyện cần nói với Lý Thần? Ngẩng đầu nhìn Lý Thần, Ngô Diệu
Ny mơ hồ hỏi.
“Tôi khi nào thì…? A, anh nói là chuyện vừa nãy sao? Tôi nói giỡn thôi mà.”
Nhất thời nghĩ đến cái lý do qua loa tắc trách vừa nãy, Ngô Diệu Ny liền
bừng tỉnh. Cô còn tưởng Lý Thần phối hợp như vậy là hiểu ý tứ của mình,
thì ra cậu không biết gì cả, vì thế Ngô Diệu Ny đành giải thích với Lý
Thần.
“Nhưng tôi lại không nghĩ vậy.” Lý Thần bắt lấy tay Ngô Diệu Ny, kéo cô vào lòng, ôm chặt, mặt chôn ở cổ Ngô Diệu Ni. Cảm giác ấm áp mềm mại liền trở lại, thật tốt! Lý Thần vừa lòng cười, mặt tiếp tục
chôn ở cổ Ngô Diệu Ny.
“Anh, anh, anh có ý gì?”
Động tác của Lý Thần làm cho Ngô Diệu Ny không thể nào thích ứng được. Hơi thở nóng
bỏng thổi vào da thịt cô, làm nó nổi lên một tầng da gà nho nhỏ, nó cũng làm cho mặt cô giống như dàn hoa đỗ quyên, đỏ rực.
Ngô Diệu Ny theo bản năng muốn giãy khỏi cái ôm của Lý Thần nhưng lại bị đối phương ôm đến không thể nhúc nhích.
“Ngô Diệu Ny, tôi nói cho em biết, tôi thích em.”
Nghe được lời thổ lộ, Ngô Diệu Ny không dám lộn xộn, oán thầm: Hôm nay là
ngày đào hoa của mình sao? Nam chính nam phụ đều thổ lộ với cô.
Ngô Diệu Ny có chút khó xử nói: “Nhưng, nhưng mà anh cũng biết người too thích là đàn anh!”
Lý Thần không cho là đúng, cậu đẩy Ngô Diệu Ny ra để cho cô đối diện với mình. Cậu nhắc nhở Ngô Diệu Ny:
“Em là quên lần đầu tiên tôi nhìn thấy em rồi sao? Tôi đã nói gì?” Giọng
nói của cậu lọt vào tai Ngô Diệu Ny tựa như mang theo ma lực.
Nhớ
đến lần gặp đầu tiên, cô ở trong vườn hoa của bệnh viện vụng trộm khóc.
Lúc nói với hắn về Đoạn Ức Hi, Lý Thần liền nói với cô “Vậy thì cướp
về”.
Chẳng lẽ…? Ngô Diệu Ny mở to mắt không dám tin nhìn Lý Thần.
“Nhớ rồi sao?” Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong anh có em, trong em có anh.
Lý Thần không hề do dự lập tức hôn lên môi Ngô Diệu Ny, cậu đã sớm muốn
làm như vậy. Có trời mới biết, mỗi lần nhìn thấy cô cậu phải dùng hết
bao nhiêu năng lực để chế ngự bản thân.
Quả nhiên, cảm giác còn tốt hơn trong tưởng tượng của cậu.
Một bàn tay Lý Thần giữ cằm Ngô Diệu Ny, tìm một vị trí thoải mái, tay còn lại giữ chặt cánh tay cô, không cho cô giẫy ra.
Hôm nay là ngày của nữ phụ sao? Bị hết nam chính rồi nam phụ thổ lộ, rồi
lại bị cưỡng hôn. Bây giờ nhiệm vụ cũng muốn tăng ca sao? Có thể cho cô
thời gian để nghĩ ngơi không?
Hơn nữa, kĩ thuật hôn của của Lý Thần cũng không phải là tốt, mãnh liệt bá đạo làm môi cô có chút đau.
Ngô Diệu Ny muốn đẩy Lý Thần ra nhưng sức lực của cậu lớn hơn cô nên Ngô Diệu Ny chỉ còn cách là cầu cứu hệ thống.
Nhưng hệ thống lại không thấy động tĩnh gì làm Ngô Diệu Ny còn tưởng hệ thống không ở đây.
“Hoa dại ven đường ngươi không cần hái, không cần hái.” Đột nhiên Ngô Diệu
Ny nghe được ca khúc nào đó được hệ thống phát ra, trên đầu cô bắt đầu
xuất hiện ba đường hắc tuyến.
Hệ thống chết tiệt, chỉ biết ở một
bên xem kịch vui, mình chịu khổ hắn chẳng những không hỗ trợ mà còn liên tục đả kích mình, ngươi không hỗ trợ vậy ngươi cứ tiếp tục lãng tránh
đi, dù sao cũng chỉ là hôn môi thôi mà. Ngô Diệu Ny không tự chủ được mà nghĩ đến lần phát sinh quan hệ cùng Đoạn Ức Hi. Đồ hệ thống sắc lang.
“Em không chuyên tâm.” Phát hiện Ngô Diệu Ny thất thần, Lý Thần có chút
nhụt chí, cậu cắn môi Ngô Diệu Ny một cái ý định trả thù đồng thời kéo
lại lực chú ý của cô.
Ngô Diệu Ny đẩy Lý Thần ra nói:
“Thực xin lỗi.”
Mình không thể thích bất cứ ai ở thế giới này.
Không dám nhìn vào ánh mắt của Lý Thần, Ngô Diệu Ny cúi đầu nhìn giầy của mình.
Lý Thần thở dài, cậu đã sớm đoán được kết quả, nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc, ít nhất khi cậu hôn, Ngô Diệu Ny cũng không có tức giận, không phải
sao? Nghĩ vậy, tâm tình Lý Thần cũng trở nên tốt hơn.
Kéo bàn tay nhỏ bé của Ngô Diệu Ny đi về phía xe mình: “Tôi đưa em về.”
Lúc này đây, chuyện đầu tiên Ngô Diệu Ny làm khi ngồi trên xe đó là thắt dây an toàn.
Xe một đường chạy thẳng, trên xe hai người cũng không nói chuyện nhiều,
lúc ngẫu nhiên Lý Thần sẽ nói một ít việc có liên quan đến cậu, Ngô Diệu Ny cũng phối hợp cười cười. Thời gian còn lại, Lý Thần chỉ chuyên tâm
lái xe còn Ngô Diệu Ny thì nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ngọn đèn mê ly, bầu trời đầy sao lấp lánh, Ngô Diệu Ny mở ra một khe hở nhỏ, gió nhẹ nhàng lùa vào làm cô cực kì thoải mái.
Cô chậm rãi nhắm mắt, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này. Lại bất tri bất giác ngủ quên mất.
[Đinh! Nam phụ đối với người chơi hảo cảm tăng lên 20%, hiện tại là 80%.]
Trong lúc ngủ, Ngô Diệu Ny bị âm thanh của hệ thống đánh thức, mở ánh mắt
buồn ngủ mông lung, cô phát hiện Lý Thần đang nhìn chằm chằm cô.
Mơ hồ nhìn bên ngoài, hai người đã đến dưới lầu kí túc xá của cô.
Nhìn thời gian, Ngô Diệu Ny “A!!!” một tiếng, thì ra đã 12 giờ rồi, trời ạ, cô ngủ suốt 2 tiếng.
“Sao anh không gọi tôi dậy?” Ngô Diệu Ny có chút ngượng ngùng
“Em ngủ ngon như vậy, tôi không đành lòng đánh thức em.”
Hắn còn hi vọng thời gian dài thêm, như vậy hắn mới có thể nhìn cô lâu hơn một chút.
“Cảm ơn.” Ngoài cảm ơn Ngô Diệu Ny cũng không biết nên nói cái gì
Lý Thần cười: “Một buổi tối, không biết em đã nói bao nhiêu cái cảm ơn với tôi rồi.”
“A!”
“Nếu thật sự em muốn cảm ơn tôi vậy hôn tôi một cái đi.”
Lý Thần đưa mặt về phía Ngô Diệu Ny, chỉ chỉ má mình.
“Lý Thần, tôi…”
Đột nhiên, Ngô Diệu Ny thấy khó chịu trong lòng, khác với bình thường diễn
trò, giờ khắc này cô đột nhiên muốn khóc. Lý Thần lúc này cực kì giống
kiếp trước của cô, hèn mọn mà thích một người.
Nhìn ánh mắt có
chút áy náy của Ngô Diệu Ny, Lý Thần không đành lòng nhìn thấy khuôn mặt cô không tốt. Khôi phục lại vẻ ngạo mạn của lần đầu gặp, xoa xoa tóc
cô:
“Được rồi, bổn thiếu gia chỉ đùa với cô thôi, khuôn mặt này
của cô nhiều nhất cũng chỉ là bình thường thôi, bổn thiếu gia quen nhìn
mỹ nữ, nhan sắc này thật đúng là chướng mắt mà, yên tâm đi.”
Thấy
Lý Thần cố ý ngăn lại đề tài này, Ngô Diệu Ny cũng không câu nệ nữa,
nhanh chóng vuốt lại tóc vừa bị Lý Thần xoa đến rối, trừng mắt to nói:
“Không được xoa nữa, sẽ thành gà con đó!”
Như tìm được một trò vui, Lý Thần càng sờ càng hăng say, xoa tóc của Ngô Diệu Ny càng ngày càng rối.
Nhìn kiệt tác của mình, Lý Thần vô lương cười ha hả.
“Hừ, anh mà còn như vậy, tôi sẽ giận đó.”
Rốt cuộc không chịu nổi sự ác liệt của Lý Thần, Ngô Diệu Ny nổi bão.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT